Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 28: Tầng Hai Trấn Thiên Tháp


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

Thời gian ở trong vực thẳm thấm thoát trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã hơn một năm kể từ ngày họ rơi xuống vực thẳm. Hiện tại ở trong tháp có một đôi nam nữ đang nhắm mắt tu luyện, nam thì anh tuấn, nữ thì ngọc khiết băng thanh, còn ai khác ngoài Trần Vũ và Tuyết Vân.

Lúc trước hắn vào trong tháp được mấy ngày thì liền đi ra ngoài đốn rất nhiều cây cổ thụ lôi vào trong tháp, hắn liền mất ba ngày liền xây thành một căn nhà thật lớn, diện tích căn nhà lần này hắn xây đến 50 mét.

Tuyết Vân cũng không rảnh, nàng thường ra ngoài lấy thật nhiều hoa trồng xung quanh nhà của mình, bây giờ trước của nhà hắn đã có một vườn hoa to lớn, hương thơm không ngừng tỏa ra, làm người ta cảm thấy dễ chịu.

Sống trong tháp, hai người không gấp gáp tu luyện, chậm rải từng ngày trôi qua, cảnh giới của hai người không ngừng tăng nhanh, Ngưng Thần cảnh hậu kỳ, Trúc Cơ cảnh sơ kỳ,...

Khi đã đến cảnh giới Trúc Cơ Cảnh mỗi lần muốn tăng một cảnh giới không biết phải mất bao nhiêu thời gian, người bình thường muốn đạt đến cảnh giới Trúc Cơ cảnh thì phải mất đến hơn ba mươi năm mới có thể chạm đến được.

Nhưng Trần Vũ hiện tại chỉ mất có một năm đã có thể đột phá được Trúc Cơ cảnh là nhờ vào nguốn linh thạch dồi dào và thời gian ở trong Trấn Thiên Tháp.

Một năm trôi qua Trần Vũ và Tuyết Vân sau khi tu luyện xong lại ra ngoài tháp đi dạo, một thời gian lại vào trong tháp tu luyện, cứ nhàn nhã như thế. Trên thân thể hai người giờ này có rất nhiều kim quang bao bộc lấy, mãi đến năm ngày sau đó hai người mới chậm rãi mở mắt ra.

Phù!

“Cuối cùng cũng đến được cảnh giới Trúc Cơ cảnh trung kỳ, cảm giác thật tuyệt.”

Trần Vũ xoa xoa tay, nhắm mắt nội thể cảm nhận cơ thể mình, cảm giác sức mạnh sảng khoái đang bao quanh lấy hắn, một khi đột phá một tiểu cảnh giới của Trúc Cơ cảnh người tu sĩ sẽ nhận được một ngàn năm thọ nguyên.

“Ha ha, chúc mừng ngươi!” Khí Linh vừa hiện ra liền chúc mừng hắn.

“Ha ha, không cần phải chúc mừng ta, ta biết ta tài cao nên mới nhanh chóng đột phá như vậy, không cần phải khen.” Trần Vũ vãnh mũi lên dương dương tự đắc.

Khí Linh nghe vậy liền nhăn mặt, rõ ràng lão có chúc mừng về chuyện đột phá đâu, tên này ảo tưởng như vậy sao?

“Hừ! Ngươi lại ảo tưởng rồi, ta không có khen ngươi về chuyện đột phá.” Khí Linh liếc mắt hừ một tiếng nhàn nhạt nói.

“Ầy, hắc hắc không sao ta tự biết, ngươi có gì cứ nói, ta nghe.” Trần Vũ mặt nghiêm túc lại nhìn sang Khí Linh.

“Cũng không có chuyện gì quan trọng, ta chỉ báo cho ngươi biết tầng hai đã được mở mà thôi!” Khí Linh nhàn nhạt nói, lão muốn xem vẻ mặt của tên nhải này như thế nào.
“Ha ha, được vậy ngươi dẫn ta lên trên tầng hai chơi đi, ta đang chán đây!” Trần Vũ nghe được tầng hai đã mở thì hắn liền muốn lên trên xem xét một chút.

“Tâm niệm ngươi động là có thể lên trên rồi!” Khí Linh nói xong biến mất.

Trần Vũ hí hửng làm theo, tâm niệm vừa động hắn liền lên được tầng hai. Đập vào mắt hắn không gian trên đây không có cây cối gì mà là một căn nhà thật lớn, căn nhà này theo hắn ước tính cũng gần bằng một cái thành của người ta rồi.

Hắn dò xét xung quanh, thấy có rất nhiều ngọc giản chất lên chiếc kệ gỗ, những chiếc kệ gỗ được nối đuôi nhau liên tục, hắn nhìn đến hoa cả mắt, trong đây không biết có bao nhiêu ngọc giản mà nói.

Hắn sống đến bây giờ thì làm sao không biết ngọc giản là vật gì được, ngọc giản bên trong có thể chứa nội dung công pháp, đan phương,... Nhưng những thứ này hắn chỉ nghe chứ chưa từng gặp được.

Lần này hắn xem như được mở mang tầm mắt!

“Thấy thế nào!” Khí Linh nhàn nhạt hỏi.

“Ha ha rất tốt, ta thích tầng hai này rồi đấy! Chiếc mai rùa này thật nhiều công hiệu.” Hắn trả lời hí hửng, chạy xung quanh cầm thử vài tấm ngọc giản lên xem.

Khí Linh nhìn thấy vậy cũng chỉ lắc đầu ngao ngán, xem ra tên này hết thuốc chữa rồi, tối ngày mai với rùa.

“Đây chính là Tàng Kinh Các, được chủ nhân chuẩn bị lúc còn sinh thời, trong đây được chia làm ba khu, khu thứ nhất là Tiên Thuật, khu thứ hai là đan phương và phương pháp luyện đan, khu thứ ba là luyện pháp bảo, trận pháp. Ngươi thấy những thứ này hữu ích chứ!” Khí Linh mỉm cười hãnh diện nhìn sang Trần Vũ nhưng nháy mắt đã không thấy hắn đây.

“Tên này...” Khí Linh lắc đầu rồi cũng tự mình biến mất.

Khi nhìn thấy kho tàng lớn như thế hắn liền muốn cho Tuyết Vân biết, hắn vừa xuống tầng một liền thấy Tuyết Vân cũng vừa tu luyện xong, hắn cảm nhận được khí tức trên người của Tuyết Vân không còn như trước nửa mà cường đại hơn rất nhiều.

“Muội đã đạt đến cảnh giới Ngưng Thần cảnh hậu kỳ rồi sao?” Trần Vũ trong lòng vui mừng hỏi Tuyết Vân, vì khi nàng đạt được cảnh giới càng cao thì hắn càng yên tâm hơn, không sợ bị người khác bắt nạt.

“Đúng vậy, muội không tu luyện nhanh bằng huynh được!” Tuy Tuyết Vân tu luyện tốc độ không bằng Trần Vũ nhưng nàng vẫn vui vẻ vì tình lang của mình hơn mình không có gì phải xấu hổ cả.

Trần Vũ đơn nhiên biết Tuyết Vân sẽ tu luyện không nhanh bằng hắn được, hắn có Hỗn Nguyên Chân Kinh nên có thể nhanh chóng rút ngắn thời gian tu luyện rất nhiều.

Mà nàng dựa vào công pháp thấp kém mà vẫn đuổi sát nút theo hắn, có thể cho thấy thiên phú nàng tốt đến như thế nào!

Số Từ: 1111

Đăng bởi: