Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 31: Rời Khỏi Vực thẳm


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

Trần Vũ vận chân khí chuyển đến tứ chi, bắt đầu leo lên vách núi, nửa ngày sau.

“Phù! Cuối cùng cũng leo lên được mệt quá, không ngờ vách núi này lại khó leo như thế, mệt chết ta.” Trần Vũ ngồi ở đó thở dốc, chân khí hắn cũng đã dùng hết rồi, giờ này người hắn cảm thấy vô lực nên tiến vào trong Trấn Thiên Tháp nghỉ ngơi.

* * *

Phía ngoài Trấn Thiên Tháp!

Bên ngoài có một đôi nam nữ đang bị ba tên hắc y nhân đuổi giết, thiếu niên áo bào xanh thân hình cao lớn tuấn tú đang che cho nữ tử tóc trắng dung mạo tuyệt trần nếu so với Tuyết Vân tuy không bằng, nhưng vẫn được xem là đẹp vô cùng.

“Tam muội chạy nhanh đi đừng để bọn hắn bắt được, huynh ở lại đoạn hậu!” Thiếu niên sắt mặt tái nhợt nắm chặt thanh kiếm run rẩy nói.

Nữ tử quần áo màu trắng bây giờ đã nhuộm đỏ tươi, khuôn mặt nhợt nhạt, nước mắt chảy dài trên má liên tục lắc đầu, nói: “Không, muội sẽ không đi, nếu huynh ở lại chắc chắn sẽ chết.”

Trần Vũ và Tuyết Vân ở trong Trấn Thiên Tháp nghe được phía ngoài có động tĩnh thì đi ra khỏi tháp, thân ảnh hai người phóng lên phía cây cổ thụ không gây ra một tiếng động, đứng đó nhìn về phía đám người phía trước.

“Chặc chặc, lại gặp người có tình cảnh giống mình haiz…” Trần Vũ nhìn thấy cảnh tượng phía trước cảm thán nói, nếu như lúc trước hắn và Tuyết Vân không may mắn thì có lẽ đã rơi vào tình cảnh như họ bây giờ.

“Huynh giúp hai người họ đi, họ thật thê thảm!”

Tuyết Vân đứng trên cây cổ thụ thấy được tình cảnh của hai huynh đệ đó có phần giống với nàng lúc trước lền nói Trần Vũ giúp.

“Muội yên tâm, ta sẽ giúp bọn họ, nhưng chúng ta ở đây xem xét thêm một chút” Trần Vũ không vội, hắn muốn đứng phía đó xem xét tình hình thêm, sau đó cứu vẫn không muộn.

Phía dưới thanh niên áo xanh kia khuôn mặt nghiêm nghị quả quyết đẩy nữ tử ra xa nói: “Muội yên tâm, bọn chúng sẽ không dám giết ta đâu, bọn họ muốn bắt chúng ta để uy hiếp người nhà chúng ta, muội chạy mau đi.”

“Ha ha, còn muốn chạy, mọi người giết tên kia, còn nữ tử kia, hắc hắc để lại cho chúng ta chơi trước mặt đôi vợ chồng đó.” Tên hắc y nhân cười đê tiện nói với mấy tên còn lại.

“Ngươi đừng có mơ, ta liều mạng với các ngươi.”

Thiếu niên áo xanh gầm lên, tay cầm trường kiếm đâm về phía hắc y nhân, nhưng…làm sao đánh lại, tên hắc y nhân kia đã là cảnh giới Luyện Khí tầng tám mà hắn chỉ là cảnh giới Luyện Khí tầng sáu.

Phốc!

Thiếu niên áo xanh văng ngược lại, trên người đầy vết máu.

“Ca ca” Thiếu nữ nước mắt lăng dài, chạy lại phía ca ca mình đang nằm.

Máu không ngừng chảy ra, “Ộc!” Thiếu niên áo xanh phun ra một ngụm máu tươi, cố gắn nắm chặt tay muội muội của mình thở gắp gáp nói: “Phải chạy đi thật xa, không nên trở về, nếu không mọi nổ lực ta làm điều vô dụng!”
“Hắc hắc, tình huynh muội thật cảm động ha ha, nhanh giết hắn chúng ta còn đem tiểu nữ này chơi mới được.” Hai tên hắc y nhân còn lại vui cười nói.

Nữ tử ôm đại ca của mình lên người, khóc nức nở, vô tình nàng quay người nhìn lên phía trên cây đại thụ thì thấy Tuyết Vân và Trần Vũ đang đứng nhìn ở trên cây, thân đã vào đường cùng nên nàng vội quay sang quỳ xuống cầu xin hai người.

“Xin công tử và tỷ tỷ cứu giúp huynh muội chúng ta, ta sẽ làm trâu làm ngựa đến đáp cho người.” Nữ tử vừa nói vừa dập đầu xuống đất, nước mắt đầm đìa, giọng nức nở nói.

“Ồ! Hắc hắc lại đến thêm một mỹ nữ nữa, đến đây đi tối nay chúng ta sẽ chơi vui vẻ với nhau!” Lão đại hắc y nhân ánh mắt dâm dê nhìn vào người của Tuyết Vân nói.

Đám hắc y nhân còn lại đồng loạt nhìn lên phía trên cây cổ thụ thấy Tuyết Vân vô cùng xin đẹp hai mắt dâm đãng nhìn về phía nàng khiến Trần Vũ không khỏi nóng máu lên, Tuyết Vân là nghịch lân của hắn, nếu chạm vào thì chỉ có con đường chết.

“Các ngươi nên đi đầu thai được rồi đó!” thanh âm lạnh như băng của Trần Vũ vang lên, ánh mắt hiện lên sát ý nhìn về phía ba tên hắc y nhân như người đã chết.

Hắn gét nhất là kiểu người tiểu nhân như ba tên hắc y nhân kia, với lại họ cũng giống tình cảnh của hắn lúc trước với lại Tuyết Vân cũng đã yêu cần hắn giúp.

Tên lão đại đúng phía dưới cây cổ thụ nhìn lên thấy Trần Vũ nói như thế, liền lớn giọng nói với Trần Vũ: “Tên tiểu tử nhà ngươi, dám xen vào chuyện của chúng ta, còn không mau mau giao nạp tiểu cô nương đó cho chúng ta, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”

Nghe đuọc tên hắc y nhân nói như vậy, thân ảnh Trần Vũ lập tức biến mất trên cành cây, “Xẹt” một luồng lôi điện đánh vào một tên hắc y nhân.

“A!”

Tên hắc y nhân bị lôi điện của Trần Vũ đánh trúng nhắn xuống, thân hình đen như tro, chết vẫn không nhắm mắt. Thấy tên huynh đệ của mình chết như vậy, hai tên còn lại mắt đỏ ngầu, hung dữ tìm kiếm Trần Vũ, nhưng kiếm mà không thấy thân ảnh của Trần Vũ.

“Chúng ta chỉ phụng lệnh hành sự, nếu giết chúng ta, đại ca ta sẽ không tha cho ngươi!” Tên hắc y nhân tỏa ra sát ý đe dọa Trần Vũ.

Trần Vũ không quan tâm lời hắn nói, lập tức xuất hiện kế bên tên hắc y nhân vừa nói, nói: “Vậy sao, trước mắt ta tiễn các ngươi đi trước, sau đó tiễn luôn đại ca của các ngươi đi theo!” khuôn mặt lạnh lùng, đánh ra một trưởng lên đầu hắc y nhân đó khiến hắn lập tức tử vong.

“Ngươi, ngươi không được giết ta, a…” Chưa nói xong đã bị một chảo của Trần Vũ oanh nát đầu.

Chỉ trong tích tắt ba tên hắc y nhân chết một cách nhanh chóng, không có khả năng phản ứng lại, khiến hai người kia khá ngạc nhiên, còn Tuyết Vân thì vẫn đứng trên phía cành cây xem nhưng không chạm tay vào.

Thiếu nữ và thiếu niên kia thấy vậy quỳ xuống trước Trần Vũ nói: “Ân cứu mạng, chúng ta xin đi theo ngài, làm trâu làm ngựa báo đáp”.

“Cũng được, các ngươi đứng lên đi, nhưng phải dùng tâm ma thề không bao giờ phản bội ta thì ta mới dám tin các ngươi.”

Trần Vũ cẩn thận nói, vì ở thế giới này hắn không tin được ai ngoài Tuyết Vân.

Tu tiên giả coi trọng nhất là lời thề Tâm Ma, có lời thề ước thúc, nếu dám làm trái lại sẽ rất thảm, bị người khác khinh rẻ.

Số Từ: 1293

Đăng bởi: