Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 32: Cứu Giúp Trương Gia


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

Sau khi hai người kia đã dùng tâm ma của mình thề, sau đó quay qua thi lể với Trần Vũ.

“Cảm tạ huynh đã ra tay cứu giúp chúng ta!” Trương Đồng quay sang hành lể với Trần Vũ.

“Được rồi, đứng lên đi!”

Trần Vũ thấy Trương Đồng bị thương nặng như thế nên lấy ra Hồi Huyết Đan đưa cho hắn.

Đây chính là đan dược cấp hai, dùng để trị thương là do Tuyết Vân luyện ra, nàng đưa cho hắn khá nhiều, nhưng không có việc dùng, lần này xem ra hắn đã có chỗ thử đan rồi!

“Ngươi ăn nó vào, vết thương sẽ khỏi nhanh hơn, đừng gọi ta là chủ nhân gọi là Trần Thiếu hoặc Trần Vũ được rồi.” Trần Vũ nhàn mỉm cười nói.

Sau khi ăn vào hắn cảm thấy vết thương của mình cũng bớt đau phần nào, hắn không ngờ công hiệu lại tốt như thế, ở gia tộc hắn cũng không có đan dược tốt như thế để sử dụng, xem ra người này không bình thường!

Tuyết Vân đứng trên cành cây cổ thụ lập tức lăng không lại gần đám người Trương Đồng lập tức xuất hiện trước mặt hai người Trương Đồng, thấy hai người bình an vô sự Tuyết Vân gật đầu chào đám người bọn họ.

“Các ngươi không sao là tốt rồi!” Tuyết Vân mỉm cười nhẹ nhìn sang đám người Trương Đồng.

“Giới thiệu với các ngươi đây là vợ ta!” Trần Vũ cười giới thiệu khiến Tuyết Vân đỏ mặt lên.

“Trương Đồng, Trương Tuyết Nhi ra mắt Tuyết Vân cô nương.” Lập tức hai người kia hiểu ra liền quay sang chào hỏi Tuyết Vân.

“Huynh cưới ta lúc nào mà nói ta là vợ huynh!” Tuyết Vân liết mắt sang Trần Vũ, sau đó quay sang nhìn hai người kia.

“Tại sao các ngươi lại bị bọn hắn đuổi bắt như thế?” Trần Vũ thắt mắt quay sang hỏi hai người kia.

“Chúng ta là người từ trong gia tộc Trương gia nho nhỏ chuyên luyện chế pháp bảo, mấy ngàn năm trước tổ tiên chúng ta luyện chế được một pháp bảo Hiên Viên Kiếm. Ngụy gia vì lòng tham nên đã cấu kết với Ám Thần Điện cướp lấy pháp bảo trấn tộc của chúng ta, vì không đạt được nên chúng muốn bắt chúng ta để uy hiếp người nhà giao ra pháp bảo.” Trương Đồng thật thà kể lại mọi chuyện cho Trần Vũ nghe.

Trương Đồng có lòng tin với Trần Vũ sẽ không vì pháp bảo của mình mà nổi lòng tham.

“Pháp bảo Hiên Viên Kiếm, nghe tên cũng khá hay đấy! Nhưng không biết ra ngô khoai gì không!” Trần Vũ cười nhẹ, hắn không quan tâm đến pháp bảo khác, vì hắn đã có Trấn Thiên Tháp là pháp bảo vô địch rồi, cần gì lấy thêm thứ khác.

Thiếu nữ tóc trắng quay qua nói với Trần Vũ: “Trần ca huynh có thể giúp gia tộc chúng ta không, hiện tại gia tộc đang bị Ngụy gia chiếm đóng rồi, cầu xin huynh.”

Như sợ Trần Vũ không đáp ứng, Linh Nhi quỳ xuống trước mặt hai người Tuyết Vân cầu xin khẩn thiết.

“Bọn chúng có thực lực gì?” Trần Vũ muốn nắm chắt phần thắng hơn nên hỏi ít thông tin về đối phương.

Nghe được Trần Vũ nói như thế, Linh Nhi và Trương Đồng điều vui mừng ra mặt, liền biết gì nói nấy.

“Lão tổ của Ngụy gia đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ vào năm ngoái, nên mới dám cấu kết với Hắc Ưng dong binh đoàn chiếm lấy Trương gia chúng ta” Trương Đồng khuôn mặt hiện lên sát ý mãnh liệt.

“Được ngươi dẫn chúng ta đến Trương gia, ta sẽ giúp ngươi lấy lại công bình” Trần Vũ liền gật đầu đồng ý.

Trương Đồng và Linh Nhi đơn nhiên vui mừng, liền đi trước dẫn đường cho Trần Vũ và Tuyết Vân đi đến Trương gia.
“Tháp Lão ngươi giúp ta trấn áp khí tức của ta xuống cảnh giới Luyện Khí cảnh đi. Ta muốn cho chúng một bất ngờ hắc hắc” Trần Vũ cười nham hiểm ngoài mặt nói với Tháp Lão.

“Ngươi cũng lắm trò đấy! thôi được ta giúp ngươi!” Tháp Lão cười cười trong tháp đáp lại, liền đó khí tức của Trần Vũ liền rơi xuống Luyện Khí cảnh tầng năm.

Trần Vũ theo Trương Đồng cùng Linh Nhi tiến đến Hiên Vân Trấn, đây là một trấn nhỏ cách Thanh Phong Thành hai ngày đi đường, dọc đường không có quá nhiều người đi lại, lâu lâu chỉ thấy một nhóm người nhỏ đi ngang.

“Sao Trần ca lại ăn mặc thảm như vậy?” Trên đường đi đến Hiên Vân Trấn Linh Nhi thấy Trần Vũ vẫn mặt trên người chiếc áo trắng đã được mai vá lại rất nhiều trong giống như ăn mài nên vội quay sang hỏi hắn.

“Linh Nhi!” Trương Đồng thấy muội muội của mình hỏi quá lố lên vội ngăn cản.

“Không sao đâu!” Tuyết Vân cười cười mặt cho Linh Nhi muốn hỏi gì thì hỏi.

“Khà khà thật ra cũng không có gì, lúc trước thật ra ta rất nghèo nên không có linh thạch để mua quần áo như các ngươi” Trần Vũ cười khà khà thản nhiên nói, đối với hắn nghèo hay giàu cũng vậy thôi.

“Không ngờ như vậy mà huynh lại có thực lực cao như vậy, muội rất hâm mộ nha!” Linh Nhi cười cười nói, tay cứ thay nhau vuốt tóc của mình, như tô thêm vẻ nữ tính.

“Ha ha, ta cuối cùng cũng có người hâm mộ nha!”

* * *

Đi đến ngày thứ hai thì trước mặt họ là một cổng trấn khá lớn, trên đó có ba chữ “Hiên Viên Trấn”, phía bên ngoài cổng trấn có hai tên linh đang canh cửa, mỗi lần muốn vào là phải nộp một viên hạ phẩm linh thạch.

Trần Vũ không quan tâm lấm, lấy ra bốn viên linh thạch đưa cho đám người canh cổng sau đó hướng vào trấn. Dọc đường đi Hiên Viên Trấn không được đông đúc phồn hoa như Thanh Phong Thành của hắn, nhưng nơi này lại là nơi có tiếng về Luyện Khí Sư, chế tạo ra nhiều pháp bảo.

“Chúng ta sắp đến rồi!” gần đến nhà của mình khiến Trương Đồng vô cùng gấp gáp, một mặt lo cho cha mẹ không biết an nguy ra sau, một mặt lại lo lắng Trần Vũ không đánh lại.

“Ừ!” Trần Vũ vẫn không có biểu hiện gì gấp gáp, cứ từ từ cùng Tuyết Vân chậm rãi đi theo Trương Đồng.

Đi đến Trương gia, cảnh phủ bị tàn phá một ít, trước của liền có hai tên mặt áo giáp đen xậm tay cầm trường kiếm khuôn mặt hung dữ đứng trấn phía trước.

“Các ngươi cút khỏi Trương gia chúng ta nhanh!” Trương Đồng đi trước lớn tiếng nói.

Hai tên thị vệ thấy Trương Đồng cùng Linh Nhi trở về liền cười nham hiểm nói:

“Thật không ngờ các ngươi lại dám về đây, thật tốt!” Tên thị vệ lập tức cười lớn nói, con tên kia thì chạy vào trong thông báo.

“Chó thì không nên cản đường, ngoan nào!” Trần Vũ đứng kế bên thì chán ghét những tên ra vẻ như tên kia nên tiến đến, một quyền đánh vào người tên canh cửa, Trần Vũ là cảnh giới nào, tên đại hán canh cửa lập tức bị đánh bay ra đạp vào tường làm vách tường nức đi, lập tức ngã xuống đất ngất đi.

Trương Đồng cùng Linh Nhi thì trố mắt nhìn, không ngờ Trần Vũ lại bạo như vậy, không nói năng gì nhiều mà đã đánh người rồi.

Tiến vào phía bên trong Trương Đồng cũng Linh Nhi bắt đầu đi kiếm cha mẹ của mình, nhưng lền có một trung niên mặt vàng mặt trường bào màu lam cảnh giới Ngưng Thần trung kỳ, hai tay lôi hai người ra vứt xuống đất.

“Khà khà, không ngờ các ngươi lại tự tìm đường về, ta thật cảm kích các ngươi rất nhiều, đỡ tốn công đi tìm các ngươi!” Tên trung niên vừa nói là Ngụy Thiên là tộc trưởng của Ngụy gia.

“Cha mẹ” Trương Đồng và Linh Nhi lập tức kiêu lên, mắt bắt đầu đỏ lên.

Số Từ: 1436

Đăng bởi: