Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 33: Cường Giả Trúc Cơ


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

Trần Vũ cùng Tuyết Vân gặp cảnh như vậy trong lòng không khỏi giận dữ, không ngờ tên này lại ác như thế.

“Sao các con lại trở về, còn không mau chạy đi.” Cha của Trương Đồng cố gắn bò dậy nói nhưng lại bị Ngụy Thiên đạp dưới chân phun ra một ngúm máu.

“Ai cho các ngươi nói mà dám nói, im cho ta!” Ngụy Thiên cười lạnh nói làm Trương Đồng cùng Trương Linh Nhi giận đến tím mặt lên.

“Ta giết ngươi.” Trương Đồng hai mắt đỏ ngầu chạy đến phía cha mình nhưng bị Trần Vũ nắm lại.

“Ta khuyên ngươi nên thả hai người bọn họ ra.” Trần Vũ lạnh lùng nhìn sang tên Ngụy Thiên nói.

“Ha ha, từ khi nào mà một tên nhóc con như ngươi lại ra làm anh hùng thế.” Ngụy Thiên cười kinh bỉ nói.

Nhưng không để Trần Vũ tiếp tục nói, Tuyết Vân đứng kế bên đã động thủ trước, nàng dơ cánh tay trái của mình ra, lập tức một luồng hấp khí mạnh mẽ kéo gã lại gần.

Ngụy Thiên thấy mình cư nhiên bị người khác xách lại như vậy mà không cách nào chống cự lại, khiến hắn trố to mắt ra nhìn.

“Ngươi…ngươi cư nhiên…” Ngụy Thiên chưa kịp nói xong đã bị Tuyết Vân đánh một chưởng đánh tên Ngụy Thiên văng ra hơn mười mét, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, đám người Ngụy gia thấy gia chủ bị đánh như vậy lập sợ tái mặt.

“Muội không thể nhịn những người như thế này được, chúng thật độc ác!” Tuyết Vân quay sang nói với Trần Vũ.

Trần Vũ đi lại phía tên trung niên mặt vàng kia, xách cổ áo hắn lên nói: “Ta đã nói với ngươi từ trước, nếu ngươi nghe theo thì đã không có kết cuộc như thế này”

Không nương tay hắn cho tên gia chủ Ngụy gia thêm một cước vào bụng khiến tên gia chủ co người như tôm luộc, sau đó quay sang nói với đám người Ngụy gia.

“Các ngươi tốt nhất nên thả hết những người của Trương gia ra, nếu không…” Nói đến đây khuôn mặt Trần Vũ bỗng âm hàn lại, ánh mắt sát ý chiếu đến những người của Ngụy gia khiến bọn họ lạnh cả sống lưng.

“Mau mau đi gọi lão tổ ra!” Ngụy Thiên bị một nữ tử đánh cho thê thảm lại còn bị Trần Vũ cho muộc cước vào bụng khiến hắn cảm thấy nhục nhã vô cùng, muốn giết hết đám người Trần Vũ nhưng không được liền muốn gọi lão tổ ra ăn vạ.

“Được, chúng ta ở đây đợi lão tổ ngươi ra!” Trần Vũ nói xong, lấy trong Trấn Thiên Tháp ra hai cây Tử Linh Hoa đưa cho Trương Đồng kiêu đem cho cha mẹ hắn dùng.

Trương Đồng cùng Linh Nhi nhanh chóng lại đở cha mẹ mình lên, sau đó đưa Hồi Huyết Đan cho họ ăn vào.

“Cha mẹ hãy dùng đan dược này đi, đan dược này công hiệu chữa thương rất tốt!” Linh Nhi ân cần đở cha mẹ mình lên sau đó đưa đan dược cho hai người họ dùng.

Sau khi dùng xong, cha mẹ của Trương Đồng liền ngồi xuống hấp thụ dược lực của đan dược để trị thương, một chén trà sau, hai người thương thế đã khôi phục được ba phần mười liền đứng dậy chấp tay cảm tạ Trần Vũ.

“Thật tốt, nếu không nhờ hai vị, hiện tại chúng ta hiện tại sẽ không biết như thế nào rồi”

“Không có gì, chúng ta chỉ tiện tay giúp mà thôi” Trần Vũ mỉm cười hiền từ nói với Trương Long.
Hai người đang nói chuyện thì bỗng có một uy áp kinh người hiện ra, làm đám người Trương Đồng khó thở, người vô lực chóng đỡ.

“Người phương nào dám gây sự với Ngụy gia ta!” Lão tổ Ngụy Hành Khương lăng kiếm bay trên không thân mặt trường bào màu trắng, râu tóc bạc phơ, nhưng không bởi vì tuổi già mà yếu sức, mà ngược lại hùng hổ nói, những người Ngụy gia ở phía dưới thì vui mừng hò hét.

Ngụy Thiên nằm kế bên thấy cha mình đã ra liền cười lạnh “Lần này các ngươi chết chắc rồi khà khà…” Ngụy Thiên mới cười được một tiếng liền bị Trần Vũ đạp một cái lún xâu xuống dưới đất chỉ còn ngốc được cái đầu trên mặt đất, không phát ra nổi tiếng động nào nữa.

“Ai cho ngươi nói chuyện! câm lại cho ta” Trần Vũ vô cùng bá đạo, không nương tay với những tên ác bá như Ngụy Thiên bao giờ, làm y như hắn đã từng làm với người Trương gia vậy.

Đám người Ngụy gia đứng kế bên miệng im bật, như không tin được vào mắt mình, bọn hắn thật không ngờ lão tổ đã đến đây mà tên thiếu niên ăn mặt như ăn mài vẫn không chút nương tay đạp cho Ngụy Thiên một cước lún sâu xuống đất.

“Ngươi dám nhục mạ người Ngụy gia chúng ta, ngươi phải chết!” Ngụy Hành Khương đứng phía trên thấy Trần Vũ làm như vậy liền gầm lên giận dữ.

“Ngụy gia các người thật quá đáng chuyện này chúng ta quyết không bỏ qua” Trương Long nhìn về phía Ngụy Hành Khương đang lăng kiếm ở trên không giận dữ nói.

“Chỉ dựa vào các ngươi mà cũng đòi nói chuyện với ta sao!” Ngụy Hành Khương khinh bỉ nhìn lại đám người Trần Vũ, đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại ở trên người Tuyết Vân.

“Không ngờ còn trẻ như thế mà đã đạt đến cảnh giới Ngưng Thần hậu kỳ rồi” Ngụy Hành Khương thầm nói.

“Hôm nay ta muốn đòi lại công đạo cho Trương gia.” Trần Vũ đứng ra nói.

“Ha ha chỉ dựa vào mình ngươi!” Ngụy Hành Khương cười lớn nói.

“Tên tiểu tử đó mới đạt Luyện Khí tầng năm mà cũng dám đứng ra nói chuyện với lão tổ chúng ta, thật đúng là không biết sống chết.”

“Đúng, bày đặt làm anh hùng, lát nữa xem hắn thảm như thế nào!”

“Hắn chết chắc rồi, hắc hắc!”

Rất nhiều người ở phía dưới bàn tán xôn xao về Trần Vũ, nhưng hắn không quan tâm, miệng cười nhết lên hướng đối phương ha hả cười.

“Mình ta cũng dư sức đánh ngươi nằm bẹp rồi, lớn mà không biết điều!” Trần Vũ khinh bỉ nhìn đối phương.

“Ngươi dám sỉ nhục ta, được hôm nay ta cho ngươi biết thế nào là cá kính trên nhường dưới!” Ngụy Hành Khương lạnh lùng nói, khuôn mặt hơi nhăn lên, lấy trên người một thanh kiếm truyền chân khí chém về phía Trần Vũ.

Một luồn ánh sáng màu vàng mang theo sự chết chóc bay thẳng đến người Trần Vũ, hắn không thèm né mà đứng ở đó dùng cánh tay phất ngang qua lập tức chiêu của đối phương bị hủy.

“Ngươi… không thể nào!”

Số Từ: 1207

Đăng bởi: