Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 36: Tặng Lắc (Vòng)


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

Tháp Lão làm sao không biết được suy nghĩ của hắn nhưng không trả lời chỉ cười cười sau đó biến mất.

Trần Vũ ra khỏi Trấn Thiên Tháp dọc theo hành lang của Trương gia tiến đến phòng của Tuyết Vân, hắn gõ cửa, hỏi: “Tuyết Vân muội còn ở đó không”

Chờ một lúc lâu nhưng không thấy tiếng ai đáp trả hắn lại chuẩn bị gõ của thêm một lần nữa thì có người đi ra mở của.

Đập vào mắt hắn là Tuyết Vân đang mặt trên người một bộ đồ màu đỏ vô cùng mỏng, có thể nhìn xuyên vào trong, khiến hắn cảm thấy bị kích thích vô cùng.

“Ân! Lúc nãy muội đang tu luyện nên không kịp ra tiếp đón huynh” Tuyết Vân nhìn Trần Vũ với ánh mắt triều mếnh.

Trần Vũ chỉ gật đầu sau đó tiến vào phòng của Tuyết Vân, lên chiếc giường của nàng ngả người xuống, Tuyết Vân sau khi đóng cửa lại cũng tiến đến gần hắn sau đó cũng ngồi lên giường nhìn hắn.

“Huynh đến tìm muội có chuyện gì không?” Tuyết Vân nhìn Trần Vũ như muốn hắn trả lời câu hỏi của mình.

Trần Vũ cười nham hiểm nhìn vào bầu ngực đang nhấp nhô ẩn hiện của Tuyết Vân khiến nàng cảm thấy mùi nguy hiểm.

“Muội nhắm mắt lại đi ta có điều bất ngờ cho muội”

Tuyết Vân thì rất nghe lời, miệng mỉm cười nhẹ nhàng sau đó nhắm mắt lại mặt hắn muốn làm gì thì làm.

Trần Vũ lấy trong Trấn Thiên Tháp ra một chiếc lắc màu trắng ánh kim, Trên đó có bốn chiếc lục lạp màu vàng và bốn chiếc lá đan xen nhau trong rất bất mắt, Trần Vũ lẩm bẩm trong miệng lập tức chiếc vòng lớn ra đeo vào tay Tuyết Vân sau đó nhỏ lại.

“Hắc hắc, thật đẹp” Trần Vũ cần tay Tuyết Vân thầm nói.

Tuyết Vân tuy nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được tình huống Trần Vũ mới làm, nàng mỉm cười nhẹ để yên cho hắn làm tiếp. Trần Vũ tiếp tục quỳ một chân xuống vạch ống chân của Tuyết Vân lên.

Cảm nhận được Trần Vũ đang vạch ống chân của mình lên khiến khuôn mặt nàng hồng lên.
Không cần trần trừ, Trần Vũ tiếp lấy ra một chiếc lắc màu bạc khác, trên đó chỉ có một chiếc lục lạp màu vàng trong lớn bằng đầu ngón tay cái và hai cái lá màu trắng điều được làm bằng Tử Thanh Thiết, cũng đeo vào chân nàng.

“Được rồi, muội mở mắt ra đi” Trần Vũ cười một cách thoải mái nhìn về phía tác phẩm của mình.

“Oa, huynh lấy đâu ra những thứ này vậy” Tuyết Vân trầm trồ nhìn hai chiếc lắc trên người của mình, trông vô cùng tinh xảo, đây không phải là đồ bán ở các cửa hàng trong Thanh Vân Thành.
“Hắc hắc, ta nói muội biết đây điều do chính tay ta luyện chế đấy” Trần Vũ hãnh diện nói với Tuyết Vân.

"Huynh thật giỏi, muội rất thích hai chiếc lắc này” Tuyết Vân ngắm nghía nhìn hai chiếc lắc mà Trần Vũ đã tặng, nàng thử gở xuống lập tức có ánh sáng màu lam hiện lên sau đó biến mất, thử lại lần nữa nhưng nàng không cách nào lấy ra, Tuyết Vân liền nhìn sang hắn.

“Hắc hắc hai chiếc vòng này chỉ ta mới có thể lấy ra được thôi” Trần Vũ cười nham hiểm nhìn Tuyết Vân.

Cũng đúng thôi, đây là đồ mà hắn muốn làm riêng cho vợ của hắn, làm sao có thể để người khác gỡ xuống một cách dể dàng được.

“Ân” Tuyết Vân như hiểu được ẩn ý trong câu nói, khuôn mặt lại hồng lên trông vô cùng đáng yêu.

“À đúng rồi chiếc vòng tay của muội là không gian trữ vật đấy” Trần Vũ chợt nhớ lại quên nói với Tuyết Vân công dụng của chúng.

Tuyết Vân lập tức nhỏ máu vào, ánh sáng màu lam lập tức bao quanh chiếc vòng nhấp nháy nhè nhẹ sau đó biến mất, Tuyết Vân liền có thể nội thị vào trong chiếc lắc tay của mình.

Tuyết Vân khá vui mừng vì cuối cùng mình cũng đã có không gian trử vật, lúc trước nó là thứ vô cũng xa xỉ đối với nàng nhưng hiện tại nó đang ở trên tay của mình.

“Huynh thật tốt!” Tuyết Vân vui mừng quay sang Trần Vũ.

“Tuyết Vân muội đi vài vòng cho ta xem đi” Trần Vũ háo hức xem thử tác phẩm của mình như thế nào.

Tuyết Vân ngại ngùng đứng lên đi thử cho hắn xem, khi vừa bước chân đi thì lập tức có tiếng “leng keng… leng keng” của lục lạc vang lên nhỏ nhỏ khiến hắn thích thú.

“Huynh thật kỳ cục” Tuyết Vân nhìn sang trách hắn, bây giờ khi nàng di chuyển lập tức có tiếng động phát ra.

“Khà khà!” Trần Vũ cười đê tiện ôm Tuyết Vân mạnh mẽ xuống giường, hai người bắt đầu mây mưa đến sáng hôm sau khi ánh nắng đã chiếu qua đầu người thì hắn mới mở mắt ra.

Tuyết Vân nằm kế bên cảm nhận được tiếng động đậy thì như con mèo con mở mắt ra nhưng vẫn dụi đầu vào ngực hắn.

“Tiếp theo huynh tính làm gì?” Từ khi hai người rơi vào trong vực cũng đã tính ẩn cư sống đến hết quảng đời còn lại nhưng nhờ sự xuất hiện của mỏ linh thạch khiến tốc độ tu luyện của hai người tăng nhanh, đến nay việc họ chưa làm được là về canh giữ phần mộ của cha mẹ mình.

Trần Vũ cười cười quay sang ôm Tuyết Vân vào lòng, hôn nhẹ lên tráng nàng sau đó ánh mắt hắn hái hẳn lên nói: “Ta trước là muốn luyện hai pháp bảo phi kiếm để cho ta và muội sử dụng, muội cũng nên vào tháp tu luyện luôn đi!”

Số Từ: 1023


Đăng bởi: