Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 38: Rời Khỏi Trương Gia


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

* * *

“Con đã muốn theo Vũ công tử thì cha cũng không có gì để nói, nếu như các con không gặp hắn thì chúng ta gia tộc đã không giữ được rồi” Trương Long thở dài nhìn hai đứa con của mình nói.

“Cha, người không cần lo cho chúng con, Vũ đại ca và Vân tỷ tỷ rất tốt, sẽ không bạc đãi chúng con đâu, huống chi lúc trước chúng con cũng đã lấy tâm ma ra thề rồi!” Trương Linh Nhi làm nũng nói với cha của mình.

Nàng thật sự muốn ra ngoài trải nghiệm xem sao, chứ tối ngày ở trong gia tộc được gia tộc che chở nên chuyện xảy ra lần trước không cách nào giúp người nhà được.

“Cha, người an tâm, chúng con lần này ra ngoài xem như là đi lịch luyện đi, ra ngoài để tăng thêm kiến thức, kết giao cùng nhiều người, vậy mới mau trưởng thành được, như Vũ ca vậy!” Trương Đồng nhìn xa xa nói với cha của mình.

Hắn muốn ra ngoài xem thế giới bên ngoài như thế nào, kết bái cùng nhiều bạn hữu như vậy hắn mới có thể nhanh chóng trưởng thành hơn, còn ở trong gia tộc, tối ngày được mọi người nịn hót nhưng…đến chuyện chẳng giúp được gì!

Chính điều này làm hắn cảm thấy mình vô cùng vô dụng, áy náy với gia tộc rất nhiều.

“Được, nếu các con đã quyết định như vậy, cha cũng không còn gì để nói, nhưng ra ngoài thế giới bên ngoài nên cẩn thận, không nên dễ dàng tin lời người khác!” Trương Long thờ dài, dặn dò hai đứa con bảo bối của mình.

“Dạ, cha người yên tâm, chúng con sẽ hảo hảo chiếu cố chính mình!” Trương Đồng cùng Trương Linh Nhi đồng loạt lên tiếng nói.

Hai người đồng loạt mỉm cười nhìn nhau, ban đầu họ còn lo sợ rằng cha mình sẽ không cho mình rời đi, nhưng lần này xem như là ngoài dự kiến làm họ rất vui mừng.

* * *

“Chúng ta ở đây lâu như vậy cũng nên rời đi rồi!” Trần Vũ nhìn xa xa nhàn nhạt nói.

Hắn không có thói quen ăn bám tại nhà người ta, cho dù nghèo hắn cũng không làm như vậy, làm như vậy sẽ mất đi tôn nghiêm của hắn.

“Được, muội cũng thấy nên như vậy, ở đây muội thấy không quen!” Tuyết Vân cũng gật đầu đồng ý với hắn.

Với lại nàng còn có xương cốt phụ mẫu chôn tại Thanh Phong Thành, nàng muốn nhanh chóng trở về chăm sóc ngôi một đó.

“Vậy chúng ta đi thôi!” Trần Vũ mỉm cười nắm lấy tay Tuyết Vân, hai người rời khỏi tháp đi đến đại sảnh nói mọi người một tiếng.
Hai người vừa đến đại sảnh liền thấy Trương Đồng cùng Trương Linh Nhi đã đứng ở đó, trông vẻ như đang chuẩn bị từ giả gia tộc vậy.

“Vân tỷ, chúng ta cũng muốn đi theo huynh lăn lộn, huynh cho chúng muội theo nha, nha!” Trương Linh Nhi nắm lấy tay của Tuyết Vân lắc lắc làm nũng nói.

“Cũng được, nhưng muội đã hỏi cha mẹ chưa, nếu không ta sẽ không đưa hai người đi đây!” Tuyết Vân mỉm cười gõ nhẹ lên đầu Trương Linh Nhi một cái, nói.

“Vân tỷ cùng Vũ ca yên tâm, bọn đệ đã xin phép cha mẹ rồi, đồ cũng đã chuẩn bị rồi!” Trương Đồng cười lanh lẹ nói với Trần Vũ.

Đúng lúc này, một người trung niên mặt trường bào đi ra, nhìn sang đám người họ cười cười, người này không ai khác chính là Trương Long, cha của Trương Đồng cùng Trương Linh Nhi.

“Ha ha, chúng đã hỏi qua ý ta rồi, về sau phải nhờ Vũ công tử chiếu cố nhiều hơn rồi!” Trương Long cười, vỗ vỗ vai của Trần Vũ, ý muốn nhờ vả.

“Nếu đã như vậy, chúng ta cũng sẽ lên đường, không làm phiền gia chủ nữa!” Trần Vũ chấp tay ôm quyền khách khí nói.

Cho dù thực lực hắn mạnh nhưng hắn không tự cao tự đại, biết kính trên nhường dưới, không giống như những tên ăn chơi khác.

Bốn người đồng hành rời khỏi Hiên Viên Trấn, trên đường đi, Trương Linh Nhi ôm tay Tuyết Vân hai người tách riêng ra một bên nói chuyện.

Hắn cùng Trương Đồng một bên nói chuyện, cuộc nói chuyện của bốn người vô cùng rơm rả, làm cho bầu không khí trở nên vui vẻ.

“Vũ ca, huynh làm sao chỉ mới mười chín tuổi mà thực lực đã cao như vậy rồi, không lẽ huynh là người của đại gia tộc nào sao” Trương Đồng thắc mắt hỏi.

“Chuyện này…thật ra ta chỉ là một tán tu mà thôi, cũng không có gì lợi hại, chỉ là chăm chỉ tu luyện, không lười biếng, cộng thêm Tuyết Vân nữa nên ta phải nổ lực!” Trần Vũ sờ mũi cười cười, bịa ra một chuyện nói.

Hắn không ngu đến nỗi khai ra bí mật kinh thiên của mình, đó là bí mật chỉ có hắn và Tuyết Vân biết mà thôi, ngoài ra sẽ không cho ai biết, khi chưa quá tinh tưởng nhau.

“Phì! Còn không phải đi chôm linh thạch của ai, mới tu luyện nhanh chóng được như vậy sao!” Tháp Lão phía bên trong đại não của hắn, phì một tiếng kinh miệt nói ra.

Trần Vũ nghe vậy cũng không nói gì chỉ cười ha ha cả buổi làm ba người tưởng hắn bị chạm dây điên.

Số Từ: 966

Đăng bởi: