Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 39: Về Thanh Phong Thành


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

“Không biết lần này trở về Thanh Phong Thành có gặp lại bọn ác ôn như trước không nữa” Tuyết Vân nhìn xa xa, nhớ lại chuyện lúc trước nàng cùng hắn trốn chạy không biết cực khổ như thế nào mới có thể thoát khỏi đám người Lý gia đó.

Trương Đồng cùng Trương Linh Nhi thì không hiểu Tuyết Vân đang nói đến chuyện gì, nhưng cũng yên lặng nghe ngóng một chút.

“Tỷ tỷ hai người đang nói chuyện gì vậy, muội nghe mà không hiểu!” Trương Linh Nhi khó hiểu muốn biết nên quay sang hỏi Tuyết Vân.

“Cũng không có gì, chỉ là một chút phiền phức tại đó thôi, muội không cần lo, tỷ bây giờ đã là Trúc Cơ cường giả rồi, nên không lo sợ nữa!” Tuyết Vân mỉm cười xoay qua nói với Trương Linh Nhi.

Nhưng nàng cũng không nói rõ ra, đây là chuyện riêng của hai người nên không tiện cho người khác biết, với lại bọn họ có biết cũng chẳng giúp được gì!

“Khà khà, lần này chúng ta trở về mà gặp phải đám người đó thì chúng ta sẽ cho chúng biết tay, ta bây giờ đã khác xưa nhiều rồi!” Trần Vũ cười lớn, đầy tự tin đối với việc gặp lại đám người Lý Bá đó, bây giờ thực lực của hắn là gì, còn phải sợ đám người đó nữa sao.

“Đúng rồi Vân Nhi lần này khi chúng ta trở về Thanh Phong Thành chúng ta sẽ mua lại một cái phủ viện để ở, muội thấy thế nào?” Trần Vũ đưa ánh mắt nhìn sang Tuyết Vân, đợi câu trả lời của nàng.

“Ân! Huynh muốn như thế nào muội sẽ nghe theo!” Tuyết Vân gật đầu nói.

Tuyết Vân mỉm cười nhìn sang Trần Vũ, từ nhỏ đến lớn nàng đã quen đi cùng với hắn, nếu bây giờ hắn muốn chuyển sang nơi khác ở thì nàng đơn nhiên sẽ đi theo.

“Được chúng ta đi thôi!” Trần Vũ cười cười, hắn đang suy nghĩ về căn viện phủ của mình có nên giống với Dương gia mà lần trước hắn hộ tống linh dược hay không.

“Hoan hô, chúng ta được ở trong phủ viện rồi!” Trương Linh Nhi vỗ tay cười lớn.

Nàng rất không thích nghĩ ngơi trong khách sạn, nơi đó rất bất tiện, làm gì cũng phải nhìn trước nhìn sau, đã thế còn bị người khác dòm ngó, đặc biệt là những nơi như thế thường không yên tịnh được.

Trên đường đi, ngươi một câu, ta một câu, bốn người trò truyện vui vẻ với nhau, Trần Vũ liên tục trọc cười hai tỷ muội liên tục, chỉ có Trương Đồng là hơi ít nói một chút.

* * *

Thanh Phong Thành!

“Ha ha, cuối cùng cũng đến nơi! nào chúng ta tìm một tửu lâu vào ăn no say thôi!” Trần Vũ cười cười nhìn về phía trong thành, sau đó dẫn mọi người vào trong đó.

Mùa đông dài sắp qua, đây là tin tốt cho nhân loại trong Thanh Phong Thành.

Mùa xuân đến nghĩa là mặt đất lại biến phì nhiêu, nhân tộc, yêu tộc không còn lo rầu về thực vật, không khí căng thẳng dịu lại. Thanh Phong Thành bỏ lệnh cấm, thương đội tới lui dần tăng lên, đường cái náo nhiệt hơn.

Thao Thiết Cư là một tửu lâu rất nổi tiếng trong Thanh Phong Thành.

Thao Thiết Cư mới mọc năm tháng nhưng vì thức ăn ngon, giá vừa túi tiền nên buôn bán đắt khách.

Giữa trưa hôm nay đang giờ ăn cơm, trong Thao Thiết Cư ồn ào tiếng người. Lệnh cấm Thanh Phong Thành đã mất, thật nhiều tán tu, dong binh, thương đội ùa vào thành. Các khách sạn, tửu lâu bận rộn chật ních không chỗ đứng.

Nơi nào có người là chỗ đó có tu sĩ.
Nơi có tu sĩ là có các loại tin tức.

“Nghe nói không? Mấy tháng trước Lý gia lại xuất hiện một thiên tài mới, nghe nói chỉ mới hai mươi tuổi mà đã đến Ngưng Thần cảnh trung kỳ. Thật không ngờ còn trẻ vậy mà đạt cảnh giới cao như vậy.”

“Nghe nói người đó là Lý Bá, tên Lý Bá này còn hơn hẳn thiên tài Dương Lâm của Dương gia năm ngoái của Thanh Vân Tông.”

Bên cạnh cái bàn hình vuông màu xanh có bốn người ngồi, trong đó có hai nam hai nữ. Trong đó có một người đó mặt áo trắng đã tẩy trắng, rất cũ nát, nhưng lại được mai vá rất đẹp. Vạt áo và ống tay áo bị mài đổ lông, bộ dạng nghèo nàn đang ngồi chung với ba người còn lại.

Trên bàn bày đầy thức ăn phong phú, hai nữ tử thì chậm rãi ăn còn hắn và thiếu niên kia thì ăn như trâu, không những thế còn tranh thức ăn của hai nữ tử làm họ liếc hai người muốn rơi mắt ra.

“Năm nay thiên tài xuất hiện lớp lớp, năm nay có lẽ nhộn nhịp đây!”

“Đúng vậy, hẳn năm nay Lý Bá sẽ được nhận thẳng làm đệ tử nội môn.”

“Đúng vậy. mấy năm nay Thanh Vân Tông ra nhiều thiên tài thật khiến người khác giật mình.”

“Có gì lạ, nếu chúng ta có được tài nguyên tu luyện như chúng thì thực lực của chúng ta sẽ cao hơn bọn chúng nhiều.”

Mọi người đang nói chuyện sướng miệng thì một nhóm tu sĩ mặc áo xanh thẳng thớm, bên trong có một kiếm sĩ tuấn tú cười to bảo:

“Ha ha, các ngươi bắt được tin tức rất nhanh đấy.”

Lại là mấy tu sĩ trẻ mặc trường sam cùng kiểu, khoảng mười lăm, sáu tuổi, có người nhỏ hơn. Người đi đầu mặt chữ điền, da ngăm điên, khá lớn tuổi, khoảng hai mươi.

Sau lưng nam nhân mặt chữ điền cõng cây kiếm to màu đen một thước sáu, bảy, rộng sáu lóng tay, bước đi trầm ổn đầy khí thế.

“Điền sư huynh!”

“Điền sư huynh đến rồi!”

Nam nhân mặt chữ điền xuất hiện, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú và đồng bạn cùng đứng dậy cung kính chào.

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành gật đầu, hỏi:

“Chuyện ta nhờ ngươi làm, ngươi đã làm xong chưa”

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:

“Điền sư huynh yên tâm, mọi chuyện tiến hành theo kế hoạch.”

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành gật đầu bước tới cạnh bàn, ngồi xuống.

Số Từ: 1125

Đăng bởi: