Thiên Đạo Thần Hoàng

Chương 40: Phiền Toái Lý Bá


[Nguồn: https://ngantruyen.com – Translates: Tiểu Vy]

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành vừa lòng nói:

“Vậy thì tốt, chờ chuyện thành công Lô sư huynh sẽ thưởng xứng đáng cho ngươi.”

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú mừng rỡ gật đầu, nói:

“Đây đều là công của Điền sư huynh, ta không dám chiếm công.”

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành lớn tiếng kêu tiểu nhị bưng đồ ăn lên.

Bây giờ là lúc ăn cơm, trong tửu lâu có nhiều khách khứa, không còn bàn trống. Năm người nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, tu sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu ngồi một bàn, còn lại sáu thiếu niên áo xanh đánh giá bốn phía cuối cùng nhìn hướng bốn người ngồi bên cửa sổ, chỗ đó còn mấy ghế trống.

Một thiếu niên áo xanh đi tới cạnh bàn, cất cao giọng nói:

“Vị bằng hữu này, chúng ta muốn dùng cái bàn, ngươi mau đi đi.”

Hai người luôn cuối đầu, chậm rãi ăn làm như không nghe thiếu niên áo xanh nói.

“Này, nói ngươi đó, đã ăn xong chưa? Mau ăn rồi cút đi, các đại gia muốn dùng bàn này!”

Một thiếu niên khác bước ra khỏi nhóm thiếu niên áo xanh đi tới gõ mặt bàn đùng đùng. Thiếu niên áo xanh không kiên nhẫn nói.

Trần Vũ đang ngồi ăn mà không yên thở dài, lầm bầm:

“Đại gia? Ha ha, buồn cười. Từ khi nào người của Lý gia biến thành một đám mất dạy thế?”

Tuy giọng nhỏ nhưng rơi vào tai đám thiếu niên áo xanh.

Đám thiếu niên áo xanh biến sắc mặt.

Một thiếu niên áo xanh nói:

“To gan quá, ngươi dám lặp lại lần nữa...”

Thiếu niên áo xanh vỗ vào vai Trần Vũ.

Một chưởng này ẩn chứa ám kình, người bình thường bị vỗ trúng dù xương vai không hắny cũng sẽ nằm liệt giường nữa tháng. Thiếu niên áo xanh nghe tên ăn mày này vô lễ nhục nhã Lý gia nên muốn dạy cho một bài học.

Ai ngờ thiếu niên áo xanh vỗ hụt vào bàn tinh cương.

Lực phản chấn truyền đến, răng rắc một tiếng, mặt thiếu niên áo xanh trắng bệch bay ra ngoài như trái bóng đụng bay mấy đồng bạn, lăn lông lốc. Thiếu niên áo xanh đau đớn la hét, cúi đầu thấy cổ tay bị trật khớp.

Trong đại sảnh hỗn loạn.

“Có chuyện gì?”

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, tu sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu biểu tình giật mình đứng dậy.
“Điền sư huynh, Trương sư huynh, tên ăn mài kia đánh bị thương người của chúng ta... A? Người đâu rồi?”

Thiếu niên áo xanh tức giận chỉ hướng cửa sổ chợt ngẩn ra, vì hắn ngạc nhiên thấy hai người ngồi ăn lúc nãy đã biến mất.

“Gặp quỷ, rõ ràng mới rồi còn ở...”

“Trong khoảnh khắc đã biến mất...”

“Có chuyện gì?”

Đám thiếu niên áo xanh nhìn nhau. Mới rồi người còn ngồi cạnh bàn chớp mắt đã biến mất, ban ngày ban mặt không lẽ... Gặp quỷ? Hoặc bọn người này là siêu cường giả?

“Thôi thôi, mau ăn cơm nghỉ ngơi, đừng gây chuyện cho ta nữa.”

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành vẫy tay ý bảo đám thiếu niên áo xanh mau chóng ăn cơm, không để bụng chuyện này.

* * *

“Ăn cũng không yên vói bọn chúng, chẳng lẽ ta giống tên ăn mài vậy sao?” Trần Vũ khi đã ra khỏi tửu lâu bất mãn nói.

“Nhưng nhìn huynh cũng giống mà!” Tuyết Vân tinh nghịch nói.

Trần Vũ nghe xong hắn suýt nữa té ngửa ra sau, đây là Tuyết Vân hiền lành trước nay sao? Lần này lại dám triêu trọc hắn khiến hắn khá giật mình.

Không tiếp tục trọc Trần Vũ nữa hai người đi về phía khu nhà của hắn lúc trước, khi đến nơi hai người Trương Đồng bất ngờ không ngờ hắn lại nghèo như thế, nhưng bọn họ vẫn không nói.

“Ha ha, cuối cùng cũng đến nhà lúc trước, không khí ở đây thật thoải mái.” Trần Vũ lớn tiếng nói, coi vẻ tâm trạng rất thoải mái.

Trần Vũ vương hai tay ra, hít thở lấy không khí quen thuộc mà trước đây hắn từng ở. Tuyết Vân thì khác, nàng ngồi xuống chăm sóc lại các chậu hoa đã héo đi phần nào.

Đến gần trưa, Trần Vũ và Tuyết Vân quyết định rời khỏi nơi này tiến đến nơi khác ở, nhưng vừa chuẩn bị cước chân đi ra khỏi cửa thì có tiếng trào phúng vang nơi xa xa nói ra:

“Ta thật không biết tại sao nàng lại chịu ở với tên ăn mài này, chi bằng đi theo ta, ta hứa sẽ cho nàng ăn sung mặt sướng, có tài nguyên tu luyện.”

Một tên thiếu niên mặt áo lam bào, mài kiếm, tay cầm quạt, chậm rãi đi lại gần Tuyết Vân, càng nhìn hắn càng thích Tuyết Vân, khiến tim hắn đập nhanh hơn, trong lòng hiện lên ý mốn độc chiếm Tuyết Vân làm của riêng.

Trần Vũ đi ra phía trước Tuyết Vân chắn trước người nàng, khuôn mặt lạnh lùng cười kinh bỉ nói:

“Chó nhà ai, sao không nhốt lại, mà để chạy lung tung đến đây phá đám chúng ta.”

Khi nghe được Trần Vũ nói mình là chó, khuôn mặt của Lý Bá tối xầm như tro tàn, ánh mắt nhìn Trần Vũ như người đã chết.

“Ngươi dám nhục mạ ta, được được, hôm nay ta tiễn ngươi đi trước một bước” Lý Bá một trảo đánh vào không trung, lập tức một đoàn hắc sắc vụ khí bao quanh lấy Trần Vũ như muốn biến Trần Vũ thành tro tàn.

“Ngươi giờ này quỳ xuống vang xin ta còn kịp, nếu ta vui ta sẽ tha mạng chó cho ngươi.” Lý Bá cười âm hiểm nói.

Số Từ: 1016
Đăng bởi: