Cô nàng Sumi mơ mộng

Chương: Ngày khai giảng tồi tệ


Bửa ăn sáng nhà Nakajima…

Tôi tên là Nakajima Sumi, học sinh lớp 10, năm nhất trường cao trung Mewa. Gia đình đôi gồm có bốn thành viên chính.

Người đàn ông trung niên với vẻ ngoài bụi bặm hiện tại đang làm thanh tra tại sở cảnh sát thành phố, là cha tôi Nakajima Ebisu – 40 tuổi.

Người phụ nữ xinh đẹp có giọng nói quyến rũ này, là mẹ tôi Nakajima Keiko – 37 tuổi. Biên tập viên đài truyền hình. Mẹ tôi vừa được bác sỹ chẩn đoán, mang thai hơn một tháng. Hiện tại, bà ấy tạm thời ngừng mọi công việc để tịnh dưỡng.

Tôi cực kỳ mong đợi đến ngày em út chào đời. Bởi rốt cuộc, tôi cũng có một đứa em để bắt nạt bù lại cho những tháng ngày tồi tệ, tôi bị cái thằng anh hai của mình ức hiếp.

Tôi có một thằng anh trai đáng ghét Nakajima Shiro, lớp 12, năm ba trường cao trung Mewa. Vẻ đẹp hào nhoáng, học lực xuất sắc, thể thao nổi trội, giọng hát truyền cảm, được lòng giáo viên, gái đẹp vây kín… Có thể nói, tất cả gen trội của ba mẹ tôi đều được chuyển vào người anh hai, còn những gì tệ hại nhất thì bàn giao lại cho tôi.

Học lực trâu bò, mắt híp một mí. Thực ra, lúc bình thường cũng không tới nổi híp đâu chỉ khi nào cười mới híp tịt luôn thôi. Mũi xém tẹt, mặt mụn, thân hình size quá cỡ, chiều cao ăn hại 1m50.

Xin trân trọng giới thiệu. Tôi, nữ sinh trung học có góc nghiêng trời đánh, sở hữu nét đẹp hại nước hại dân, xa rời dòng họ. Thiên hạ đệ nhất gái ế, Nakajima Sumi.

“Con ăn xong rồi, cảm ơn vì bữa ăn ạ!” Nakajima Shiro, đứng dậy mang balo rời đi.

Ông bố thanh tra, mắt chăm chú vào tờ báo buổi sáng hỏi: “Vẫn còn sớm mà đã đi rồi sao? Không lẽ mày có bạn gái rồi à con?”

Shiro khóe mắt hơi rủ xuống bất mãn trả lời: “Ông già! Sángnay, trường con có lễ nhập học, con phải đến sớm để giúp hội học sinh.”

Ông bố thanh tra, lắc đầu bĩu môi: “Ô ya! Shiro nhà ta sau này, nhất định sẽ trở thành một người chồng tốt.”

Shiro nghẹn lời: “Cha à, cha nhất thiết sáng nào cũng phải ám con như thế ư?”

Ông bố, phủi mạnh tờ báo, cáu giận: “Im miệng thằng nhãi! Ông chỉ muốn nhắc nhởmày. Năm nay, là năm cuối cấp 3 rồi, đừng có suốt ngày lo chơi bời gái gú.”

Shiro mặt mày như khỉ đột, nhe nanh bốc hỏa phản bác: “Con suốt ngày chơi bời gái gú khi nào chớ? Cha không có bằng chứng thì có đừng vu oan cho con.”

Ông bố thanh tra mắc bệnh nghề nghiệp quẳng tới trước mặt đứa con trai một túi hồ sơ kỳ lạ: “Xem đi!” Shiro mở phong thư thì sốc nặng đời sống. Toàn là ảnh chụp với đám bạn gái cũ lúc trước của cậu ta.

“Là cha cố tình hack tài khoản cá nhân trên mạng của con bất hợp pháp để trộm hình.”

“Hếhe! Mới đó, mà đã thừa nhận tội danh rồi hé con muốn làm cảnh sát thì ít nhất cũng phải kiểm tra xem mấy tấm ảnh đó có phải là ảnh ghép hay không chứ?”

“Rứa thì con chẳngthèm thi vào trường cảnh sát nữa đâu. Con đi học đây.”

Sumi mỗi sáng đều nghe papa giúp mình hành hạ anh trai thì sướng ra mặt. Hai bố con, còn nháy mắt ngụ ý kế hoạch chơi xỏ Shiro thành công.

“Ờm đi mạnh giỏi nhé con trai!” Ông bố lạnh lùng vẫy tay chào Shiro.

Bà mẹ, cũng vui vẻ tạm biệt con trai: “Shiro! Đi học vui vẻ nhé con.”

Shiro, chuẩn bị xỏ giày bước ra cửa thì nhìn thấy con heo nào kia vẫn còn thư thả nhai bánh mỳ nhồm nhoàm.

Shiro bức xúc, hằng học: “Ê, Sumo! Còn lề mề nữa là mày trễ học chắc.” Sumi bị đọc thành Sumo, là cách gọi trêu chọc hằng ngày của anh trai Nakajima Shiro.

Mỗi lần bị là gọi Sumo, cô nàng đều cảm thấy có tảng đá lớn đè bẹp thân thể. Hai cha con mếu máo, ôm nhau xuýt xoa:

“Hôm nay Sumi bé bỏng của cha sẽ chính thức trở thành học sinh cấp 3 rồi. Thời gian qua, thật là vất vả cho con quá Sumi à. Ahuhu!”

Mẫu thân Keiko, nhìn hai cha con diễn show ân ái. Mặt mày khó chịu, nghiêm túc lên tiếng: “Sumi con lại lên cân?”

“Mẹ đã nhắc nhỡ con bao nhiêu lần rồi. Ban đêm, không được ăn quá nhiều đồ ngọt. Trọng lượng của con xem chừng sắp sửa vượt mốc 80 kilo rồi. Con suốt ngày không đi học thì ru rú trong nhà trùm chăn ăn vặt, xem phim hoạt hình. Có đứa con gái nào giống như con không? Sumi, đến bao giờ con mới chịu trưởng thành như anh hai con đây? Mẹ thật sự khổ tâm quá mà.” Đâu rồi, giọng nói quyến rũ của một biên tập viên đài truyền hình. Lúc này, bà ấy giống như là đang trách móc hai cha con nhà nào kia đã cố tình ăn hiếp con trai yêu quý của bà.

Nhìn thấy vợ đang mang thai buồn bã lo lắng cho con gái, ông bố thanh tra cũng vứt con gái cưng sang một bên chạy đến an ủi vợ:

“Bà xã ơi, em đừng buồn, kẻo tổn hại đến thai nhi.”

“Otosan! Đừng bỏ rơi con mà!” Sumi thét lên.

“Sumi tất cả là tại con làm vợ ta giận. Con còn làm gì nữa mà chưa chịu đi học? Sắp muộn giờ khai giảng rồi đó. Hôm nay, cha có vụ án phải giải quyết. Mẹ con đang mang thai không tiện đi lại nên lễ khai giảng năm nay chúng ta sẽ không tới dự, con hãy tự mình lo liệu đi!” “Dì Saeki!”

Tiếng dì giúp việc Saeki đáp: “Vâng thưa ngài!”

“Dì mang một ít sữa tươi lên phòng cho vợ tôi!”

“Vâng!”

“Bà xã ơi, chồng đỡ bà xã về phòng nhoa!” Ông bố thanh tra, trở mặt quay lưng không kịp. Trước khi đi còn ngoáy lại nhìn Sumi ánh mắt đầy hất hủi:

“Còn nhìn cái gì nữa không mau đi học.”

Tiếng lòng Sumi tan nát: “Papa thật tàn nhẫn. Mới nãy, còn theo phe bênh vực cho mình quay lưng lại đã phủi mình như phủi bụi.”

“Cô Sumi!” Tiếng dì giúp việc vang lên cứu rỗi chúng sanh.

“Vâng dì Saeki cháu ổn dì đừng lo.” Sumi cúi mặt che đi biểu tình mừng rỡ, vẫn còn có người trong nhà này quan tâm đến cô.

“À, vâng! Cô Sumi có thể nào tránh sang một bên được không ạ!”

“Hễy?” Sumi, nghẹn lời hóa đá.

“Chuyện là, tôi phải mang sữa lên phòng cho bà chủ nhưng cô Sumi hiện đang ngồi chắn lối đi hành lang đó ạ!” Dì giúp việc, lời thật quá cay nghiệt. Cái thân hình quá cỡ của cô nàng đúng là một phát lấp luôn lối đi hành lang.

“Vâng, cháu xin lỗi ạ!” Sumi khép nép, nhích gối né sang một bên.

“Cảm ơn cô Sumi! Cô Sumi đi học vui vẻ!”

“Vâng cảm ơn dì!” Tiếng trái tim tan vỡ thiệt đau đớn, Sumi gắng gượng bò đến cầu thang lên phòng. Ngay lúc đó, con chó husky mập ú thú cưng của anh trai đáng ghét lướt ngang qua trước mặt Sumi. Con husky đỏng đảnh, vẫy cái đuôi xám xịt vào mặt Sumi, cái mặt nó kênh kiệu miệt thị.

“Cả cái nhà này, mọi thứ đều chống lại mình. Tốt thôi, tôi không cần mấy người quan tâm nữa tôi sẽ sống thật mạnh mẽ và làm những điều tôi muốn.”

Shiro, nãy giờ còn chưa đi học. Anh chàng, được chứng kiến cảnh em gái bị phũ, cười một trận hả hê:

“Ê Lu! Làm tốt lắm con trai.” Shiro xoa đầu vuốt lông con husky cưng chiều.

Có tiếng người, từ bên ngoài vọng vào: “Shiro ơi! Đi học thôi!”

“Ờm, đợi xí mình ra liền!”

Sumi nghe được giọng ai rất quen thuộc. Cô nàng,phóng lên lầu còn nhanh hơn tên bắn, chưa đầy 1 giây sau, đã cuốn gói xong hành trang đứng ngay cửa nhà,thở hồng hộc như heo.

Shiro mở cửa, bên ngoài có hai chàng trai đẹp mã đứng đợi.

Sumi nấp sang một góc tường lén nhìn:

“Hôm nay hai anh ấy thật đẹp trai.

Cái người cao lớn kia là anh Fujiwara Neji, anh Neji hơi trầm tính nhưng là người rất chu đáo, mỗi lần anh ấy tới nhà tôi học nhóm với anh hai đều mang theo quà cho gia đình.

Còn người kia, anh chàng đẹp trai mà tôi luôn thầm thương trộm nhớ, là nguyên nhân chính đưa đẩy cái đứa học dốt như tôi, có quyết tâm mặc kệ, bị anh hai vùi dập cũng phải thi đậu vào trường cấp 3 Mewa. Sugiyama Ritsuo, chàng trai mang nụ cười ấm áp như bánh cá taiyaki, ánh mắt thuần khiết của súp miso, sống mũi chả cá thanh cao, môi nhỏ tựa bánh mocha mềm mềm, mịn mịn, dẻo dẻo, có lẽ còn ngọt ngọt nữa. Anh Ritsuo! Hí hí!

Anh Neji và anh Ritsuo đều là bạn chung lớp thời cấp ba với anh hai. Sau khi, anh hai thi đậu vào trường cấp 3 Mewa nổi tiếng. Ba mẹ tôi liền chuyển nhà đến khu này để gần với trường học của con trai quý tử của ông bà. Mà cũng nhờ vậy, tôi mới được gặp anh Ritsuo yêu dấu! Mặc dù anh Neji và anh Ritsuo, thỉnh thoảng có ghénhà nhưng chúng tôi chưa một lần được gặp mặt nhau vì tôi ngại phải để hai người họ nhìn thấy nhân dạng xấu xí của mình. Nhưng chẳng sao, chỉ cần ngày nào cũng được ngắm anh Ritsuo từ xa là tôi đã mãn nguyện rồi.” Sumi thèm thùa chảy nước dãi, cô nàng đỏ mặt ngại ngùng lau không kịp.

“Ớ! Sumo, thế mày chưa đi học luôn à?” Shiro ngây người hỏi.

Sumi vẫy tay đuổi Shiro như đuổi hủi: “Xùy, xùy, anh cứ việc đi trước, em sẽ theo sau.”

“Ờm! Mày theo sau là cái chắc. Sáng nay, bọn tao đi xe đạp mà.”

“Hả! Đợi chút, anh ơi thế còn em. Hôm nay là ngày đầu tiên em đến trường anh làm ơn dắt em theo cùng với.”

“Xạo mày, mày đến trường bửa đầu tiên là cái hôm làm thủ tục nhập học kìa. Tự xử lý đi nhé! Bái bai con lợn! Yahaha!” Shiro quay lưng rời đi cùng chúng bạn.

“Ế! Shiro cậu quên không khóa cửa kìa.” Ritsuo nhắc nhở.

“Không sao, lát có người đóng hộ. Đi thôi, tới trường nào các cậu. Yaho!” Shiro nhìn về phía nhà cười cợt.

Neji chớp mắt nhìn Shiro khó hiểu: “Hiếm lắm mới thấy thằng Shiro sáng ra đã tươi tỉnh như bông. Thôi kệ lo đi học cái đã.”

Neji thấy Shiro lạ cũng phải: “Mọi khi, sáng nào mình cũng bị ông già dập cho một trận tan nát rồi mới thoát nhưng kể từ hôm nay mọi thế lực trong nhà đều đứng về phía anh. Hơn nữa, từ giờ con heo kia lại học chung trường, những ngày tháng vui vẻ của anh đã tới. Yá haha!”

Sumi thất thần, nhìn theo bóng anh, giờ này thì xe buýt cũng chẳng còn. Cô nàng vắt chân lên cổ chạy như ma đuổi. “Tất cả, vì sự nghiệp được ngắm anh Ritsuo từ xa. Một cây rưỡi! Mình nhất định sẽ chinh phục.” Ây ya, cô nàng này, lại đang mơ mộng vẽ đường lên núi Phú Sĩ nữa rồi.

Shiro loáng thoáng thấy bóng người quen phía sau: “Các cậu! Có muốn đua xem ai tới trường trước không?”

Ritsuo ngẫu hứng hùa theo cuộc vui: “Ý kiến hay đó, người nào thua sẽ mua cơm trưa cho 2 người còn lại.”

Neji giơ ngón cái, biểu tình: “Đồng ý!”

“Được, bắt đầu!” Shiro dứt lời phóng xe chạy như bay, bỏ lại sau lưng con nhỏ em gái ì ịch lăng như bánh xe đuổi theo.

“Hôm nay, là ngày giảng tồi tệ nhất trong đời.”

***

Trường cấp 3 Mewa…

Tiếng chuông vào lớp…

Sumi, chạy như chó điên mới tới được trường. Tới nơi, thì cổng trường đã đóng. Sumi, theo bản năng, tìm ngay một góc tường nào đó rồi trèo vào.

Sumi, lấy ra trong cặp cái quần thể dục. Nhỏ, chẳng ngần ngại mặc ngay tại chỗ. Sumi, đăm chiêu nhìn lên bức tường đang cười nhạo mình, rồi bắt đầu phi thân xác nặng nề trèo qua.

Sumi chân ngắn, bám dính lên tường mà chẳng trèo qua được. Cái chân, đong đưa quệch quệch móc lên liên hồi.

Từ xa, có một nam sinh đi trễ khác nhìn thấy cảnh tượng hài hước trước mắt, cậu ta liền nghĩ ngay tới hình ảnh con gấu mập đang trèo tường:

“Gấu kìa!”

Sumi, nhắm tịt mắt, cố phi thân hình phì nhiêu, leo qua tường.

“Cha mạ ơi! Sao mà mệt quá vậy nè!”

Cậu học sinh qua đường nhìn cô nàng bằng ánh mắt hững hờ.

“Gấu leo tường. Trông nó thiệt mắc cười.”

Sumi vật vã mãi mới móc chân được tới đỉnh. Thành công trèo lên, nhưng niềm vui chưa đến ba giây liền vụt tắt.

“Huhu, giờ làm sao xuống đây.”

Trong khi, Sumi đang loay hoay để trèo xuống, cậu nam sinh ban nãy, chỉ với một cú nhảy đã bay vèo qua bức tường.

Sumi chấn kinh, miệt thị:

“Cậu đâu cần phải dằn mặt tui như vậy chớ.”

Cậu học sinh nhìn con gấu mập ngồi trên tường, cười nói:

“Ê mập, có cần tôi đỡ cậu xuống không?”

“Mập!” Sumi thộn mặt, ê chề từ chối:

“Cảm ơn cậu! Tôi sợ làm phiền người khác lắm. Tôi tự mình leo xuống được rồi.”

“Ờ, vậy bảo trọng nha.” Chàng trai cứ như vậy, chạy mất hút.

Sumi, đắng lòng tru tréo: “Ế! Ế! Cậu gì ơi? Cậu không giúp tui thiệt hả? Gừ. Cho chừa ai kiêu xấu mà còn bày đặt chảnh làm chi.”

“Ahuhu. Giờ tính sao đây. Anh hai, cứu mạng.”

Shiro đang trong buổi khai giảng, ngó nghiêng ngó dọc tìm Sumi nhưng chẳng thấy cô nàng đâu.
“Sumo, nó làm gì mà chưa tới nữa kìa.”

Rốt cuộc là trễ, không tham dự được lễ khai giảng. Đã thế, còn thân tàn ma dại lếch vào lớp.

Sumi vừa mở cửa, thì cộng đồng trố mắt lên cười hoan hỉ.

“Tụi bay ơi! Lớp mình có sinh vật lạ tấn công. Hahaha!”

Sumi cạn lời: “Cảm ơn đã tiếp đón.”

Sumi, đánh mắt nhìn xuống lớp học một lượt, rồi ngắm lại mình.

“Chốt bàn cuối.” Chỗ ngồi tốt nhất để không cản trở tầm nhìn của bất kỳ ai.

Sumi vừa đặt mông xuống ghế đã nghe thấy tiếng gọi:

“Sumo, mày làm gì mà khai giảng không thấy đâu?”

Sumi như con rùa rụt cổ không dám nhận bà con.

Đám nữ sinh trong lớp rộ lên bàn tán:

“Qua, anh ấy đẹp trai quá hình như là người trong hội học sinh sáng nay.”

“Đẹp trai quá đi!”

“Muốn xin anh ấy số điện thoại ghê.”

Sumi bộc bạch nổi lòng khó tả:

“A hú! Anh là ai tôi không biết. Anh phắn dùm cái đi.”

“Bớ thần linh phù hộ cho thằng anh trai đẹp mã. Làm ơn, hãy tỏ ra không quen biết con. Xin thần linh phù hộ.”

Đợi mãi, mà chẳng thấy Sumi trả lời. Shiro hì hục xông tới véo má:

“Ố ya! Sumo, chạy dữ quá nên chừ không nói nổi luôn à?”

Đám nữ sinh trong lớp mặt mày xám xịt, ganh ghét:

“Con heo xấu xí kia, sao có thể quen biết với anh đẹp trai đó chứ?”

“Đồ xấu xí, đáng ghét.”

Sumi tức ứa gan, bao nhiêu lòng thành khấn vái đổ ra biển Đông. Cô nàng lém lắc, quyết không chịu thua, thò tay véo thiệt mạnh vào eo anh trai xả hận.

“Anh biết vậy rồi còn hỏi làm gì?”

Shiro, trúng phải phát véo uy lực của Sumi thì dẹo cả người, tứa nước mắt:

“Bỏ tay ra con nhỏ này, đau đau đau.”

Biết Sumi giận lắm, Shiro có chút chột dạ:

“Nè, cầm lấy!” Shiro đưa cho cô nàng hộp sữa dâu an ủi.

Sumi, xuýt xoa. Lâu lâu cũng thấy thằng anh trai tốt bụng lắm. Cô còn định nói tiếng cảm ơn, thì câu nói:

“Uống đi cho mập!” Của thằng anh phủ sạch huyết thống.

Một nam sinh ưu tú, điển trai khác, bước vào lớp nhìn thấy ai quen quen, từ phía xa.

“Ế mập là cậu sao?”

“Hả!” Sumi che mặt trốn không kịp.

“Ya, đúng là cậu thật rồi. Không ngờ lại học chung lớp. Mập ơi! Chào cậu. Mình tên Ishii Yohei ngồi kế bên cậu. Thế, cậu tên là gì?”

Shiro, nghe thằng cu gọi bé cưng nhà mình là mập, mặt mày nhăn nhó khó chịu.

“Thằng kia, ai cho phép mày gọi em gái tao là mập hả?”

Làng nước, tá hỏa sau khi biết được sự thật họ là anh em. Hai con người đại diện cho hai trường phái nhan sắc: đẹp muôn ngã và xấu nghiệt ngã.

Sumi, bị phanh phui quan hệ anh em. Tâm tư cô nàng, cũng cay cú lắm nhưng thấy anh trai ra mặt bảo vệ thì mọi ân oán phút chốc đều xí xóa.

“Anh hai, ngầu quá đi. Phải thế chứ! Một giọt máu đào hơn ao nước lã.” Sumi hí hửng, mãn nguyện trong lòng.

Cơ mà, thằng anh trai xấu tính lại một lần nữa vùi dập trái tim bé bỏng của Sumi.

“Nó tên là Sumo có biết chưa?”

“Hả!” Yohei đứng hình.

Sumi lòng như nổi bão: “Thằng anh trai khốn kiếp! Nói cũng bằng thừa.”

Đám đông, phá lên cười ầm ĩ.

“Sumo còn vĩ đại hơn mập nữa đó. Hahaha!”

“Không! Tôi thích gọi là mập hơn.” Yohei nghiêm túc khẳng định.

Shiro kiên quyết khướt từ: “Là Sumo không phải mập.”

Rứa là hai thằng cu, cải nhau như sấm nổ, chỉ vì một lý do:‘Sumo, mập.’

Sumi, mặt mũi tối sầm đứng phắt dậy. Cô giờ đây chỉ muốn dẫm nát hai thằng con trai ngay trước mặt.

“Shiro cậu đang làm gì ở đây vậy?” Lại một anh đẹp trai khác xuất hiện, bên cạnh còn có một nam thần mặt lạnh.

Sumi nghe được giọng nói ấm áp quen thuộc, bất giác bật công tắc trốn mất hút.

Shiro và Yohei, cải nhau inh ỏi rốt cuộc củng chịu ngừng, quay sang tìm Sumi nhưng chẳng thấy cô nàng đâu.

“Chạy rồi sao? Neji, Ritsuo! Hai cậu tới đúng lúc lắm, tớ đang định rủ hai cậu đi trà sữa đây.” Shiro tí tởn khoác vai hai đứa bạn thân.

Ritsuo, ngoảnh mặt chần chừ: “Tớ không thích trà sữa. Cậu không biết, trà sữa chính là một trong những nguyên nhân gây béo phì bởi lượng đường và calo vô cùng lớn.”

Ôi! Món tủ ưa thích của Sumi, bị anh chê rồi. Tội nghiệp con bé.

Neji, trông thấy Shiro hôm nay rất lạ bèn tỏ ra nghi hoặc: “Shiro! Bộ, sáng nay, cậu ăn trúng thứ gì bậy bạ à? Một đứa keo kiệt như cậu lại có tâm mời bọn tớ đi uống trà sữa.”

Shiro, muốn hãm tài với hai thằng bạn: “Thế, tụi mày có đi không?”

“Ờ! Đi chứ!” Hai thằng bạn đồng thanh đáp.

Mọi người, tản ra, rời đi. Yohei, ngó đông ngó tây, gọi:

“Mập ơi! Cậu đâu rồi. Mập ơi!”

Sumi tội nghiệp, nãy giờ đu bên ngoài cửa sổ, mà nhỏ này củng làm quá. Chân cô nàng, hiện tại cách mặt đất vỏn vẹn 5cm, chỉ cần thả tay thôi là đáp đất an toàn. Cớ sao, cứ nhất định đu cho đau tay, mỏi người:

“Hôm nay, là ngày khai giảng tồi tệ nhất trong đời.”

***

Giờ giải lao…

Đám đông, vây kín chỗ ngồi của Sumi muốn kết bạn làm quen:

“Chào cậu tớ tên Sasaki Rina. Mình làm quen nhé!” Cô nàng, tóc xoăn ngang vai, dễ thương nhất lớp mở lời.

“Còn tớ là, Hirano Aiya.”

“Tớ là, Sano Maiko.”

“Tớ là, Ueno Yasu.”



“Chào, tớ tên Nakajima Sumi. Rất hân hạnh.” Sumi thích thú, hiếm khi có người chủ động tới xin kết bạn làm quen. Sumi mặt mày tươi như hoa, mơ mộng về một cuộc đời cấp ba ngập tràn niềm vui, bạn bè:

“Mình đã có bạn chơi cùng. Các cậu ấy thật dễ thương. Chúng mình sẽ đi ăn, đi chơi, mua sắm, làm bài tập cùng nhau và còn rất nhiều thứ khác để làm. Ôi, cuộc sống cấp ba màu hường của mình, thật đáng mong đợi.”

“Sumi chan! Tớ có thể xin cậu số điện thoại của anh Shiro được không?” Rina hỏi.

Nghe như sét đánh ngang mi. Âm thanh tuyệt vọng gào thét, Sumi thẩn thờ, vỡ mộng: “Hễ! Các cậu không phải đến kết bạn với mình sao? Tự nhiên, lại hỏi số điện thoại của anh trai mình làm gì?”

“Tất nhiên, là để làm quen rồi. Anh Shiro là anh trai cậu, còn cậu là bạn của tụi mình, vậy nên, anh Shiro cũng sẽ là anh trai tốt của tụi mình.” Rina, chăm chú phân tích.

Những người khác cũng tán thành ủng hộ quan điểm:

“Đúng vậy, là anh trai tốt.”

Sumi, cạn lời: “Ra là nguyên lýbắc cầu vượt, trong truyền thuyết.”

“Thế, Sumi cậu sẽ cho bọn tớ số điện thoại của anh Shiro chứ?” Aiya nhất mực chèn ép.

“Không biết, anh Shiro có thích đồ ngọt không nhỉ?” Maiko rầu rỉ.

“Phải rồi, Sumi chan! Anh Shiro, thường ngày thích những gì?” Aiya tiếp tục hỏi.

“Anh Shiro, thích màu gì?’

“Anh Shiro, đã có bạn gái chưa?”

“Anh Shiro…”

“Anh Shiro…”

“Anh Shiro…”



Các bạn nữ trong lớp, liên tục chèn ép hỏi về anh Shiro. Sumi bị ám đến chai lì không mở miệng nổi. Trong đầu, Sumi hiện giờ là hình ảnh thằng anh trai khổng lồ tự mãn, một phát dẫm bẹp Sumi dưới chân. Cô nàng, đau khổ nhận ra sự thật nghiệt ngã:

“Mình tí nữa thì quên. Mình là gái ế. Ế, mọi mặt hàng. Ế, lây lan nhà hàng xóm. Ahuhu!”

Yohei, bước vào lớp nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt không kiềm được lòng giải vây cho người ta.

“Này, các cậu! Tớ vừa nhìn thấy anh Shiro bên ngoài hành lang.”

ba giây lắng động: Một, hai, ba...

Đám nữ sinh, ba chân bốn cẳng, kéo nhau ra hành lang tìm anh Shiro.

Sumi cuối cùng, cũng an tâm mà thở:

“Cảm ơn cậu!”

“Không có gì?”

Khiếm khuyết trên thân thể không đáng sợ bằng khiếm khuyết tâm lý. Sumi à, Cậu cần phải mạnh mẽ hơn nữa để không bị lừa.

***The end***

Đăng bởi: