Cô nàng Sumi mơ mộng

Chương: Nỗi Lòng Người Thiếu Nữ




Nhập học đã lâu, Sumi, toàn chơi một mình ăn cũng một mình. Cô nàng dành hết thời gian rảnh rỗi chạy theo rình rập Ritsuo.

Đã nhiều lần, Ritsuo trông thấy có một cái bóng đen đang theo dõi mình thậm chí ngay cả lúc anh chàng đi vệ sinh hay thay quần áo, sinh vật nguy hiểm đó vẫn không ngừng đeo bám.

Ritsuo, mặt mày nhợt nhạt thất thần cầu cứu hai tên bạn thân:

“Shiro, Neji tớ sắp không xong rồi?”

Shiro hoảng loạn vội đỡ bạn không kịp:

“Ritsuo, cậu sao vậy? Mặt mũi trắng bệch như bị ma ám vậy.”

Ritsuo, nhăn nhó kể khổ:

“Tớ bị ám thật!”

“Hễ!” Hai tên bạn thân tá hỏa hét lớn.

“Hơn một tuần qua, tớ luôn cảm thấy có một ánh mắt chứa đầy ai oán bám theo tớ mọi lúc mọi nơi. Đến nổi trong mơ tớ cũng thấy được bóng dáng một con heo tóc dài đuổi bắt tớ đến tắt thở làm tớ mất ăn mất ngủ mấy ngày trời.”

“Heo tóc dài.” Shiro nhận ra ngay tên bám đuôi mà Ritsuo bị ám ảnh chính là nhỏ em gái Sumo của cậu ta.

Neji, ngán ngẫm than thở:

“Ritsu, cậu lại suy nghĩ thái quá rồi. Trên đời này làm gì có con heo tóc dài nào tồn tại.”

Ristuo, kiên quyết khẳng định:

“Tớ nói thật. Nhất định là con heo tóc dài đó đang ám tớ. Suốt tuần qua tớ đã kiêng ăn thịt heo, còn bảo mẹ gọi thầy pháp về trừ tà nhưng vẫn không có tác dụng. Con heo đó cứ ám lấy tớ không chịu tha. Tớ chịu hết nổi rồi.”

Hai thằng bạn, cạn lời không biết nói sao để an ủi Ritsuo tội nghiệp.

Shiro, đần mặt chửi thầm:

“Con nhỏ Sumo đáng ghét dám hại bạn ông ra nông nổi này. Phen này mày chết với ông.”

Shiro, vỗ vai động viên Ritsuo:

“Ritsu, cậu an nghỉ đi, tớ sẽ giúp cậu thanh trừ con ma heo tóc dài đó.”

“Thật sao?”

Neji, muốn bó não với hai thằng bạn quái đản.

“Shiro, cậu lại tính dỡ trò gì nữa?”

Shiro, vỗ ngực tự hào:

“Các cậu cứ yên tâm giao con ma heo tóc dài đó cho mình xử lý. Đảm bảo nó không còn dám mò đến ám cậu nữa đâu Ritsu.”

Ritsuo, vực dậy trong tuyệt vọng: “Shiro, cảm ơn cậu đã ra tay cứu tớ. Tớ nguyện dâng hiến tấm thân này cho cậu.”

“Này, Shiro không lẽ cậu biết kẻ bám đuôi đó là ai?” Neji tinh ý.

Shiro, cuống cuồng chối không kịp:

“Làm gì có.”

Neji, liếc mắt nghi ngờ: “Đúng là khả nghi.”

Shiro, hứng tim không kịp:

“Thằng Neji, dạo này cảnh giác mình ghê quá. Tý nữa là lộ rồi. Nếu con nhỏ Sumo bị phát hiện là kẻ bám đuôi, mình là anh nó nhất định sẽ bị liên lụy. Mọi người sẽ tẩy chay xa lánh mình. Nhất định không thể để hai tên này biết về sự tồn tại của con nhỏ Sumo.” Shiro mường tượng ra cảnh bản thân bị bạn bè ruồng bỏ mà thấy thương.

Hôm sau, không để Sumi được đắc ý. Hễ nơi nào có Ritsuo là nơi đó có Shiro và nơi nào có Shiro thì nơi đó sẽ có hội cuồng Shiro nhập tiệc.

Sumi, bị hất cẳng cho ra rìa. Cô nàng, đi đến đâu cũng nghe người ta gọi anh Shiro đến nức vách đổ tường. Kế hoạch bám đuôi Ritsuo, của Sumi đã hoàn toàn phá sản.

Sumi, buồn rầu quay về lớp dựng đá trông trời. Yohei, nhìn thấy bạn buồn. Lòng dạ, không nỡ bèn dùng chiêu thiết đầu công trấn tỉnh bạn.

Kết quả, đứa ủ mưu bị sứt đầu mẻ trán bất tỉnh nhân sự đưa xuống phòng y tế không kịp còn tượng đá Sumi vẫn vững chải như thạch bàn.

“Tuần trước mới gội đầu sao chưa gì đã ngứa rồi.”

***

<Khi thiếu nữ nổi giận...>

Giờ học thể dục, bài tập chạy 100m nữ.

Tới hai lượt chạy 100m của Sumi, cô nàng chậm rãi lon ton chạy từng bước tới đích với tốc độ rùa bò. Cục mỡ thừa nảy nảy trên bụng như banh lông đánh vào tường làm cả lớp cười hả hê.

“Ôi mẹ ơi! Cái quái gì thế kia. Thịt mỡ đại hạ giá. Hahaha!”

Yohei, đang lạc trôi trong thế giới tinh thần của cậu ta được cùng mập nắm tay nhau trên đường tung tăng qua cả ngày tháng.

Sumi, bĩu môi ấm ức:

“Không sao, mình vốn đã quen với chuyện này. Chỉ là, chỉ là, chỉ là… Cái bản mặt sung sướng của thằng anh trai chết tiệt làm mình tức ứa gan.” Shiro dựng trạm nghỉ mát ngay trước vạch đích. Hắn ta, uống nước dừa đeo kính râm bên cạnh còn có một dàn harem vừa quạt vừa tung hoa chế giễu Sumi.

Sumi chạy lướt qua mặt Shiro. Anh chàng, tốt bụng lên tiếng nhắc nhỡ em gái:

“Sumo còn một lượt nữa tiếp tục phát huy nhé! Sumo chaizo, chaizo…”

Ritsuo và Neji, đứng trên lớp nhìn xuống mà thấy buồn thay cho gia quyến.

“Thằng Shiro, đang làm quái gì vậy?” Khóe miệng Neji co giật, hỏi.

Ritsuo, nhún vai nản lòng.

“Có trời mới biết cái thằng khùng đó nghĩ gì trong đầu.”

Giờ cơm trưa, hôm nay có cơm sườn chua ngọt nghe thôi cũng chảy nước miếng rồi. Sumi hứa hẹn sẽ dồn hết kinh phí để xây tháp sườn chua ngọt vĩ đại. Cô nàng, mang khay đựng thức ăn catwalk trên sàn diễn, trong đầu toàn là hình ảnh những miếng thịt sườn mướt mắt hành quân theo hàng thẳng tắp, nhận được lệnh xây tháp của đội trưởng Sumi liền ngoan ngoãn xếp chồng lên nhau. Sumi tự hào cắm cây cờ chiến thắng trên đỉnh tháp sườn vinh quang. Khiến dân tình phải trố mắt ngưỡng mộ. Biểu tình thiếu nữ với đĩa cơm sườn chảnh chọe hơn bao giờ hết.

Kết quả, một đĩa cơm rau cho bò ăn…

Tại sao lại thành ra như vậy?

Năm phút trước giờ cơm, Shiro mặt cáo dùng nhan sắc của mình mê hoặc bà cô phụ bếp xin vào làm chân phụ bếp múc thức ăn thay cô.

Ngay khi Shiro, xuất hiện màu mè trong bộ đồ phụ bếp đám thiếu nữ đã chen chân xô đẩy nhau dành lượt nhận cơm.

“Các cô gái, bữa trưa hôm nay những ai được nhận suất cơm sườn đặc biệt sẽ được anh phục vụ thức ăn tận tình.”

Thế là, cơm sườn đắt show không còn chỗ cho Sumi, đến món thịt viên chiên cứu nguy cũng sạch mâm. Sumi, hôm nay tu tâm gặm nhắm rau xanh sống qua bữa.

“Thằng anh trai khốn kiếp, làm mình mất phần cơm sườn. Thù này thề không báo không làm người.” Thiếu nữ, phẫn nộ một ngón tay bẽ ngay đôi đũa. Yohei ngồi phía đối diện trố mắt giật thót cả tim mém chút nghẹn cơm tắt thở.

Thù gì không biết, nhưng thù vì miếng ăn tồi tàng thì nguy hiểm mất mạng như chơi.

Sumi mò xuống nhà bếp, nhìn thấy phần cơm nhà bếp chừa lại cho Shiro.

“Đáng ghét, đầy đủ quá hen. Ăn đi cho tới số nhé anh trai.” Sumi biết thằng anh bị dị ứng đậu phộng nên lén trộn bột đậu phộng vào trong thức ăn.

Shiro ngây thơ, ăn ngon miệng phần cơm đầy đủ dinh dưỡng nhưng khi vào tiết học khắp người cậu ta bỗng nhiên ngứa ngáy gãi như khỉ đột.

Ritsuo, quay sang nhìn mặt Shiro hét lớn:

“Shiro, mặt của mày…” Mặt Shiro, coi như nở hoa nổi đầy mẩn đó ngứa rang.

Cả lớp cùng hét lớn, bỏ chạy tá hỏa:

“Là đậu mùa chạy mau.”

Sumi núp ngoài cửa ánh mắt hiểm độc cười nham nhở:

“Đẹp lắm anh trai.”

***

<Hôm nay, anh hai học nhóm...>

Buổi sáng cuối tuần, ba mẹ Sumi về quê từ sớm ăn đám cưới người thân. Dì giúp việc, mọi cuối tuần đều được nghỉ làm. Nên nhà không có ai, Shiro, đột nhiên lóe lên ý tưởng rủ đồng bọn đến nhà học nhóm.

Ba thằng con trai, bận rộn trong bếp làm bữa sáng. Sumi, vừa mới tỉnh dậy. Đầu bù tóc rối bước xuống lầu. Đi được vài bậc thang, một giọng nói từ xa truyền đến.

“Neji, đừng chỉ biết ngồi không thế chứ. Cậu mau phụ bọn mình bày đĩa ra bàn.” Ritsuo nói.

“Biết rồi.”

Lời vàng ý ngọc, nam thần bên vách. Sumi ba chân bốn cẳng tẩu vi thượng sách.

Neji, nhìn tấm ảnh gia đình. Hồi đó, Sumi còn nhỏ rất đáng yêu, anh chàng lấy làm tò mò hỏi:

“Shiro, em gái cậu đi du học bên Anh bao giờ trở về?”

Shiro, vừa tậu miếng dưa leo vào mồm thì mắc nghẹn phụt ra không kịp.

“À, con bé thi thoảng có gọi điện về nhà nói là đợi đến khi nào có chồng mới về nước.”

Sumi, đáng thương ngồi cạy góc tường. Nhỏ, hận không thể dẫm bẹp thằng anh trai ngay dưới chân. Hóa ra, trước giờ cách để Shiro dấu nhẻm đứa em gái trước mặt đồng bọn là nói xạo Sumi đã sang Anh du học. Cảnh tượng thiếu nữ trơ trọi nơi đất khách quê người thật quá éo le.

Sumi trốn luôn trên phòng không dám xuất đầu lộ diện xuống ăn bữa sáng.

Bao tử kêu gào trong tuyệt vọng.

“Sumi, ta chính là sức mạnh khổng lồ tiềm ẩn bên trong cơ thể ngươi. Nếu ta không được ăn uống đàng hoàng thì ngươi sẽ không bao giờ mạnh lên được.”

Ối ya, thiếu nữ cuồng Naruto. Đâm ra ảo tưởng trong dạ dày mình cũng có con kyubi thứ hai. Đây chính là cách bà cô này đổ lỗi cho cái dạ dày không đáy ăn bao nhiêu cũng phát phì.

“Kyubi ngươi đừng kêu la nữa ta nhất định sẽ cho ngươi ăn mà. Ahuhu! Anh hai cứu mạng!”

Thông báo cầu cứu nhầm đối tượng, thằng anh trai Shiro đang bận ăn tấp trứng cá muối vào mồm.

Trời về đềm, căn nhà tối đen yên tĩnh. Ông bà Nakajima đã về quê ăn tiệc cưới. Em gái đi du học, giúp việc nghỉ làm. Trong nhà chỉ có ba thằng con trai: Shiro, Neji và Ritsuo đang ở trong phòng học nhóm. Neji, thấy hơi khát nước nên định xuống nhà bếp lấy ít nước lọc.

“Hai cậu, có muốn uống thêm gì không tớ sẵn tiện mang lên.” Neji nghoảnh đầu lại hỏi.

“Cho tớ nước lọc được rồi.” Ritsuo lên tiếng.

“Tớ thì khỏi.” Shiro đang căn thẳng giải bài toán khó tâm trí đâu mà ăn uống.
Neji, cẩn thận từng bước chân xuống cầu thang.

Có tiếng người đang cười, khúc khích. Chúa ơi, xung quanh mờ tối không bóng người lại rộ lên tiếng cười thần bí. Neji chuẩn men lạnh lùng ừ thì cả người anh giờ lạnh như băng.

Rón rén từng bước chân, lần theo tiếng cười. Một mảng sáng ma mị lóe lên trong bếp. Cơ hàm của Neji đánh còn nhanh hơn cả máy đánh trứng.

“Ai ở đó vậy?” Neji run rẩy cất giọng.

Neji nhìn thấy một cái bóng đen to tròn trông như cục thịt mỡ, khóe miệng còn khúc khích cười kinh dị. Trong đầu cậu ta lúc này, là hình ảnh con ma heo tóc dài đã ám Ritsuo mấy ngày trước.

“Heo tóc dài. Đáng sợ quá!” Neji vớ nhanh cái bình nước lọc rồi chạy bạc mạng lên phòng thở hồng hộc tắt luôn hình tượng.

Hai thằng bạn thân, cắm cúi làm bài chẳng đoái hoài gì đến Neji tội nghiệp.

Hung thủ, gây nên cơn chấn động tâm lý cho Neji nhà tui không ai khác chính là bà cô Sumi mặt mày vô tội không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Bả đeo tai nghe chả trách tiếng mèo kêu của Neji không đả thương được bả. Nỡ lòng vào mà lôi máy tính xuống tận nhà bếp coi phim hoạt hình. Đã thế, còn phối style lạ đời, trùm chăn mở tủ lạnh. Ây ya, người ta nói người lười biếng thường rất thông mình. Sumi nhà ta, đúng là thông minh thiệt, phim chiếu trước mắt đồ ăn bên cạnh, thích gì ăn nấy đỡ phải đi lên đi xuống chi cho mệt người.

Vừa ăn vặt vừa xem phim hoạt hình cảm xúc không gì hạnh phúc hơn. Chỉ có điều hơi lạnh, phải trùm tận ba cái chăn. Làm chuyện gì cũng có cái giá của nó. Sumi hiểu rõ đạo lý này chỉ đành an phận cam chịu.

***

<Đi chợ…>

Sumi bị mẹ quẳng cho cái giỏ sách, đá đít ra đường.

“Đi đi! Trước khi mặt trời lặn hãy trở về.”

Có ai đã từng dạy con cái bỏ tật thôi ru rú trong nhà xem phim hoạt hình bằng cách sai đi chợ từ sáng sớm đến hoàng hôn mới cho về nhà không các vị phụ huynh. Người khác sợ con gái mình, đi đường không may gặp phải bắt cóc thì cũng là cướp giật lưu manh. Tốt nhất, là nên nhốt trong nhà chờ ngày xuất giá. Chớ có ai như thím, bà mẹ này thật dữ dằng.

Sumi, như con ghẻ trôi sông lạc chợ. Bộ dạng thê lương không dám nhìn mặt ai.

“Thật độc ác, mình đã hứa trong ngày hôm nay phải coi lại bộ anime slam dunk. Mami, tại sao mẹ lại nỡ nhẫn tâm vứt bỏ con như thế.”

Khung cảnh, mùa thu lá bay mẹ đã đi rồi chèn nhạc bi thương thật ảm đạm. Sumi, như bà lão ăn xin nghèo khổ lủi thủi trải từng bước chân trên đường.

“Người ra đi đầu không ngoảnh lại sau lừng thềm nắng lá rơi đầy.” Tiếng lòng này có ai thấu hiểu, nỗi cô đơn trên còn đường đi chợ. Người qua đường hóa thành đá cuội. Ôi ta buồn ta đi lang thang biết tìm đâu.

Bước vào chợ, Sumi theo danh sách lần lượt mua từng thứ. Toàn là đồ khô, chả trách mama cho đi từ sáng tới chiều. Sumi, chăm chỉ mua một giỏ đầy thực phẩm. Còn hai loại cuối cùng, măng khô và nấm hương.

Cô nàng đi đến một quầy hàng bán măng khô thì gặp phải con nhỏ Kouno Yumi xinh đẹp nhà hàng xóm học chung lớp 1 – 5.

Yumi, luôn đố kỵ với Sumi vì có anh hai đẹp trai nổi tiếng khắp trường lại còn được cả hotboy trong lớp Itou Yohei để ý.

Ăn điểm từ nhan sắc bên ngoài, Yumi toàn mua được hàng giảm giá lại còn có quà tặng kèm còn Sumi thì hoàn toàn ngược lại. Mới sáng sớm, mở hàng gặp nguyên cái khay bánh ú ai dám mở miệng chào hàng. Muốn mua được hàng thì phải chịu cảnh bị người ta chặt chém như cá chém thớt.

Nhìn thấy Yumi mua một bịch măng khô còn được ưu ái tặng thêm nấm hương. Cô nàng, ấm ức lên tiếng.

“Chú ơi, Yumi mua một túi măng khô được tặng thêm nấm hương thế sao cháu vẫn chưa có.”

“Đi đi đi, hết nấm rồi.”

“Chú ơi, nấm hương còn nhiều thế kia.”

“Ờ, thì cái này để bán.”

“Nhưng ban nãy cháu thấy chú lấy nó tặng không cho Yumi mà.”

“Đi mau, đừng có đứng đây lý sự cản trở người ta buôn bán.”

“Chú ơi, nấm hương…”

“Nấm hương cái gì đi nhanh đi…”

“Cháu muốn mua nấm hương.”

Lão chủ quán, ê chề cân nấm hương cho Sumi. Cô nàng, mếu máo khóc thầm:

“Xin không cho thì mua. Làm gì mà quát người ta thấy ghê vậy. Ahuhu!”

***

<Thiếu nữ và những con gián...>

Đang ngủ có thứ gì ngọ quậy đậu trên mặt, Sumi bực dọc túm gọn vào tay quẳng xuống đất rồi ngủ tiếp.

Con gián, bị cô nàng hành hạ cáu giận nó bay đi gọi ba mẹ anh chị ra ám toán Sumi. Những con gián cứng đầu bò lên tay Sumi, cô nàng ngứa ngáy không chịu nổi đã đập bẹp con gián bố chết tươi. Con gián mẹ và gián anh, gián chị xông lên một lượt đậu vào mũi vào hai mắt của Sumi ngọ quậy. Lại bị phá giấc ngủ cô nàng bóp chết tươi hai con gián anh, chị trên mắt quẳng đi. Gián mẹ chưa kịp thoát thân cũng bỏ xác nơi góc xó. Chỉ còn lại con gián lúc đầu, nó ôm hận bay đi đứng trên cửa số tuyên bố sẽ quay lại báo thù Sumi.

Sáng hôm sau, cô nàng thức dậy nhìn xung quanh giường toàn là xác những con gián. Bản tính, nhát gan sợ bóng sợ gió nhìn thấy cái gì vô thức chuyển động là máu dồn lên não chạy không kịp. Công cuộc, nỗi sợ hãi những con côn trùng trỗi dậy.

“Á!”

“Sumo có chuyện gì?”

“Anh hai, có gián kìa.”

“Tưởng gì, chỉ là xác mấy con gián.”

Shiro tỉ mỉ nhặt những con gián trên tay, rồi bắt đầu bịa chuyện:

“Một, hai, ba, bốn con gián. Sumo là mày giết tụi nó hả?”

“Em đâu có biết, tối qua em ngủ say cơ mà chắc là vậy.”

“Theo những gì anh mày thấy, bốn con này thuộc 4 dòng gián khác nhau. Con này là gián Đức (Blattella germanica), con này là gián Úc (Periplaneta australasiae), còn con này thuộc dòng gián Đông Phương (Blatta orientalis), con gián có băng vàng, nâu (Supella longipalpa) này đến từ Mỹ. Bốn loài gián này, sao tự nhiên lại xuất hiện ở Nhật. Em gái không lẽ em đã gây thù oán gì với đồng loại của chúng.”

Sumi hoảng loạn, bỗng nhiên hồi tưởng nhớ lại một thời cầm dép đập gián. Phạch, phạch.

“Anh hai, không nghiêm trọng thế chứ trước đây em có lỡ tay đập vài con nhưng em là tự vệ chính đáng chớ đâu cố ý hạ thủ.”

“Ây ya, vậy là đúng rồi. Loài gián nổi tiếng thù dai còn sống dai nữa đó em gái. Em thấy không, bốn con gián này đại diện cho 4000 loài gián trên thế giới đến đây trả thù em nhưng lại bị em giết rồi. Coi bộ, em kết thâm thù đại hận với loài gián rồi em gái.”

“Không thể nào.” Cả thế giới trong em sụp đổ.

Trong đầu Sumi lúc này là viễn cảnh quân đội 4000 con gián được trang bị giáp săt, chiến xạ hùng mạnh bao vây Sumi. Cô nàng, bị buộc lên giàn quay như heo sữa quay.

“Á! Tôi không muốn bị quay sống.”

Shiro, ôm bụng cười hả hê.

“Anh hai cứu mạng, em không muốn bị gián bắt đi đâu.” Sumi ôm chân anh hai cầu cứu.

“Đừng lo em gái, có anh hai ở đây nhất định sẽ không để lũ gián có cơ hội động vào một sợi lông của em.”

Sumi, hai mắt rưng rưng muốn khóc.

“Anh hai vĩ đại quá. Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế.”

Tối hôm đó, Sumi không tài nào chợp mắt được, đội quân 4000 con gián đang âm mưu tấn công cô. Tối nay, ngay tại căn phòng này sẽ là chiến trường sống còn giữa hai phe.

Có tiếng đập cửa…

Tới rồi, đội quân 4000 con gián. Sumi, sẽ chiến đấu với các ngươi cho tới hơi thở cuối cùng.

Sumi, mò công tắc mở đèn trong phòng.

Cha mạ ơi, gián kìa nhưng không phải 4000 nghìn con mà chỉ có mỗi một con.

Trận đối đầu nảy lửa, giữa hai đối thủ truyền kiếp người và gián.

Nakajima Sumi, trong trang phục áo mưa cầm chổi quét nhà đã sẵn sàng ứng chiến.

Tiếng chuông bắt đầu vào trận…

Con gián, vừa chạy một vòng là tim của Sumi đập lộn nhịp. Con gián bò lên kệ tủ, Sumi lấy hết can đảm lao tới đập tới tấp.

Xin chúc mừng bạn, trượt rồi.

Con gián, cười đắc ý chạy vòng qua chân Sumi chui thẳng xuống gầm giường.

Mặt Sumi không còn chút máu, bả nhảy lên giường bắn phao cầu cứu.

“Áaaa! Anh hai cứu mạng.”

Đại gia đình, nửa đêm nửa hôm bị tiếng la của bả cướp mất hồn vía.

Ông bố thanh tra, cầm cây kiếm gỗ chạy bạc mạng qua phòng con gái giải vậy.

“Bé cưng, có chuyện gì?”

“Papa, có gián.”

Từ gián đập vào mặt ông bố, bật bật. Vị thanh tra, mặt tươi hơn hoa bỏ kiếm đầu hàng chạy thụt mạng.

“Bà xã ơi, có gián.”

À, hiểu rồi bản tính sợ gián của Sumi được kế thừa từ người cha đáng kính.

Sumi chẳng còn hy vọng gì ở papa, luôn miệng gọi anh hai tới cứu. Thằng anh trai Shiro biết tỏng tối nay thế nào cũng có biến nên trước khi ngủ đã nhéc hai cục bông gòn vào tai yên ấm giấc nồng.

Con gián, chạy ra khỏi giường, Sumi khóc lóc kêu trời than đất. Hàng xóm, bật đèn tỉnh giấc truy lùng nguyên nhân.

Sumi, bị dồn vào thế bí liều mạng tung hạ chiêu cuối. Ngay lúc con gián vừa ló đầu ra khỏi tủ cô nàng liền tung cước chổi bay vào nó.

Con gián, đã bị xây xát sau đòn đánh vừa rồi nó liền bộc phá năng lượng chuyển sang hình dạng khác. Gián bay. Hehe!

Ua hoa hoa hòa… Tim Sumi ngừng đập bả ngã lăn ra giường nằm bất động như xác ướp chết khô.

Tiếng bước chân, uy lực. Mẹ của Sumi xuất hiện, trên tay cầm theo bình xịt côn trùng thần thánh nguy hiểm khôn lường.

Nakajima Keiko, tay nâng bình xịt côn trùng lên cao mạnh mẽ như nữ thần công lý tỏa hào quang ngùn ngụt. Sumi lóa mắt bò dậy ngưỡng mộ.

“Keiko sama, xin hãy ra tay cứu giúp.”

Con gián, khiếp đảm trước uy lực của bình xịt côn trùng phát ra. Nó sợ hãi quỳ rập gối xin tha mạng. Nakajima Keiko, mở cửa sổ phòng, ánh mắt lạnh lùng chỉ tay ra ám hiệu với con gián.

“Cút ra khỏi phòng hay bị giết.”

Con gián chọn cút, phắn nhanh tức thì. Nguy cơ, được giải quyết nhưng hội hai cha con sợ gián thì vẫn chưa dẹp được.

***
Đăng bởi: