Hồng Bài Thái Giám

Chương 35: Tỏ tình




Đoạn đường này Lăng Giản đi tương đối không được tự nhiên. Mỗi khi đi ngang qua những quầy hàng bán trang sức ngọc bội, nàng đều cẩn thận nhìn qua các món hàng bày biện trên quầy, sau đó vẻ mặt thất vọng cùng Lam Thanh Hàn rời đi. Sau khi Lăng Giản đi ngang qua quầy hàng thứ N hỏi chủ quầy có bán ngọc bội hay không, Lam Thanh Hàn rốt cục nhịn không được mở miệng nói:

“Ngươi rốt cục muốn làm gì, nếu còn chậm trễ sẽ tới giờ giới nghiêm của Thần Võ môn.”

“Ta... Ta đánh rơi ngọc bội Ngữ Thần nha đầu tặng cho ta ở quán trà...”

Tay Lăng Giản sờ sờ trên đai lưng, nói:

“Nếu như bị Ngữ Thần nha đầu biết, nhất định nàng sẽ thương tâm.”

Đâu chỉ là thương tâm a, người ta lúc ấy đã nói, nếu mà đánh mất thứ này thì mình nhất định phải chết!!

“Ngọc bội đó là tín vật của Động Đình các, cả Lam Triều cũng chỉ có hai cặp, cho dù ngươi tìm khắp Tấn An thành cũng sẽ không tìm được, nếu có cái tương tự cũng chỉ là hàng nhái.” Lam Thanh Hàn nói.

“A? Không thể nào, ta nào biết nó chỉ có hai cặp a... Xong đời xong đời, Ngữ Thần nha đầu khẳng định sẽ không tha thứ ta...”

Lăng Giản đột nhiên có loại cảm giác không muốn hồi cung, so với hồi cung bị roi quật, không bằng ở ngoài cung an cư lạc nghiệp.

“Về cung trước, chuyện ngọc bội ta sẽ giúp ngươi giải quyết.” Lam Thanh Hàn nói.

“Thật sự?” Lăng Giản hỏi.

“Tất nhiên là thật, đi nhanh đi.”

Lam Thanh Hàn gật gật đầu, vô lực câu ra một tỉa mỉm cười, xem vào trong mắt Lăng Giản lại chính là một cảnh đẹp chưa từng có của thế gian.

Hoàng cung đặt ở phía nam Tấn An thành, cách mỗi đoạn thời gian đều có những binh sĩ cầm binh khí đi tuần tra ngang qua. Ngẫu nhiên sẽ có dân chúng vô tình xông vào phạm vi bọn họ tuần tra, kết quả chính là bị hai gã binh lính bắt lại hỏi thăm thân phận một phen, sau đó gom chút tiền hối lộ của dân chúng rồi đuổi họ trở về đường cái cách đó không xa.

“Đứng lại! Các ngươi là ai?”

Trước cổng Thần Võ môn, tiểu binh mặc quân phục màu vàng ngăn cản Lam Thanh Hàn cùng Lăng Giản hai người, lớn tiếng hỏi.

“Ngay cả bổn cung cũng không nhận ra sao?”

Lam Thanh Hàn từ trong ngực áo lấy ra một khối kim bài, thanh âm lạnh băng đến cực điểm.

“Công chúa?! Tham kiến Đại công chúa điện hạ.”

Tiểu binh mặc quân phục vàng vừa nhìn thấy mấy chữ vàng trên kim bài liền lập tức quỳ xuống trước mặt Lam Thanh Hàn, không dám ngẩng đầu.

“Nếu biết là bổn cung, hãy mau mở cửa.”

“Tuân lệnh.”

Tiểu binh áo vàng một trận run như cầy sấy, cúi đầu mở ra cổng lớn Thần Võ môn, sợ một chút không cẩn thận chọc giận công chúa sẽ khiến cho đầu của mình chuyển nhà.

“Theo bổn cung về Thượng Hoa cung.”

Lam Thanh Hàn liếc liếc Lăng Giản đang đi phía sau, ngữ khí so với vừa rồi hiền hoà rất nhiều.

“Nô tài tuân lệnh.”

Lăng Giản khom người, không nhanh không chậm đi theo phía sau nàng. Hiện giờ đã trở lại trong cung, vẫn là nên tuân thủ quy củ, dù sao nơi này không giống với bên ngoài, không thể muốn làm gì thì làm nữa.

“Công chúa?! Ngươi bị thương?!”

Bên trong tẩm cung Thượng Hoa cung, Nguyệt Như vừa nhìn thấy vết thương của Lam Thanh Hàn lập tức kinh ngạc trừng lớn hai mắt, với võ công của công chúa, muốn lành lặn trở ra là không có một chút vấn đề, hiện giờ tại sao lại thành như vầy?! Nhất định là tại nô tài này!!! Nhìn thấy Lăng Giản không một chút trầy xước, Nguyệt Như ngược lại trách cứ Lăng Giản:

“Đều là do nô tài ngươi!!! Sớm biết như vậy công chúa nên nhốt ngươi lại cấm cửa thêm một năm rưỡi!! Bây giờ làm hại công chúa bị thương! Ngươi...”

Nguyệt Như còn chưa nói xong, chợt nghe thấy Lam Thanh Hàn ho nhẹ vài tiếng, lắc đầu hô:

“Nguyệt Như...”

“Công chúa!”

Nguyệt Như có chút không phục, công chúa vì sao không cho nàng nói tiếp a? Rõ ràng chính là nô tài này thất trách, mang nàng đi theo chính là để chiếu cố công chúa, rốt cuộc bây giờ công chúa bị thương mà nàng lại hảo hảo, chẳng lẽ không nên nói sao? Hừ, nên kéo nô tài này ra ngoài ra sức đánh một chút mới tốt!

“Nguyệt Như, ngươi trước tiên lui xuống đi, đừng để cho bất cứ kẻ nào tiến vào.”

“Dạ...”

Nguyệt Như không nói thêm gì, cung kính hành lễ, hung hăng trừng mắt liếc Lăng Giản một cái rồi xoay người rời khỏi tẩm cung, đến cửa Thượng Hoa cung canh chừng.

“Lăng Giản, giúp ta bôi thuốc đi.”

Lam Thanh Hàn ngồi trên ghế tròn, chỉ chỉ mấy lọ thuốc đặt trên ngăn tủ, nói:

“Là lọ ở giữa.”

“Ân.”

Lăng Giản gật gật đầu, đi đến ngăn tủ cầm lấy lọ thuốc mà Lam Thanh Hàn chỉ, ngồi vào bên cạnh nàng, tháo xuống vải trắng trên cánh tay, nói:

“Ách... Có thể cởi áo ra không?”

“...”

Lam Thanh Hàn khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống trên giường nhẹ nhàng cởi ra ngoại sam, trên người chỉ còn cái yếm phượng hoàng, lộ ra da thịt trắng mịn như bạch ngọc.

“Ách...”

Lăng Giản dùng sức nuốt xuống nước miếng, lắc lắc đầu cố gắng bảo trì thanh tĩnh, cẩn thận đem thuốc bột bôi vào miệng vết thương trên cánh tay phải của Lam Thanh Hàn. Không khí chung quanh có chút khô nóng, đây là cảm giác của Lăng Giản khi nhìn thấy một khỏa tròn nhô ra mờ ảo bên trong cái yếm của Lam Thanh Hàn.

“Tốt rồi...”

Lăng Giản liếm liếm đôi môi khô khốc, một lần nữa giúp nàng băng bó vết thương lại.

“Ta... Công chúa, nô tài phải về Khôn Ninh Cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, công chúa hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Lăng Giản từ trên giường đứng lên, cứng ngắc đi ra khỏi tẩm cung, trong lòng còn đang cân nhắc chuyện ngọc bội nên làm như thế nào.

“Lăng Giản...”
Còn chưa ra khỏi tẩm cung, Lam Thanh Hàn đột nhiên gọi lại nàng, thanh âm kia tựa hồ là hạ quyết tâm rất lớn mới phát ra.

“Công chúa còn có gì phân phó sao?” Lăng Giản xoay người hỏi.

“Bổn cung... Ta, ta chỉ muốn hỏi ngươi... Ngươi đối với ta...” Hai tay Lam Thanh Hàn bấu chặt lấy chăn nệm, trên mặt một tầng ửng hồng.

“Ta đối với ngươi? Ta đối với ngươi cái gì?”

“Ngươi chính là... Ngươi đối với ta có thể có loại tình cảm ái mộ hay không? Cho dù chỉ là... Chỉ là tí xíu...”

Gì?!!! Tình cảm ái mộ?!!! Lăng Giản nhất thời trừng lớn hai tròng mắt, tinh tế đánh giá khuôn mặt tái nhợt của Lam Thanh Hàn, sau đó đi đến bên giường ngồi song song với nàng, nói:

“Ngươi nói tình cảm ái mộ nghĩa là thích hả?”

“Phải”

“Ha hả, ha hả...”

Khoé miệng Lăng Giản hơi hơi run rẩy, nàng nắm bả vai Lam Thanh Hàn xoay lại làm cho nàng đối diện với mình, nói:

“Công chúa đại nhân của ta, chúng ta có thể đừng chơi nữa hay không? Ngươi xem bây giờ đã hồi cung... Lần trước ngươi đùa đến như vậy, ta bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ đây. Tuy rằng ta không biết vì cái gì ngươi phải như vậy, nhưng mà công chúa, ta không phải là người ngu muội... Nếu ngươi thật sự muốn chơi trò chơi khẩu vị nặng như vậy, tìm Nguyệt Như cũng tốt, tùy tiện tìm ai cũng được! Chính là đừng tìm ta biết không?”

“Ngươi!”

Lam Thanh Hàn còn có những lời muốn nói đều bị nghẹn lại nơi cổ họng, nàng nhắm lại hai tròng mắt hít sâu một hồi, lúc này mới mở mắt ra nói:

“Ta chỉ hỏi ngươi có thích ta hay không, ngươi chỉ cần trả lời là...”

“Thích hay không thích hay gì gì đó, đều là mây bay... Huống hồ, công chúa ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, người thích ngươi nhất định rất nhiều đi...”

Bên môi Lăng Giản lộ ra một tia cười khổ, trong lòng mình vẫn còn có Khương Lạc, thích cũng vậy không thích cũng vậy, cuối cùng cũng sẽ làm cho người ta khó chịu... Huống chi, người ta là công chúa, còn mình chỉ là một thái giám nữ phẫn nam trang. Công chúa, cuối cùng gì cũng phải cùng bạch mã vương tử của nàng thiên trường địa cửu.

“Lăng Giản! Ta chỉ hỏi ngươi có thích ta hay không?!!!”

Thanh âm của Lam Thanh Hàn rất lớn, cả tẩm cung đều quanh quẩn câu hỏi “có thích ta hay không” của nàng.

“Ngươi đừng như vậy, công chúa, nô tài phải đi Khôn Ninh cung... Công chúa có thương tích trong người... Nghỉ ngơi đi.”

Lăng Giản đứng dậy, vừa muốn cất bước đã bị Lam Thanh Hàn bắt được bàn tay có chút lạnh lẽo của nàng. Lăng Giản bất đắc dĩ xoay người, ôn nhu nói với Lam Thanh Hàn:

“Ngươi là công chúa, công chúa muốn hạng người gì mà không có đây? Ta chỉ là một nô tài, chuyện lần trước ngươi cũng coi như giỡn đủ rồi đi? Khiến người ta nghẹn đến nội thương ngươi cũng đền không dậy nổi biết không?”

“Ta thích ngươi...”

Lam Thanh Hàn cúi đầu, thấy không rõ biểu tình trên mặt nàng.

“...”

Lăng Giản không nói gì, thật sự không biết có thể nói cái gì... Thích này.. Tới quá đột nhiên đi.

“Ngươi vì sao không nói lời nào...”

Lăng Giản trầm mặc rất lâu, làm cho Lam Thanh Hàn cho tới bây giờ đều thấy biến không sợ hãi trở nên luống cuống.

“Thực xin lỗi, ta giống như xuất hiện ảo giác nghe nhầm rồi... Chắc là đã quá mệt mỏi, công chúa, ngài cũng nghỉ ngơi đi... Nô tài cáo lui.”

Lăng Giản cắn môi dưới rút ra cánh tay bị Lam Thanh Hàn lôi kéo, bước nhanh ra khỏi tẩm cung. Nhìn thấy Nguyệt Như cũng lười phản ứng, trực tiếp cúi đầu bước ngang qua mặt nàng mà đi, khiến cho Nguyệt Như đứng ở cửa không hiểu chuyện gì, muốn vào xem công chúa, lại không dám làm trái mệnh lệnh của công chúa, đành phải tiếp tục canh giữ ở cửa không cho bất luận kẻ nào tiến vào.

Nước mắt tuôn rơi tích lạc ở trên giường, Lam Thanh Hàn lớn như vậy chỉ từng khóc hai lần. Một lần là khi mẫu hậu của nàng qua đời, một lần chính là hiện tại. Trong lòng Lam Thanh Hàn có chút đau đớn, giống như ngàn vạn tiểu đao đồng loạt cắt vào lòng nàng, vốn là cắt không dứt khoát nhưng lại thành một loại tra tấn... Tình cảm không dễ dàng gom đủ dũng khí nói ra miệng, vốn tưởng rằng có thể được đáp lại... Đúng rồi, ngọc bội! Lam Thanh Hàn đột nhiên nhớ tới chuyện đã đáp ứng Lăng Giản...

“Nguyệt Như...” Lam Thanh Hàn hô.

“Có Nguyệt Như, công chúa có gì phân phó sao?”

Mới vừa bước vào tẩm cung, Nguyệt Như liền phát hiện trên mặt công chúa có dấu vết đã khóc, nhớ tới vừa rồi biểu tình của nô tài kia khi rời cung, chẳng lẽ nàng khi dễ công chúa?

“Giúp ta đem cái này cho Lăng... Đưa cho Tiểu Lăng Tử.”

Lam Thanh Hàn từ dưới gối đầu lấy ra một đôi ngọc bội, cùng với ngọc bội Lăng Giản đánh rơi ở quán trà giống nhau như đúc. Lam Thanh Hàn đưa một trong hai cái cho Nguyệt Như, một cái thì cất lại dưới gối. Nàng tuy rằng nói đã với Lăng Giản ngọc bội này tổng cộng có hai đôi, nhưng không có nói cho nàng biết mình còn giữ một đôi, đó là giữ cho...

“Dạ... Nhưng mà công chúa, ngươi khóc?”

Nguyệt Như rốt cục là nhịn không được thắc mắc trong lòng, hỏi ra.

“Chỉ là hạt cát vào mắt, qua chút thời gian nữa sẽ sáng suốt thôi.” Lam Thanh Hàn nói.

“Hạt cát vào mắt?”

Nguyệt Như hoàn toàn nghe không hiểu lời nói kì quặc của Lam Thanh Hàn. Cái gì mà hạt cát vào mắt, trong tẩm cung làm sao lại có hạt cát? Với lại, cái gì gọi là qua chút thời gian nữa sẽ sáng suốt? Đây rốt cuộc là ý tứ gì?

“Ngươi đi đi, đem nó đến cho nàng, bổn cung mệt mỏi.”

“Dạ, Nguyệt Như đi ngay.”

Gật gật đầu, Nguyệt Như vẫn giống lúc trước, như một trận gió biến mất ở trước mặt Lam Thanh Hàn.

Lăng Giản trở lại phòng mình, thay lại y phục thái giám, chuyện đã xảy ra vừa rồi làm cho nàng thở dài không ngừng, ngay cả cài cái nút thắt cùng cài sai, hại nàng liên tục cài ba lượt mới cài xong nút thắt. Bình rượu nho Lăng Giản tự tay ép đặt ở trên bệ cửa sổ phát ra từng trận thơm nồng, Lăng Giản lắc lắc hồ lô rồi đặt nó về chỗ cũ. Nàng hiện tại cái gì cũng không muốn suy nghĩ, chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc.

“Tiểu Lăng Tử, Tiểu Lăng Tử...”

Xưng hô quen thuộc bây giờ tự dưng thấy hơi xa lạ, nàng thở dài ra mở cửa, không rõ vì cái gì Nguyệt Như lại tới.

“Đây là công chúa sai ta đưa cho ngươi, ngươi nhận lấy đi.”

Nguyệt Như đưa cho ngọc bội cho nàng, cũng không chờ Lăng Giản nói tiếng nào, trực tiếp xoay người rời đi.

“Thật đúng là giống nhau như đúc.”

Lăng Giản đặt ngọc bội mới tinh trong lòng bàn tay, dựa khung cửa lẩm bẩm:

“Khương Lạc a Khương Lạc a, ngươi hiện tại hẳn là thực hạnh phúc đi, vậy thì đi ra khỏi lòng ta đi... Ta cũng muốn... Hạnh phúc đây.”