Hồng Bài Thái Giám

Chương 46: Ấm áp




Bọn thái giám và cung nữ trong cung của Liễu Phi đều đang vô cùng bận rộn, mấy thái y đứng bên ngoài điện chà lau mồ hôi trên trán, tựa hồ đã trải qua một hồi sinh tử đại biến. Từ trong tẩm cung truyền ra tiếng trẻ sơ sinh oa oa khóc lớn, vài bà mụ cao tuổi bưng mấy chậu nước ấm nhiễm đầy máu cùng với vải trắng cũng loang lổ máu đi ra ngoài. Không biết là ai hô một tiếng “Hoàng Thượng giá lâm”, tất cả mọi người đang bận rộn đều hướng ra ngoài điện quỳ xuống, đồng thanh hô lớn:

“Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Đứng lên hết đi!”

Nam nhân vội vàng nhảy qua cánh cửa, đi thẳng vào tẩm cung. Lăng Giản đi theo phía sau nam nhân, khẩn cấp muốn nhìn xem em bé mới sinh. Bên trong tẩm cung, Liễu Phi sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, trên mặt thủy chung mang theo ý cười ngập tràn mẫu tính. Một em bé mới sinh bọc trong tã vải màu vàng kim được đặt nằm ở bên người Liễu Phi, trẻ mới sinh nắm chặt bàn tay nhỏ xíu, hai má phấn bụ bẫm làm cho người ta nhịn không được muốn hôn lên một ngụm.

“Hoàng Thượng...”

Liễu Phi nằm trên giường thấy nam nhân đến, hai tay chống giường muốn đứng lên lại bị nam nhân ngăn lại. Nam nhân đỡ Liễu Phi nằm hảo xuống giường, dùng tay áo giúp nàng thấm nhẹ mồ hôi trên trán, thanh âm ôn nhu ẩn ẩn mang theo một tia mỏi mệt, nói:

“Ái phi, vất vả ngươi.”

“Thần thiếp không vất vả, có thể vì Hoàng Thượng sinh hạ hoàng tử, là thần thiếp... Là thần thiếp phúc khí.”

Liễu Phi hướng về phía nam nhân cười ngọt ngào, tràn ngập ý tứ hàm xúc của tiểu nữ nhân, làm cho Lăng Giản theo bản năng dụi dụi hai mắt của mình, đây vẫn là Liễu Phi ngang ngược càn rỡ mà lúc đầu ta gặp ở ngự hoa viên sao?

“Hoàng Thượng, tiểu hoàng tử còn chưa có tên... Hoàng Thượng ban cho hoàng nhi một cái tên đi?”

Liễu Phi túm trụ góc áo nam nhân, trong giọng nói ít nhiều mang theo chút mùi vị làm nũng.

“Ân... Để trẫm ngẫm lại...”

Nam nhân nâng tay sờ sờ cằm mình, hơn nửa ngày mới phát ra giọng nói trầm thấp:

“Kêu là Hi Trạch đi.”

“Ân... Thần thiếp cùng Hi Trạch tạ ơn Hoàng Thượng ban thưởng tên.”

“Ái phi, hiện giờ ngươi mới vừa sinh hạ hoàng tử, hảo hảo điều dưỡng thân thể đi. Trẫm còn có tấu chương cần phê, phải đi rồi.”

Nam nhân thản nhiên nói, cũng không có dự định ôm lấy em bé trong tã lót một cái, chỉ là vươn ngón trỏ khẽ chọt chọt hai má bụ bẫm của em bé một cái.

“Vậy... Thứ tội thần thiếp không thể đứng dậy... Cung tiễn Hoàng Thượng...”

Liễu Phi mới nói được một nửa đã bị nam nhân đánh gãy, thở dài nói:

“Ái phi hảo hảo nghỉ ngơi đi, trẫm sẽ phân phó bà vú chiếu cố Hi Trạch thật tốt.”

Nam nhân đứng dậy, cũng không vẻ vui sướng của người mới được làm phụ thân, ngược lại trong ánh mắt có thêm một cỗ ưu sầu.

“Cung tiễn Vạn tuế gia.”

Mọi người trong cung lại quỳ xuống, cúi đầu cung kính hô vang.

“Tiểu Lăng Tử, ngươi lui đi đi...”

Ra khỏi tẩm cung của Liễu Phi, nam nhân chắp tay sau lưng, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi:

“Đến lúc đó, trẫm sẽ hạ chỉ điều ngươi tới làm việc bên cạnh trẫm.”

“Nô tài hiểu rõ, nô tài cáo lui.”

Lăng Giản hướng nam nhân hành lễ, sau đó bước nhanh đi về hướng Thượng Hoa cung. Thanh Hàn hẳn là còn chưa biết tin tức này đi? Ta phải nhanh chóng nói cho nàng nghe tin tức này, để cho nàng còn chuẩn bị chút gì đó tặng cho Tiểu hoàng tử mới sinh nữa.

“Thanh Hàn... Thanh Hàn...”

Vừa vào đến Thượng Hoa cung, Lăng Giản liền vẻ mặt hưng phấn xáp đến bên cạnh Lam Thanh Hàn, nói:

“Ngươi có biết hay không, ta nói cho ngươi nghe ha ha... Liễu Phi sinh con trai a, ta vừa rồi còn mới đi nhìn đây, đứa nhỏ kia nhìn thật là rất đáng yêu a!”

Lăng Giản hồi tưởng lại khuôn mặt phấn nộn bụ bẫm của em bé mới sinh kia, không khỏi cười ra tiếng, hoàn toàn không có chú ý tới Lam Thanh Hàn trên mặt che đích một tầng băng sương.

“Ta biết.” Lam Thanh Hàn lạnh lùng nói.

“Ngươi làm sao vậy? Ý của ta là, ngươi không cần chuẩn bị cái gì tặng cho em bé của Liễu Phi sao?”

Lăng Giản giữ chặt một bàn tay của nàng, nói:

“Ngươi nói xem chúng ta nên tặng cái gì đây? Cũng thật khó nghĩ a.”

“Hạ lễ ta đã kêu Nguyệt Như đi chuẩn bị.”

Lam Thanh Hàn vẫn như cũ dùng khẩu khí cực kỳ lạnh như băng, nói:

“Mấy ngày nữa sư phụ ta sẽ đến Tấn An thành, ngươi theo ta cùng đi gặp sư phụ đi.”

“Ân, hảo, vừa lúc để cho lão nhân gia nàng biết ánh mắt của đồ đệ nàng tốt cỡ nào.”

Lăng Giản cười hắc hắc, trong đầu xuất hiện một vị lão giả hạc phát đồng nhan.

Vèo. Lam Thanh Hàn đột nhiên bị lời của nàng chọc cười, ngón tay chọt nhẹ cái ót Lăng Giản, nói:

“Ngươi nha, sư phụ ta so với ta... Dù sao đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

“Ai nha... Ta bị thương...”

Lăng Giản đứng dậy, vài bước thối lui đến bên chiếc giường có hương thơm của Lam Thanh Hàn, mở ra hai tay ngã vào trên giường mềm mại.

“Ngốc tử này...”

Lam Thanh Hàn đi theo nàng ngồi vào bên giường, giữ chặt tay nàng nói:

“Ngươi mau đứng lên, như vậy còn có thể thống gì?”

Lam Thanh Hàn ngữ khí cực kỳ ôn nhu, chỉ là hơi thoáng dùng sức, đã bị Lăng Giản kéo mạnh một cái ngã vào trong lồng ngực của nàng. Hương thơm mát lạnh đập vào mặt, Lăng Giản xoay người đem Lam Thanh Hàn đặt ở dưới thân, đôi môi mỏng lạnh như băng kia toả ra một loại mị lực khiến người ta không thể kháng cự. Bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Lăng Giản đột nhiên hiện ra cơ thể hoàn mỹ của An Phi, lắc lắc đầu hòng xua tan đi bóng dáng không nên có. Lăng Giản cúi người hôn lên môi Lam Thanh Hàn, đôi môi có chút lạnh như băng, lại ở một khắc quấn vào nhau kia trở nên cực nóng.

“Ngươi có tâm sự?”

Lăng Giản ngẩng đầu, nụ hôn vừa rồi Lam Thanh Hàn ít nhiều có chút không yên lòng, trừ bỏ bị động hùa theo Lăng Giản thì không còn phản ứng nào khác.

“Ta không hy vọng ngươi có tâm sự lại đặt ở trong lòng một mình chịu, ngươi phải biết quan hệ của chúng ta hiện tại. Mặc kệ có chuyện gì, ít nhất cũng nên nói cho ta biết, để cho ta và ngươi cùng nhau chia sẻ.”

Lăng Giản nhìn thấy trong đôi mắt Lam Thanh Hàn có một nỗi sầu lo chợt lóe mà qua, trong lòng ít nhiều có chút tư vị không thoải mái.

“Quốc sự, cũng coi như gia sự.”

Lam Thanh Hàn nâng tay vén gọn sợi tóc bên thái dương của mình, nhẹ vỗ về khuôn mặt Lăng Giản, nói:
“Ta biết tâm ý của ngươi, chẳng qua là việc này còn chưa tiện nói ra, chỉ là băn khoăn của ta mà thôi, nếu như ngày nào khác thật sự phát sinh, ta chắc chắn đem chân tướng chuyện này nói cho ngươi biết.”

“Thanh Hàn, ta không muốn thấy ngươi quá mệt mỏi.”

Lăng Giản cúi người ôm Lam Thanh Hàn vào ngực, ở bên tai nàng nhẹ giọng thì thầm:

“Quốc sự đã có Hoàng Thượng xử lý, gia sự, hậu cung thì có Hoàng hậu nương nương quản. Ngươi chỉ là công chúa, cũng là công chúa của ta.”

Lăng Giản ở trên trán của nàng ấn mấy cái hôn, ngón tay ma sát lên xuống trên xương quai xanh của nàng, nói:

“Nhiệm vụ của mình thì mình lo, không phải nhiệm vụ của mình không cần lo. Công chúa của ta, ta chỉ muốn luôn nắm tay ngươi, chúng ta có thể đi ngắm phong cảnh, đi khắp núi cao sông rộng, cùng nhau ngắm mặt trời lặn mặt trời mọc, cuộc sống chỉ cần như thế.”

“Nhiệm vụ của mình thì mình lo, không phải nhiệm vụ của mình không cần lo...”

Lam Thanh Hàn không dời mắt nhìn Lăng Giản, tựa hồ không quá tin tưởng lời như vậy lại thoát ra từ trong miệng của nàng. Chính là, con người Lăng Giản thật sự có rất nhiều mặt khác nhau, nàng như vậy làm cho Lam Thanh Hàn không nắm bắt được, cũng tràn ngập mị lực:

“Lăng Giản, người mưu sự không nhất định chỉ là vì nhiệm vụ hay vị trí của mình, nếu không phòng ngừa chu đáo, chỉ sợ chính vị khó giữ được.”

“Chính vị hay không chính vị ta cũng mặc kệ, ta chỉ quản ngươi là nữ nhân của ta.”

Lăng Giản nhéo nhéo cái mũi Lam Thanh Hàn, nhẹ nâng lên cằm của nàng, một bàn tay không an phận đẩy ra vạt áo Lam Thanh Hàn.

“Ngươi... Đây là ban ngày!” Lam Thanh Hàn đỏ bừng mặt nói.

“Ngươi chưa từng nghe nói qua ban ngày tuyên dâm sao? Ân?”

Khoé miệng Lăng Giản khơi mào một cái cười tà, liếm liếm môi mình, gần sát môi Lam Thanh Hàn ma sát. Chỉ qua hai ba động tác đã cởi ra quần áo trên người mình, ôm lấy Lam Thanh Hàn đặt nụ hôn lên gáy nàng, chậm rãi di chuyển xuống.

“Ân...”

Lam Thanh Hàn ngâm khẽ một tiếng, dung túng bàn tay Lăng Giản luồn vào trong cái yếm của mình không ngừng xoa nắn nụ hoa đã dần dần cương cứng.

“Chuyên tâm một chút...”

Thanh âm Lăng Giản hơi khàn khàn, nhấc người lên cởi ra nội khố của Lam Thanh Hàn, để cho một chân của nàng khoát lên vai mình, nói:

“Lúc cùng một chỗ với ta, không cho phép còn nghĩ tới chuyện khác.”

“Ân...”

Lam Thanh Hàn gật gật đầu, quay đầu ngượng ngùng không dám nhìn Lăng Giản, khẽ mở miệng cắn lấy mu bàn tay của mình. Thanh âm đầu lưỡi liếm mút truyền đến, Lam Thanh Hàn nhắm mắt lại, hai vành tai đỏ bừng, dùng sức cắn lấy mu bàn tay của mình, thanh âm rên rỉ hàm hồ từ trong mũi hừ ra, Lam Thanh Hàn giật giật thân mình, một cỗ dòng nước ấm xẹt qua bụng dưới, gây cho nàng cảm thụ khác thường.

“Công chúa, quần áo lấy...”

Nguyệt Như cầm theo quần áo mới lấy về từ Nội vụ phủ đi vào tẩm cung, nàng là thiếp thân thị tì của Lam Thanh Hàn, cho nên có thể không bị quản thúc mà ra vào tẩm cung. Miệng Nguyệt Như hơi hơi mở ra, hai tay cầm quần áo màu đen đứng ở tại chỗ, đỏ mặt nhìn hai người trên giường. Lam Thanh Hàn tóc dài đen nhánh tán loạn trên giường, ngoại sam hỗn độn rộng mở, một chân trắng mịn khoát trên vai Lăng Giản, đỏ mặt ẩn nhẫn tuỳ ý đầu lưỡi Lăng Giản đụng vào nụ hoa ở nơi tư mật.

“Khụ khụ... Nguyệt Như...” Hai người nghe thấy thanh âm lập tức văng ra như điện giật, Lăng Giản kéo lên chăn bông che ở trước người Lam Thanh Hàn, xấu hổ ho khan, chậm rãi nhặt lên y phục thái giám của mình mặc vào người. Trong lòng từng đợt không được tự nhiên, cái loại cảm giác này như thế nào lại giống như gian tình bị người ta bắt tại trận đây?!

“Công... Công chúa...”

Nguyệt Như vẻ mặt đỏ bừng đi vài bước về phía trước, cầm quần áo nói:

“Lý ma ma nói loại vải này... Vật liệu may mặc trong cung cũng không có nhiều lắm, chỉ có thể làm ra hai kiện... Cho nên, cho nên Nguyệt Như trước tiên lấy về...”

Nguyệt Như cúi đầu không dám nhìn Lam Thanh Hàn, trong lòng hối hận, nếu sớm biết sẽ vô ý nhìn thấy công chúa... Công chúa và... Sớm biết như vậy, sớm biết như vậy đã ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa rồi.

“Hai kiện thì... Hai kiện, thay bổn cung hảo hảo cám ơn... Lý ma ma.”

Lam Thanh Hàn thở hổn hển, oán trách trừng mắt liếc Lăng Giản một cái, dùng thanh âm chỉ có Lăng Giản mới có thể nghe thấy nói:

“Đều tại ngươi!”

“Rồi rồi rồi, nương tử đại nhân của ta... Ta sai lầm rồi được không? Cùng lắm lần sau nhớ khóa cửa thật kỹ.” Lăng Giản làm bộ cúi đầu sửa sang lại quần áo, thấp giọng nói:

“Hai kiện màu đen trên tay Nguyệt Như là cái gì? Không lẽ là cho ta sao?”

“Ân.”

Lam Thanh Hàn gật gật đầu, hướng về phía Nguyệt Như ho nhẹ một tiếng, nói:

“Nguyệt như, ngươi cứ đem quần áo này đặt ở nơi đó đi.”

“Dạ, công chúa.”

Nguyệt Như cung kính làm cái lễ, cầm quần áo đặt ở trên ghế tròn, liếc mắt nhìn Lăng Giản một chút rồi bước nhanh ra khỏi tẩm cung. Hồi tưởng lại bộ dáng quần áo hỗn độn của công chúa vừa rồi, hơn nữa Lăng Giản lại còn đang... Nguyệt Như chỉ cảm thấy mặt mình đang phát sốt, trong lòng nhảy lên từng trận khác thường.

“Ngươi thử xem có vừa người hay không, tay nghề của Lý ma ma chính là tốt nhất trong cung.” Lam Thanh Hàn nói.

“Ân.”

Lăng Giản xuống giường cầm lên một kiện buộc ngực kéo kéo mấy cái, lực đàn hồi chính xác làm cho Lăng Giản kinh ngạc về tay nghề của Lý ma ma. Đưa lưng về phía Lam Thanh Hàn cởi ra buộc ngực cũ, thay vào buộc ngực mới Lý ma ma làm. Lúc này mới xoay người lại nói:

“Thế nào, có phải là không nhìn thấy có ngực hay không?”

“Hoàn hảo.” Lam Thanh Hàn hài lòng gật đầu nói.

“Thật không nghĩ tới tay nghề của Lý ma ma tốt như vậy, buộc ngực tốt như vầy rất khó tìm a.”

“Lý ma ma trước đây là ma ma chuyên trách trong hậu cung của mẫu hậu ta, về sau lại tới Nội vụ phủ làm việc.” Lam Thanh Hàn nói.

“Mẫu hậu của ngươi? Đúng rồi, ta cũng chưa từng gặp nàng nga~.”

“Mẫu hậu sớm không còn... Năm ấy trong cung ôn dịch, hậu cung rất nhiều phi tần bị nhiễm ôn dịch... Mẫu hậu cũng là một trong số đó...”

Lam Thanh Hàn không nói thêm gì nữa, trong hai tròng mắt hiện lên một tia nhàn nhạt đau thương. Nếu là mẫu hậu của mình vẫn còn, những người đó cũng sẽ không như thế không kiêng nể.

“Thực xin lỗi, ta không biết mẫu hậu ngươi...”

Lăng Giản đau lòng ôm lấy Lam Thanh Hàn, tuy rằng mẫu thân của mình cũng không ở bên người, nhưng ít nhất mẫu thân mình vẫn còn tại thế.

“Không sao, đã là quá khứ...”

Lam Thanh Hàn tựa vào lồng ngực của nàng, nói: “Mấy ngày nữa theo ta đi gặp sư phụ, đừng có quên.”

“Ân, làm sao mà quên được a, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta. Nhớ rõ, về sau mặc kệ có chuyện gì đều phải nói cho ta biết, ta với ngươi cùng nhau chia sẻ.”

Lăng Giản vỗ vỗ ngực mình, nói:

“Có ta ở đây, yêu ma quỷ quái gì cũng sẽ không gây thương tổn cho ngươi, âm mưu quỷ kế gì cũng sẽ không gây nguy hiểm cho ngươi!”