Tang Thế Tình Nhân

Chương 76: Tang Thế Tình Nhân Q1 - Chương 76-80




Chương 76: Đột phá vòng vây

Đường Tư Hoàng lớn lên vốn rất đẹp trai, phối với mái tóc cắt ngắn lộn xộn, người không biết lần đầu tiên gặp y nhất định sẽ cho y là một minh tinh. Bộ dáng treo nụ cười bên môi càng khiến y tỏa ra cỗ mị lực thành thục. Đường Miểu cũng không biết mình bị gì, đột nhiên cảm thấy ngượng khi nhìn thẳng vào y, vội xoay người bước vào trong. A a, why tim mình đập nhanh như vậy a? O (>﹏<) o

“Cha, con vào trong coi sao. Charles, lại đây.”

Charles ngoắc ngoắc đuôi chạy sau cậu.

Bên trong là một phòng bếp nhỏ và thang gác. Đứng ở cửa nhìn vào là thấy được toàn cảnh phòng bếp, không có ai. Đường Miểu lắng nghe một hồi, trên lầu không có bất cứ âm thanh gì. Charles cũng không lên tiếng, xác định phía trước an toàn mới chạy lên lầu. Trên lầu có một phòng khách và một phòng ngủ, quả nhiên không có người, phòng khách và phòng ngủ có hơi lộn xộn, chắc do chủ nhân rời đi rất vội vàng. Dưới sàn ở góc tường phòng khách chất đầy mấy thùng dầu gội, một thùng khăn chuyên dùng cho cắt tóc còn mới tinh, đủ loại tóc giả, cùng một ít dụng cụ cắt tóc còn chưa tháo đóng gói, Đường Miểu không chút khách khí thu lấy toàn bộ.

Khi trở ra thì cậu thấy Đường Tư Hoàng đang nhàn nhã ngồi trên ghế trước gương cắt tóc, tay cầm một cái lược chải lông cho Hắc Uy. Hắc Uy vô cùng hưởng thụ nằm rạp dưới đất, lông của nó có hơi dài, nên rất tự nhiên từ lưng tách về hai bên sườn, nhìn từ phía trên trông thập phần thuận hoạt.

“Cha, tốc độ cha đổi lốp nhanh nhất là bao nhiêu?” Đường Miểu lấy chén ra uống một ngụm nước, rồi ngồi xuống bên cạnh y. Cậu cũng biết đổi lốp, nhưng hiện tại cậu chỉ mới “mười sáu tuổi”, chưa từng thay lốp xe, nên không cần nói ra làm Đường Tư Hoàng hoài nghi.

“Hai phút?” Đường Tư Hoàng nghĩ nghĩ nói.

Đường Miểu nhếch miệng cười cười.

“Sao?” Đường Tư Hoàng ngẩng đầu.

Đường Miểu không nhịn được cười cười: “Không có gì, chỉ nghĩ cha là một nhân vật lớn, bình thường rất hiếm khi tự lái xe, căn bản không cần tự mình đổi lốp, cái tốc độ này có vẻ rất nhanh a.”

“” Người bình thường “chẳng phải cũng không thường luyện tập mấy việc này sao?” Đường Tư Hoàng vẫy tay ngoắc Charles, lại chải lông cho nó.

Cổ họng Charles phát ra tiếng gừ gừ thoải mái, bộ dáng híp mắt hưởng thụ làm Đường Miểu trong nội tâm bỗng có chút ghen ghét. Cha hình như rất tốt với Hắc Uy và Charles a. (ˉ^ˉ)

Cậu đứng dậy đi tới cửa thủy tinh nhìn ra ngoài, mấy tang thi luẩn quẩn quanh chiếc việt dã không biết đã bỏ đi từ lúc nào, nhưng trên đường vẫn còn không ít tang thi lảng vảng, trong đường nhìn tầm 500m, có ít nhất hai mươi mấy con.

“Cha, chừng nào chúng ta xuất phát? Hiện bên ngoài chỉ có hai mươi mấy tang thi, dùng súng giết hẳn không phải vấn đề.”

Đường Tư Hoàng buông lược đứng lên, cũng nhìn nhìn ra ngoài, gật nhẹ đầu, rút súng của mình đưa cho Đường Miểu.

Súng trong tay hai người đều là Desert Eagle, có danh xưng là “đại bác bỏ túi”, đường kính nòng 9 mm, chiều dài cả khẩu 260 mm, nòng súng dài 152 mm, một lần bắn 9 phát, uy lực cường đại. Đường Miểu không hề xa lạ với loại súng này, trước kia khi Đường Tư Hoàng cho người dạy cậu tập bắn đều dùng loại Desert Eagle này.

Đường Miểu lấy đạn từ không gian, bỏ vào hộp đạn, gắn ống giảm thanh bên trên. Hai người mở cửa thủy tinh, mỗi người một khẩu súng, nhắm thẳng vào tang thi phụ cận. Tiếng ‘PHỐC PHỐC’ nhỏ không ngừng vang lên, chỉ trong chốc lát, toàn bộ tang thi gần đó đều bị bắn thủng đầu.

Đường Tư Hoàng đưa súng cho Đường Miểu, Đường Miểu lần nữa nạp đạn vào, một khẩu gắm trên lưng, khẩu kia cầm trong tay, yểm hộ Đường Tư Hoàng chạy về phía xe bọn họ.

Hắc Uy cùng Charles im lặng chạy phía sau.

*********************************

Chương 77: Biệt thự phía tây

Đường Tư Hoàng lấy xuống lốp dự phòng cùng hộp dụng cụ đằng sau xe. Đường Miểu chắn phía trước y, nổ súng tiêu diệt ba tang thi chạy về phía này, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng ‘đông’, thầm kêu không xong, vậy mà mình không để ý phía sau. Nhìn lại, quả nhiên, hai tang thi không biết mò tới từ lúc nào, đang tính phóng tới đuôi xe.

Đường Miểu kinh hãi đổ mồ hôi, lập tức nổ súng giải quyết, khóe mắt liếc qua Đường Tư Hoàng, cư nhiên vẫn tiếp tục vặn ốc vít. Là thật không nghe được động tĩnh hay quá tin tưởng cậu đây?

Đường Miểu bắt lấy vòng khung ở nóc xe, chân trái lấy đà, linh hoạt nhảy lên xe, cả người đứng trên đống vật tư buộc phía trên, tầm mắt đảo qua bốn phía tai lắng nghe động tĩnh xung quanh. Đường Tư Hoàng ngẩng đầu liếc cậu một cái, rồi lại cúi xuống tiếp tục thay lốp.

Đường Miểu nhìn y cười cười, đứng trên nóc xe, trong lòng chợt sinh ra loại cảm giác hào hùng của cao bồi miền Tây, hai tay cầm súng, ‘phốc’ một tiếng lại tiêu diệt một con tang thi vừa vọt qua bồn hoa, tâm đầy khí phách hô một tiếng: Come on, baby!

Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng động cơ khởi động, bên dưới còn truyền tới tiếng Đường Tư Hoàng: “Xem ra con muốn hóng gió trên nóc xe?”

“A, cha, đợi đã nào...!” Đường Miểu lúc này mới phát hiện Đường Tư Hoàng đã đổi xong lốp xe, liền vội vàng nhảy xuống, nhanh chóng lủi vào ghế phó lái, trong lòng thấy ảo não, bộ dáng loi nhoi vừa rồi của mình chắc chắn đã bị cha thấy rồi. (╥﹏╥)

Xe phóng đi nhanh như chớp.

Lộ trình sau đó rất thuận lợi, khi đi ngang qua một trung tâm sửa chữa ô tô, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng còn xuống xe quét sạch bên trong, thu được không ít linh kiện ôtô, cùng vài chiếc van và ô tô con. Xe van và ô tô con tuy tính năng kém hơn việt dã, nhưng dùng vẫn khá tốt.

Một đường chạy băng băng, hơn 1 giờ chiều cuối cùng hai người cũng chạy tới biệt thự phía tây. Xe vừa tới, cửa lập tức mở ra hai bên. Đường Miểu đoán có lẽ ở đây có lắp đặt camera, mọi người ở trong thông qua máy giám sát mà thấy bọn họ.

Chỉ chốc lát sau, ba người mặt mang theo nụ cười bước ra, là Đường Hâm, Đường Văn và Đường Võ.

Sau khi ba chiếc xe lần lượt tiến vào, cánh cửa bền chắc cũng nhanh chóng đóng lại. Đậu xe vào tầng hầm ga-ra, Đường Miểu và Đường Tư Hoàng xuống xe, Đường Hâm, Đường Văn và Đường Võ mau chóng đi tới.

“Tiên sinh, tiểu thiếu gia.”

“Papa, Đường Miểu, hai người không sao chứ?” Đường Hâm vừa hỏi vừa kiểm tra hai người từ trên xuống dưới.

Đường Tư Hoàng gật nhẹ đầu đánh giá ba người. Cả thân ba người đều rất sạch sẽ, một đường chạy tới có lẽ cũng rất thuận lợi.

“Những người khác đâu?”

“Xe số 5 và xe số 6 còn chưa tới.”

Đường Tư Hoàng không nói gì, mọi người theo y vào thang máy đi lên lầu một. Đường Miểu nghĩ nghĩ, người trong xe số 5 và xe số 6 là Đỗ Tấn, Phùng Dã, Đinh tiểu thư, Trương Vọng và Hùng Thiên Hạo, luận về thực lực mà nói, chạy tới đây không phải là vấn đề. Bất quá...

Trước khi vào cửa, cậu quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt ngoài sân.

Đường Võ chú ý thấy thì cười nói: “Tiểu thiếu gia, cậu yên tâm đi. Mấy người Trương Vọng đều là quân nhân xuất ngũ, tố chất cơ thể không tệ, nhất định sẽ thuận lợi chạy tới.”

Đường Miểu cười gượng hai tiếng. Cậu đúng là lo lắng bọn họ, nhưng mà là lo bốn người Trương Vọng sẽ thừa cơ lái xe chạy luôn. Không phải cậu lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng thế đạo trước mắt đã khác, cậu không thể không suy nghĩ như thế. Dù sao, cha chuẩn bị rất nhiều vật tư, còn cho mỗi người bọn họ một khẩu súng. Lão cha này, cậu luôn nhìn không thấu. Đến bây giờ, cậu vẫn không tài nào đoán được cha rốt cuộc là có tin tưởng bốn người Trương Vọng hay không nữa.

“Tiểu thiếu gia.” Đường Văn đột nhiên đi tới ôm bả vai cậu, nháy mắt với cậu mấy cái, thấp giọng nói, “Tiên sinh bảo bọn tôi chỉ đổ vào hai chiếc kia 1/3 bình dầu, đạn thì mỗi người 50 viên.”

**********************************************

Chương 78: Bí mật của biệt thự

Đường Miểu lập tức sáng tỏ. Cha quả nhiên vẫn còn thủ đoạn, vậy cậu yên tâm hơn nhiều rồi. Bất quá nghĩ lại cậu lại thấy buồn cười, Đường Tư Hoàng là nhân vật thế nào? Là người chỉ cần dậm chân một cái thôi mặt đất ở thành phố G đã chấn động, nhất là trong mạt thế này, cha chắc chắn sẽ càng chú ý kỹ hơn. Nào đến lượt cậu lo lắng? Nghĩ như vậy, lòng cậu chợt thấy có chút mất mát. Lắc lắc đầu bỏ qua mấy ý nghĩ dư thừa. Mặc kệ cha có lo lắng để tâm kỹ hay không, cũng không quan trọng, cậu chỉ cần thời thời khắc khắc bảo vệ cha cho tốt là được rồi. Nghĩ vậy, tâm tình cậu lại tốt như ban đầu.

Đường Tư Hoàng quay đầu nhìn lướt qua, cậu vội bước nhanh chân đuổi theo.

Đại sảnh lầu một, mấy màn hình lớn đang hiện lên hình ảnh xung quanh biệt thự. Có hai nam nhân chừng ba mươi tuổi ngồi trước bàn máy tính, thấy Đường Tư Hoàng liền cung kính đứng lên.

“Tiên sinh, ngài đã đến rồi.”

“Mấy hôm nay tình hình thế nào?” Sau khi ngồi xuống Đường Tư Hoàng hỏi.

Đường Miểu ngồi xuống cạnh y, tò mò nhìn lên màn hình mấy lần, thầm gật đầu, có vẻ thật không góc chết.

Những người khác đều tự tìm vị trí ngồi xuống, hai người kia cũng thế.

“Hết thảy đều bình thường.”

Đường Tư Hoàng liếc nhìn Đường Miểu, nói: “Hai người họ là Đường Nhất và Đường Tam.”

Đường Nhất và Đường Tam đứng dậy khom người chào Đường Miểu: “Tiểu thiếu gia.”

Đường Miểu gật nhẹ đầu.
Đường Nhất mới đầu 30, là một tên cơ bắp, tóc để kiểu húi cua, ánh mắt sắc bén, thoạt nhìn là một người làm việc dứt khoát. Đường Tam tuổi tác cũng không lớn, chừng ba mươi hai ba mươi ba, rất dương cương chí khí, râu để lởm chởm, nhìn qua có thêm vài phần tang thương. Hắn dường như rất thích chó, sau khi nhìn Đường Miểu, tầm mắt vẫn luôn lơ đãng lướt qua Charles và Hắc Uy, ánh mắt rất ôn hòa.

Đường Tư Hoàng nhìn lướt qua mọi người, nói: “Từ giờ trở đi sẽ tạm thời ở đây. Sau khi ăn trưa xong, nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó đi tìm hiểu tin tức, thuận tiện thu thập vật tư, chủ yếu là xem xem hiện nội bộ chính phủ còn hoạt động hay không. Nếu chính phủ bất lực với tình hình hiện tại, chúng ta cũng cần nhanh chóng lo liệu. Rõ chưa?”

“Rõ!” Mọi người đồng thanh nói.

“Đường Văn, giao cho cậu phụ trách.”

“Tiên sinh cứ yên tâm.” Đường Văn đẩy gọng kính nói.

Đường Tư Hoàng nhìn thoáng qua Đường Miểu, ý bảo đi theo mình. Đường Miểu sau khi hỏi mới biết Đường Tư Hoàng sớm đã chuẩn bị biện pháp. Biệt thự phía tây này được y bố trí xem như đại bản doanh. Từ sau khi Đường Miểu nói chuyện tận thế cho y, y vẫn luôn âm thầm cho người sắp xếp nơi đây. Căn biệt thự này trước mắt vô cùng an toàn, tuyệt đối có thể ngăn chặn được sự công kích của tang thi—tường vây đã được gia cố dày thêm, phía trên mắc lưới điện, điện phát bằng năng lượng mặt trời. Trong biệt thự có đào giếng nước, có thể cung cấp nước dùng cho sinh hoạt.

Ngoài ra, bên dưới biệt thự còn có hai tầng trống, là nơi Đường gia bí mật huấn luyện đặc công. Sau khi Đường gia tẩy trắng, chỉ lưu lại một bộ phận nhỏ đặc công, còn lại toàn bộ đều giải tán. Bất quá, 20 ám vệ trọng yếu còn lại đều có người nhà, sau hôm bão Mặt Trời, Đường Tư Hoàng cũng đã cho bọn họ giải tán, chỉ còn lại hai người Đường Nhất và Đường Tam.

Đường Tư Hoàng mang Đường Miểu đi xuống tầng hầm ngầm, nơi đó có một kho vũ khí, bên trong chứa đầy các loại súng, súng máy cùng một lượng lớn đạn và thuốc nổ. Mặt khác còn có hai cái súng phun lửa, đây mới là chỗ khiến Đường Miểu thán phục không thôi. Tuy Đường gia đã thoát ly khỏi giới hắc đạo, nhưng không có nghĩa không giao dịch với hắc đạo. Những vũ khí này đều là loại mới nhất, không có khả năng lưu lại từ trước. Nguyên bản cậu còn cho rằng vũ khí cha chuẩn bị chỉ có chút ít trong nhà kia, không ngờ lại còn nhiều như vậy. Thế thì về sau chắc chắn sẽ thấy an toàn hơn.

Đến khi cậu thấy có hơn hai mươi vali mà bên trong đều là vàng thì rốt cuộc không thể bình tĩnh nữa. Đừng trách nhân loại yêu thích vàng như thế, ánh kim quang lấp lánh nhìn qua xác thực rất dụ người, suýt nữa đã chói mù mắt Đường Miểu. Đường Miểu cầm lấy một khối lên nhìn nhìn, trơn nhẵn như gương, chậc, có thể đem đi làm đồ sưu tầm luôn được rồi.

“Ha ha ha...”

Đường Tư Hoàng đột nhiên phát ra vài tiếng cười khẽ, Đường Miểu kinh ngạc nhìn sang, y lại cười cười mà không nói.

***********************************************

Chương 79. Tâm sự

Đường Miểu không nhịn được cũng cười, không biết vì sao đi theo cha càng lâu, cậu càng có khát vọng muốn hiểu rõ y.

Đường Tư Hoàng chỉ để lại một ít đạn bổ sung cho hao phí hôm nay, còn lại thì để Đường Miểu thu hết vào không gian. Đường Miểu minh bạch, bọn họ sẽ không ở chỗ này mãi, mà tùy thời đều có thể rời đi. Đối với cậu, ở nơi nào đều không sao cả, tình huống xấu nhất là cả nhà bọn họ trốn vào không gian, vĩnh viễn không đi ra mà thôi.

Buổi chiều, trừ Xuân Thẩm, Đường Văn mang theo tất cả mọi người ra ngoài. Mỗi người đều quấn mình kín mít. Nóng một chút cũng không sao, bảo vệ tánh mạng là trọng yếu nhất.

Đường Tư Hoàng muốn lưu lại kiểm tra các thiết bị và vật tư trong biệt thự, mà nếu Đường Miểu muốn ra ngoài, Đường Tư Hoàng nhất định sẽ đi theo, cho nên Đường Miểu cũng không ra ngoài mà ở nhà cùng Đường Tư Hoàng.

Sau khi xảy ra tận thế, ngoại trừ cái ngày tìm kiếm Đường Miểu, biểu tình Đường Tư Hoàng luôn khí định thần nhàn, vân đạm phong khinh, tựa như hết thảy đều không cần phải lo lắng, làm Đường Miểu đối với cha mình bội phục vô cùng. Lúc hai người ra chỗ tường vây kiểm tra lưới điện, cậu nhịn không được hỏi.

“Cha, hồi nãy ở trong kho vũ khí, cha cười gì thế?”

Đường Tư Hoàng nhớ lại chuyện trong kho vũ khí, lần nữa nhếch môi: “Không có gì.”

Đường Miểu khẽ hừ một tiếng, khi Đường Tư Hoàng như phát hiện mà đưa mắt liếc qua thì lập tức nhe răng cong mắt cười.

“Cười cái gì?” Đường Tư Hoàng hỏi.

Đường Miểu dùng bút thử điện đụng đụng lưới điện: “Con là nghĩ, cha mua nhiều vàng như vậy, vậy có mua máy cắt vàng không? Nếu sau này thật sự lưu thông vàng, nguyên một khối như thế có phải quá lớn không?”

Đường Tư Hoàng nhìn cậu một hồi lâu, bật cười to cả nửa ngày, ý cười trong mắt như muốn tràn cả ra ngoài.

Đường Miểu hắc tuyến. Kỳ thật cậu chỉ chợt nhớ tới chuyện này, cực kỳ nghiêm túc hỏi cha. Đừng nói cha tưởng cậu giỡn nha? 囧囧囧

Đường Tư Hoàng cầm lấy bút thử điện trong tay cậu đi về phía trước.

“Yên tâm, ha ha... Đều đã chuẩn bị rồi.”

Đường Miểu vò vò mái tóc quăn của mình, thật không rõ cha rốt cuộc là cười cái gì.

Cậu bước nhanh đuổi theo Đường Tư Hoàng, sóng vai cùng y, nhớ tới một chuyện khác: “Cha, cha đoán xem lần này Đỗ Tấn có thể khiến Đinh tiểu thư rời đi không.”

Đường Tư Hoàng quay đầu lại nhìn cậu một cái: “Không thích cô ta?”

Đường Miểu không trực tiếp trả lời, mà quanh co lòng vòng nói: “Con lúc đó không nghĩ tới cô ấy sẽ ở nhà của chúng ta.” Kỳ thật, cậu muốn hỏi rốt cuộc quan hệ giữa Đinh tiểu thư và cha là gì. Không có được đáp án chính xác, thì không cách nào an tâm được.

“Ngày đó, cái hôm ta cùng Đường Hâm ra ngoài tìm con...” Đường Tư Hoàng nói một câu, liếc qua Đường Miểu.

Đường Miểu gượng cười hai tiếng, chắp tay nói: “Cha, nhi thần thật sự biết sai rồi.”

Sắc mặt Đường Tư Hoàng ngược lại không có gì biến hóa, đáy mắt hiện lên ý cười, tiếp tục nói: “Lúc đó tới phụ cận trường học tìm con trước, ngay khi bọn ta chuẩn bị rời đi, vừa mới mở cửa xe, Đinh tiểu thư đã chui vào. Lúc ấy tang thi ở phụ cận rất nhiều, cũng không tốt nếu đẩy cô ta xuống, nên thuận tiện dẫn về. Ít ra có thể giúp đỡ việc giặt giũ, nấu cơm. Ai ngờ...”

Đường Miểu thở dài một hơi: “Nga, chuyện ra là như vậy.”

“Bằng không, con cho là có chuyện gì?” Đường Tư Hoàng khoanh hai tay trước ngực, nhìn cậu hỏi.

“Không...” Đường Miểu lần nữa gượng cười, vội vàng đổi chủ đề, “Nghe Đường Hâm nói, cô ta chẳng phải đã cùng Tiếu thúc rời đi sao? Sao lại đột nhiên quay về?”

Đường Tư Hoàng lắc đầu.

Đã biết cha và Đinh tiểu thư không có quan hệ gì, Đường Miểu cũng không xoắn xuýt vấn đề này nữa, cùng Đường Tư Hoàng quay vào nhà.

*************************************

Chương 80. Quyết định rời khỏi thành phố G

Hơn 4 giờ chiều, xe số 5 cùng xe số 6 cuối cùng cũng trở về. Trên hai chiếc xe toàn vết máu, nhìn như hiện trường hung án. Bốn người Trương Vọng đều có chút chật vật, bất quá không có bị thương. Đinh tiểu thư tuy đi theo nhưng lại lông tóc vô thương, thậm chí trên người ngay cả một chút bẩn cũng không có.

Đỗ Tấn có hơi không được tự nhiên, trực giác của hắn cho rằng lúc trước lưu lại Đinh tiểu thư là sai lầm, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không còn cách nào.

Thời điểm Đường Miểu nhìn thấy Đinh tiểu thư, tâm tình thập phần vi diệu, theo tiềm thức nhìn qua Đường Tư Hoàng, phát hiện nét mặt của y cũng thập phần vi diệu, như cười lại không phải cười, lại tựa như đùa cợt, hoặc như có cảm giác hứng thú, tóm lại rất khó hình dung. Bây giờ Đường Miểu rốt cuộc cũng minh bạch cha giữ lại Đinh tiểu thư có dụng ý gì rồi.

Trước khi trời tối, bọn Đường Văn mới trở về. Bởi vì trời âm u, tang thi lãng vãng bên ngoài rất nhiều, rất khó thu thập vật tư nên chỉ đem về chút đồ đạc. May mắn chính là, không có người nào bị tang thi làm tổn thương. Mặt khác, từ đội ngũ mấy người sống sót ở đó, bọn hắn đã biết được một tin tức. Chính quyền và chủ tịch thành phố G đã liên hợp với quân đội thành lập ra một căn cứ cho người sống sót ở khu mới khai phá, đang kêu gọi những người sống sót chạy về căn cứ. Mà do truyền hình bị cắt, nên lúc này tin tức chỉ có thể dựa vào việc truyền miệng.

Khu mới khai phá? Đường Miểu nhíu mày. Chính phủ chọn chỗ đó làm căn cứ căn cứ cậu hoàn toàn có thể lý giải, bởi vì chỗ đó hoang vắng, phụ cận lại chỉ có một công viên. Nhưng mà nhiều người như vậy thì ở đâu? Ăn cái gì? Huống chi, theo thống kê điều tra dân số năm trước, thành phố G chỉ nói đến số người thường trú thôi đã có khoảng 1270 vạn, chưa nói đến những người ít khi sống ở đó. Cho dù trước mắt hơn phân nửa đã biến thành tang thi, thì ít nhất vẫn có hơn 200 vạn người sống sót. Chỉ một khu vực đang phát triển nhỏ bé sao có thể dung nạp được hơn 200 vạn người? Hơn nữa chính vì bên đó có rất ít công trình kiến trúc nên một khi tang thi đến, ngược lại lại không có nơi nào để chống đỡ.

“Nếu như tới căn cứ, còn không bằng ở lại chỗ này.” Hùng Thiên Hạo tỏ thái độ trước tiên, “Tiên sinh, chỗ kia tôi đã qua xem, đoán chừng ngay cả chỗ ở cũng không có. Trời nắng còn may, vạn nhất trời mưa chẳng phải phải dầm mưa bên ngoài sao?”

“Chính phủ đã để cho người vào, ít nhất cũng chuẩn bị trước một ít lều vải mấy thứ đó chứ?” Đỗ Tấn không cho là đúng nói.

Đường Miểu lại có ý kiến trái ngược: “Ở chỗ này cũng không phải là kế lâu dài. Đầu tiên là tin tức không thông. Vạn nhất bên ngoài có chuyện gì biến hóa, chúng ta cái gì cũng sẽ không biết.”

“Hơn nữa con người là động vật sống quần cư, 7, 8 năm thậm chí hơn 10, 20 năm, bảo anh cứ ngốc ở chỗ này anh chịu được sao?” Đường Võ cũng ủng hộ ly khai. Với bản lĩnh của tiên sinh nếu thật sự muốn làm lớn trong căn cứ, chắc chắn có thể làm một phen ra trò. Hắn cũng không muốn làm tổ ở cái nơi nhỏ như bàn tay này.

Tất cả mọi người trên căn bản có hai thái độ, nhất thời không cách nào thống nhất, đều nhìn về phía Đường Tư Hoàng.

“Đến B thị.” Đường Tư Hoàng ra quyết định dứt khoát, “Phải kiếm cơ hội tốt, chỗ tốt hơn.”

Bầu không khí trở nên ngưng trọng. Ly khai thành phố G có nghĩa bọn họ sẽ bắt đầu mạo hiểm, cũng có nghĩa tùy thời sẽ có người chết trong hành trình nguy hiểm này.

“Papa, chúng ta nhất định phải rời khỏi đây sao?” Đường Hâm có chút do dự, “Rời khỏi đây rất nguy hiểm, quân đội nhất định sẽ phái người tới cứu chúng ta. Hơn nữa vật tư...” Hắn chủ yếu là không nỡ bỏ lại vật tư, lấy được nhiều vật tư như vậy nhưng lại không thể mang toàn bộ đi, vứt lại chẳng phải rất lãng phí sao?

******************************************