Tang Thế Tình Nhân

Chương 226: Tang Thế Tình Nhân Q4 - Chương 226-228




Chương 226: Thôn vắng kinh hồn

‘Be be—’ ‘Be be—’ ‘Be be—’

Tiếng bầy dê kêu vang lên liên tiếp, Đường Miểu nghe mà da đầu đột nhiên run lên, tránh đi đòn công kích của dê điên, vội lui về sau, đồng thời nhanh chóng lắp nỏ, nâng tay xạ kích. Nhưng tốc độ con dê điên kia cực kỳ nhanh, nhẹ nhàng nhảy một cái tránh đi mũi tên kia, sau đó phóng như bay tới, thẳng tiến về phía Đường Miểu, hai cái sừng dài chĩa thẳng vào phần bụng của cậu.

Ánh mắt Đường Miểu lập tức trở nên ngưng trọng, nắm chặt thanh đao bên hông, tức giận bổ người về phía sừng con dê. Lại nghe ‘bang’ một tiếng, lưỡi đâm đâm trúng sừng dê, thế nhưng lại không hề gây ra chút vết thương nhỏ nào. Đường Miểu cả kinh, đồng tử rụt lại. Khí lực con dê này lớn vô cùng, vẫn còn xông tới trước. Mắt thấy sừng nhọn sắp đâm trúng Đường Miểu, mà Đường Miểu vì quán tính do dùng lực trước đó nên hoàn toàn không kịp tránh đi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bàn tay quen thuộc đột nhiên tóm lấy cánh tay cậu, kéo cậu qua một bên. Đường Miểu thấy được một tia sáng trắng lóe lên lướt qua thái dương, thẳng hướng con dê điên.

Đường Miểu còn chưa đứng vững, thoáng cái ngã ngồi xuống đấy, vội vàng bật người dậy, chỉ kịp nhìn lướt qua Đường Tư Hoàng, quay đầu lại, đá văng con dê nhỏ tính sáp tới. Dê nhỏ này thoạt nhìn cao chưa tới đầu gối Đường Miểu, nhưng khí lực lại rất lớn, bị Đường Miểu dùng sức đạp đuổi đi, lại không nhúc nhích được bao nhiêu, ‘be be’ một tiếng, cúi đầu phóng về phía Đường Miểu, lại mơ hồ giống như đã điên cuồng.

“Phắc! Mấy con dê này điên rồi sao?” Có người kinh sợ mắng một câu.

“Cẩn thận phía sau!” Lại có người lo lắng kêu một tiếng.

Đường Miểu khiếp sợ trong lòng. Chẳng lẽ mấy con dê này đang trong quá trình biến dị? Cậu bắn ra liên tiếp mấy mũi tên, toàn bộ đều không trúng, chỉ đành thu nỏ về, đổi thành đao. Con dê nhỏ nọ rất nhanh nhẹn, cứ một mực tông vào bắp chân cậu, lúc thì tấn công từ chính diện, lúc lại đâm sầm vào từ phía sau. Đường Miểu nhất thời không thể làm gì được nó.

Tiếng kêu ‘be be be be be—’ càng lúc càng dồn dập, Đường Miểu ngẩng đầu lên, từ bên kia núi lại có một bầy dê chạy tới, lao xuống như bay, trắng tuyết một mảng như mấy quả cầu tuyết, chỉ một chốc đã tới gần. Quân đoàn hoa quả vốn đang đứng theo trận hình lập tức bị tách ra.

Đường Miểu tránh né vài cái, lại chạy đi vài bước, đến khi cậu nhìn lại thì liền trừng to mắt! Bốn phía ngoại trừ cậu, thì không còn bóng dáng những người khác. Lúc này, mấy con dê phía sau lần nữa rượt theo, Đường Miểu vội vàng tiếp tục chạy về trước, vừa chạy vừa hô: “Cha!”

Đợi thêm một lúc, vẫn không ai trả lời. Lo lắng sẽ hấp dẫn tang thi tới, Đường Miểu không kêu nữa, trong lòng bực bội một lúc, bất quá hai người có không gian liên kết với nhau, cậu cũng không lo lắng lắm. Thấy cách đó không xa có một gốc cây cổ thụ xiên vẹo dễ leo lên, hai chân cậu liền bật lên, nhanh nhẹn đạp lên mấy nhánh cây, hai ba bước đã leo được lên trên, sau đó rút súng ra, gắn ống giảm thanh vào, nhắm thẳng vào mấy con dê bên dưới. ‘Chíu chíu chói’ vài tiếng vang cực nhỏ phát ra, bắn trúng ba con. Đường Miểu lại bắn thêm sáu phát, trừ một viên không bắn trúng thì còn lại đều ok.

Nhìn xung quanh thấy không còn nguy hiểm nữa, cậu mới nhảy xuống cây, kéo mấy con dê lại chung một chỗ, xếp thành một đống.

Sau lưng đột nhiên truyền tới mấy tiếng sột soạt, vang lên cực kỳ rõ ràng trong rừng cây yên tĩnh, càng khiến người thêm kinh hãi.

Đường Miểu biến sắc, nắm chặt súng lục, đột nhiên xoay người lại. Một đám người xa lạ đang đứng cách đó không xa nhìn cậu, mặt mang nụ cười lạnh lùng không hề có ý tốt.

Đường Miểu trong lòng căng thẳng, thầm mắng mình quá chủ quan, vừa rồi chỉ nghĩ phải nhanh chóng gom bầy dê lại rồi đi tìm những người khác, vậy mà lại không phát hiện được có người tới gần.

“Ha ha, lão đại, nhìn xem! Một con” dê béo “thơm ngon, cư nhiên còn có súng!” Người nói chuyện không phải người đàn ông đứng đầu kia mà là một gã đàn ông đầu dưa hấu vẻ mặt gian giảo, ánh mắt đăm đăm nhìn khẩu súng trong tay Đường Miểu.

“Quả thật là dê béo, thằng nhóc này da non thịt mềm, xem ra sống rất thoải mái.” Lần này người mở miệng là một người trẻ tuổi đứng bên trái người đàn ông cầm đầu, bộ dáng lưu manh.

Toàn thân Đường Miểu căng cứng, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm bọn chúng, lòng thầm tính toán. Súng lục của cậu có băng đạn 8 viên, trước đó cậu đã bắn tổng cộng 8 phát, vừa rồi sau khi nạp đạn vào thì đã dùng một viên, giờ còn lại 7 viên, dù cậu có thể bắn trúng hết thì cũng không có khả năng có thể cùng lúc đối phó với mười mấy người thế này. Xem ra muốn thoát thân không dễ rồi. Tuy vậy nhưng cậu tuyệt đối không thể để cho bọn chúng nhìn ra quẫn cảnh của mình được.

Vẻ mặt tên cầm đầu đầy lệ khí, trên người mặc một cái áo sơmi màu xanh tím, chỉ cài hai cái cúc dưới cùng, phần ngực rộng mở, để lộ ra cơ bắp căng cứng và một mảng lông ngực đen. Người đàn ông đang dò xét Đường Miểu, khóe môi cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, khẩu âm khi nói chuyện mang hơi hướm địa phương không quá khó hiểu, không cho phép nghi ngờ.

“Ném súng tới đây.”

Tâm tư Đường Miểu xoay chuyển, cười cười, hạ nòng súng xuống, có chút nịnh nọt nói: “Đại ca, trong căn cứ đã nghiên cứu ra, thịt động vật biến dị có thể ăn được, mấy con dê này xem như lộ phí của tôi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, được chứ?”

“Loại súng đó chỉ có thể chứa 8 viên đạn, dường như không đủ dùng.” Người đàn ông dường như không nghe thấy lời cậu nói, không thèm để ý tới đưa tay ra. Gã đầu dưa hấu lập tức đưa cho gã ta một điếu thuốc, đồng thời châm lửa cho gã ta.

Sắc mặt Đường Miểu vẫn không đổi, trong lòng đã có phần do dự. Từ sát khí tỏa ra từ những người này cũng thấy được không phải người dễ chọc vào, dù không phải từ trong tù ra thì cũng là dạng lăn lộn trong xã hội đen, hơn nữa còn là loại giết người không chớp mắt. Nếu chỉ 3 đến 5 người, cậu có lòng tin có thể đối phó được, nhưng bên đối phương lại có tới 11 người, phần thắng không lớn. Hoặc cậu có thể tháo ống giảm thanh ra rồi nổ súng để mấy người Đường Tư Hoàng nghe được mà tới, nhưng cũng có thể đưa tới càng nhiều đồng bọn của mấy tên này, quá mạo hiểm.

Nghĩ đến đây, cậu ném súng xuống đất, còn chủ động cởi ba lô xuống ném qua.

“Bây giờ có thể thả tôi đi chưa?”

Người đàn ông phất tay, hai người sau lưng lập tức đi tới, quặp cánh tay Đường Miểu ra sau lưng. Một người khác thì cầm lấy súng dưới đất lên, cung kính đưa cho gã đàn ông nọ.

“Rốt cuộc là các người muốn thế nào?” Đường Miểu ra sức giãy dụa, lại không tránh được, bối rối nói.

Gã cầm đầu phả ra một vòng khói: “Nhìn mày cả người không có chút thương tích, có lẽ còn có đồng bọn. Bây giờ, hiển nhiên là đợi bạn mày tới cứu mày.”

Vẻ mặt Đường Miểu căng chặt. Tên này tuyệt đối không phải là một tên bình thường! Tràn ngập phẫn nộ trừng gã, không nói gì nữa. Lúc ném đồ qua, cậu đã biết, mấy tên này không có khả năng thả cậu đi. Sở dĩ chủ động như thế là để da thịt mình đỡ chịu khổ thôi.

“Lão đại, thằng nhóc này có không ít thứ tốt này!” Đầu dưa hấu mở ba lô Đường Miểu ra, lục lọi sơ qua, khi thấy rau ngâm thịt bò bên trong, nước miếng gần như đã tách tách chảy xuống.

Chu Hùng thưởng thức khẩu súng trong tay, trước mặt thuộc hạ gỡ vẻ mặt giả vờ xuống, nhìn nhìn Đường Miểu, ý vị thâm trường. Sống hơn nửa đời người, lại ngồi tù hơn bảy năm, có loại người nào mà gã chưa từng gặp qua? Thằng nhóc này tuyệt đối không phải dê béo bình thường. Một thằng nhóc con, lại có thể có súng, hơn nữa da non thịt mềm, nhất định được người nhà và bạn bè vô cùng cưng chiều. Lợi ích sau lưng nó nhiều bao nhiêu có thể tưởng tượng được.

Ngực Đường Miểu căng chặt, không dám để biểu hiện của mình trông có vẻ quá nổi trội, mà bày ra dáng vẻ sợ hãi hợp với một đứa nhỏ 17 tuổi, vừa đối mắt với Chu Hùng, lập tức kinh hoảng dời mắt đi, đầu gục xuống.

“Đưa vị tiểu thiếu gia này về đi, đừng để cậu ta chịu ủy khuất.”

Đường Miểu bị hai tên thuộc hạ xô đẩy đi xuống sườn núi, mấy lần suýt chút nữa ngã sấp xuống, lại tức giận mà không dám nói gì, hai cổ tay bị bọn chúng dùng dây thừng buộc ra sau lưng, chặt đến đau đớn.

Xung quanh đều là núi, cây cối um tùm, cảnh sắc khá xoa dịu lòng người, nhưng trong lòng Đường Miểu lại chỉ là một mảnh hoang vu. Lại đi qua một sườn núi nhỏ, cậu rốt cuộc cũng thấy được thôn trang, nhìn từ xa thì trông có vẻ không lớn, tối đa chừng bốn năm mươi hộ. Đường Miểu thầm thở phào một hơi, lúc trước khi chuẩn bị bản đồ, cậu có cẩn thận lấy đầy đủ bản đồ của mỗi thành phố, chỉ cần có cơ hội, cậu có thể lấy bản đồ từ trong không gian ra, kiểm tra xem đây là nơi nào, thế sẽ dễ chạy trốn hơn, ít nhất sẽ không giống như một con ruồi bay loạn khắp nơi.

Dưới chân đột nhiên giẫm lên thứ gì đó giống gậy, Đường Miểu tùy tiện cúi đầu nhìn, vừa thấy cả người liền cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.

Thứ bị cậu đạp dưới chân rõ ràng là một khúc xương, cái hốc bị che đi bằng mấy sợi cỏ khô cách cậu chừng một mét, mơ hồ có thể thấy được bên trong chất một đống xương trắng, trong đó cư nhiên có mấy cái đầu lâu! Dù Đường Miểu không có kiến thức về phương diện này cũng nhìn ra được đống xương này để đó mới không bao lâu.

“Thất thần cái gì? Đi mau!” Hai người đàn ông áp cậu đi không phát hiện ra khác thường của cậu, cười ha ha đẩy lưng cậu một cái.

Đường Miểu một bộ kinh hãi đến chân mềm nhũn. Hai gã đàn ông không kiên nhẫn mà ‘chậc’ một tiếng, một trái một phái xách tay cậu đi.

Đến thôn trang, có người nghe tiếng động liền bước ra nghênh đón, vô cùng kính sợ Chu Hùng.

Tâm Đường Miểu trầm xuống. Người đi ra có tổng cộng năm người, cộng thêm đám người Chu Hùng, ngoài sáng có 16 người. Dùng tinh thần lực quét qua, trong tối còn có mười mấy người nữa. Nếu bảo cha mấy người bọn họ tới, không nhất định có thể là đối thủ mấy người này.

Chu Hùng không nói gì mà chỉ phất tay. Hai người áp Đường Miểu ném cậu vào một cái phòng nhỏ rồi đóng cửa lại. Đường Miểu nghe thấy tiếng khóa cửa và tiếng bước chân dần đi xa, thở phào một tiếng nhẹ nhõm, dò xét xung quanh, tìm kiếm đồ vật có thể tận dụng được.

Đây là một cái kho cỡ nhỏ, có chất một đống củi, cỏ khô và than hòn, ngoài ra, không còn thứ gì khác.

Tâm tình Đường Miểu có chút bất an, lại nghĩ tới đống xương trắng kia. Mấy bộ xương cốt đó trông rất sạch, gần như không có một miếng thịt, thứ gì đã làm như thế? Chẳng lẽ trên núi này ngoại trừ dê biến dị còn có động vật biến dị nào khác lợi hại hơn?

Bên ngoài chợt truyền tới tiếng cười to vang vọng, tâm Đường Miểu lại càng trầm xuống.

Cậu muốn một mình trốn đi, nhưng đồng thời phải mang theo Charles, nhất định có thể dễ dàng tìm đến đây. Cậu lo mình vừa mới trốn đi, Đường Tư Hoàng đã tìm tới ngay sau đó. Những người này dường như cũng không có ý muốn tổn thương cậu, cân nhắc một lúc, Đường Miểu quyết định vẫn là tạm thời lưu lại, đợi Đường Tư Hoàng thật sự tìm tới, có lẽ bọn họ còn có thể nội ứng ngoại hợp.

Hạ quyết tâm, cậu liền yên lặng ngồi xuống một góc, từ trong không gian lấy ra một chai nước, sau khi khó khăn mở nắp chai ra, đặt xuống đất, sau đó lấy tư thế ngồi xoay người lại, cúi người, dùng miệng ngậm miệng chai, cẩn thận uống từng ngụm, không để cho nước chảy ra. Sau đó, cậu đóng chặt nắp chai lại, bỏ lại vào không gian.

************************

Chương 227: Thịt kho tàu

Đây là một động tác đơn giản lại tự nhiên, nhưng lại làm Đường Miểu nhớ tới một chuyện. Cậu và Đường Tư Hoàng đều có thể vào không gian, hơn nữa còn có thể tự do lấy đồ nằm trong không gian, thế thì, sao không dùng cách này để thông báo cho Đường Tư Hoàng?

Lúc này, bên ngoài chợt truyền tới tiếng bước chân, chỉ một lúc sau, cửa bị mở ra. Một người đàn ông đã gặp trước đó cầm một cái mâm bước vào. Trên mâm có một tô cháo và một chén thịt. Thịt trong chén là thịt kho tàu, màu đỏ của thịt ánh lên màu bóng mỡ, trông vô cùng ngon miệng.

Đường Miểu nhớ tới đống xương cốt đã thấy mới rồi, lập tức không còn khẩu vị.

“Anh này, thức ăn của các anh trông không tệ, con tin như tôi cũng được ăn ngon vậy sao?”

Người nọ sững sờ, lập tức cười ha hả, vẻ mặt hào phóng: “Tất nhiên! Bọn ta chỉ cần tài vật, chứ không giết người. Không cần khách khí, mau ăn đi.”

Ánh mắt của gã thỉnh thoảng lướt qua chén thịt, không lộ vẻ tham lam, mà có phần quỷ dị, trong lòng Đường Miểu khó chịu không thôi, cảm thấy, thấy không đúng chỗ nào đó. Dù đám người này tồn lương dồi dào, nhưng đối đãi với con tin có phải qua dễ dãi rồi không. Trên người cậu ngoại trừ quần áo, toàn bộ đều đã bị lấy đi, cũng không có gì đáng giá để bọn họ lấy lòng.

Người nọ đi tới tháo dây thừng trên cổ tay cậu, nhiệt tình thúc giục: “Mau ăn đi. Ăn xong tôi còn phải đem chén đi.”

“Cám ơn, nhưng sáng nay tôi ăn no lắm rồi, bây giờ vẫn chưa đói.” Đường Miểu “khó xử” nói.

“Hả?” Sắc mặt người nọ khẽ biến, nụ cười có chút vặn vẹo, “Chỉ sợ không được, chuyện lão đại giao cho tôi, nếu tôi không hoàn thành, thế chẳng phải tôi tự tìm rắc rối sao? Nếu lão đại tìm tôi gây chuyện, tôi cũng chỉ đành tìm cậu. Cậu cũng không hy vọng chuyện đó xảy ra đúng không? Ăn!” Người nọ cầm lấy chén thịt đưa tới trước mặt Đường Miểu, thái độ cứng rắn.

Đường Miểu càng lúc càng thấy chén thịt này có vấn đề, lại không dám cứng đối cứng với người này, cái khó ló cái khôn, trong đầu không ngừng tưởng tượng cảnh tượng buồn nôn khi lần đầu giết tang thi, sau một hồi liền thành công ọe một tiếng, nôn ra một đống dơ bẩn khó ngửi.

“Mẹ kiếp!” Người nọ bị xông mùi đến phải lui về sau vài bước, nhíu mày, hung ác liếc cậu một cái, chỉ đành bỏ chén lại vào mâm, bực bội nhanh chóng ra ngoài.

Cửa lần nữa bị khóa lại.

Đường Miểu đoán trong một thời gian ngắn gã sẽ không trở lại, vội tiến vào không gian, đưa lưng về phía gương trong phòng tắm, quan sát kỹ nút thắt dây thừng, sau đó dùng đao cắt dây thừng đi, vội vàng lấy giấy viết vài dòng, dán lên cửa chính, rồi chạy vào phòng bếp đánh răng, nhanh chóng ăn hai khối chocolate và vài miếng bánh.

Cuối cùng, cậu súc miệng lại lần nữa, rồi thắt dây thừng lại như ban đầu, ra khỏi không gian.

Lúc ở một mình, thời gian trôi qua không có áp lực, nhưng lúc chỉ có một mình, mà đồng thời còn phải thường xuyên cảnh giác, thời gian mới giày vò nhất. Trong lúc này, Đường Miểu có tiến vào không gian hai lần, đều không thấy có dấu vết Đường Tư Hoàng vào không gian, chỉ có thể thất vọng ra ngoài.

Mặt trời ngả về tây, ánh mặt trời màu quả quýt từ hướng tây chiếu xuyên qua cánh cửa sổ duy nhất trong phòng, rọi xuống đất, thoạt nhìn vô cùng nhu hòa. Bên ngoài không có tiếng động nào, Đường Miểu đứng dậy bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy một mảng mái ngói đỏ. Vì đã lâu không ai quản lý nên trên nóc nhà và tường đều có đầy lá khô rơi xuống vào mùa đông trước đó, trong các khe hở của tường gạch cũng mọc đầy rêu xanh.

Đường Miểu phỏng đoán thời gian bọn chúng đưa cơm tới, nhân lúc còn sớm lại tiến vào không gian, vừa mới đứng vững, đã bị người ôm chặt lấy, khí tức quen thuộc phà vào mặt, môi cậu lập tức bị hai cánh môi mềm mại mà ướt át khác phủ lên.

Cha!

Đường Miểu thả lỏng mặc cho Đường Tư Hoàng ôm mình, ngửa đầu thừa nhận nụ hôn này.

Đường Tư Hoàng nhanh chóng buông cậu ra, thấy trên cổ tay cậu có vết hằn đỏ và da bị tróc, khí lạnh liền tỏa ra, hai tay nắm chặt tay Đường Miểu, hơi kéo kéo dây thừng ra, không để nó tiếp xúc với vết thương.

“Có bị thương chỗ nào khác không?”

Đường Miểu lắc đầu, thấy được Đường Tư Hoàng, tâm cậu đã hoàn toàn thả lỏng, mặt vô thức hiện lên ý cười, ngữ khí cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Không có, sau khi con bị bọn chúng bắt đã chủ động giao súng và ba lô ra, bọn chúng...”

Đường Miểu kể ra toàn bộ những cái mình đã chứng kiến.

Nghe thấy Đường Miểu vì để tránh bữa trưa mà ép mình ói ra, sắc mặt Đường Tư Hoàng trầm xuống, nghĩ tới cái gì đó, đáy mắt lập tức lộ ra một tia chán ghét: “Bọn chúng có thể đã động tay động chân vào đống đồ ăn đó, khi chúng đưa bữa tối tới, cố gắng đừng ăn. Dây thừng này tạm thời không thể tháo ra...”

Đường Tư Hoàng nhíu mày, tuy không nói gì nhưng Đường Miểu thấy được y đang tự trách, liền ngẩng đầu cười với y, “Cha, mau tới cứu con.”

Đường Tư Hoàng cong môi, một tay giữ lấy gáy cậu, lần nữa nghiêng đầu hôn xuống. Bốn cánh môi chỉ khẽ chạm vào nhau, nhưng lại khiến Đường Miểu sâu sắc cảm nhận được để tâm cùng quý trọng của Đường Tư Hoàng với mình.

“Lúc Charles tìm được chỗ này, vì không xác định được nhân số nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi ra ngoài thì nhớ tỉnh táo một chút, bên ngoài ta sẽ sắp xếp, con chỉ cần tự bảo mình là được. Hiểu chưa?”

“Dạ.”

Ánh mắt Đường Tư Hoàng lại dừng ở cổ tay cậu, một lúc lâu sau mới nói: “Được rồi, ta ra trước. Con ở đây một lúc đi, chừng nào thấy có người tới hoặc có gì không ứng phó được, lại ra cũng không muộn. Còn nếu ổn thì cứ tiến vào.”

“Ân.”

Lông mày Đường Tư Hoàng vẫn không giãn ra: “Còn bao lâu Hắc Uy mới sinh?”

Đường Miểu không biết tại sao y lại hỏi tới cái này, nghĩ một lúc rồi nói: “Khoảng chừng một tuần nữa.”

“Sau khi nó sinh, đám nhóc đó chúng ta tự mình nuôi.” Đường Tư Hoàng nói.

“Ừm.” Đường Miểu không hiểu lắm đáp. Bất quá, cậu vốn cũng không định đem đám chó nhỏ đó cho người khác nuôi.

Đường Tư Hoàng không giải thích, lại hôn hôn môi và má cậu một chút, rồi ra khỏi không gian.

Đường Miểu cũng lập tức ra ngoài. Cậu không định ngồi đây chờ chết. Trực giác nói cho cậu biết, những người khác chạy thì không sao, nhưng tuyệt đối không thể tha cho Chu Hùng. Cảm giác tên đó mang tới cho cậu cứ như một thanh ám khí tẩm độc, chỉ cần không cẩn thận một chút, có thể sẽ vì gã mà bị thương. Dù là Đường Lập Quang và Hắc Lang mà cậu ghét nhất, cũng đều không làm cậu có cảm giác này.
Đường Tư Hoàng ra khỏi không gian, xuất hiện phía sau một bụi cỏ. Y lấy cớ đi vệ sinh để tránh những người khác, Charles đứng cách đó một thước, thấy y xuất hiện liền vội vàng chạy tới.

Đường Tư Hoàng vỗ bốp một cái lên sau cổ nó: “Lần sau còn dám tự tiện rời khỏi người chủ nhân mày thì biết tay.”

“Ô—” Charles gục đầu xuống, thoáng ngẩng đầu nhìn y một cái rồi lại cúi xuống, giống như đang nhận lỗi.

Đường Tư Hoàng đã xác định được Đường Miểu tạm thời an toàn, tâm tình không tệ, vò đầu nó một cái xem như tha thứ. Y dẫn Charles bước ra ngoài, Đường Nhất lập tức đi tới. Từ trên sườn núi, bọn họ có thể thấy được thôn trang bên dưới, căn cứ theo hướng Charles chỉ, trên cơ bản có thể xác định được Đường Miểu đang ở trong thôn trang đó. Qua ống nhòm, bọn họ quả thật cũng thấy được có người đi đi lại lại trong thôn.

“Tiên sinh, phải làm sao đây?”

Đường Tư Hoàng nhìn mọi người xung quanh. Vì tìm Đường Miểu, những người này cũng đã rất vất vả, nhìn ra được bọn họ rất mệt, nhưng không một ai phàn nàn.

“Bây giờ nghỉ ngơi, tối sẽ hành động.”

Nói xong, y liền ngồi xuống tại chỗ.

Đường Xuân đưa bánh bao cho y, y phất tay không tiếp. Đường Xuân lên tiếng: “Tiên sinh, người bên chúng ta cũng không ít, có nên hành động bây giờ luôn không? Tiểu thiếu gia mất tích đã gần 6 tiếng, cũng không biết hiện tại cậu ấy thế nào.”

Đường Tư Hoàng đương nhiên biết đêm dài lắm mộng, chậm thì có thể sẽ có biến, nhưng hiện tại vẫn chưa rõ ràng tình hình trong thôn, nếu tùy tiện tấn công, có thể người bị tổn thương đầu tiên chính là Đường Miểu. Y lại khoác tay, Đường Xuân không nói nữa, chỉ có thể đè nén lo lắng trong lòng xuống.

Muỗi bay tới bay lui, quấy nhiễu khiến người ta phiền lòng, có mấy người cứ thấp thỏm không yên, hơn nữa từ trưa đến giờ, đã mấy tiếng trôi qua, trong bụng không có gì khiến bọn họ càng lúc càng mất kiên nhẫn, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Đường Tư Hoàng, thấy y vẫn không đổi tư thế, ngồi vững như bàn thạch, ngay cả muỗi đến gần cũng không nhúc nhích, trong lòng không khỏi thấy xấu hổ, rất nhanh cũng bình tĩnh lại.

“Lão đại, Đường Miểu là người có phúc, sẽ không sao đâu.” Trần Lập móc ra một điếu thuốc, châm xong thì đưa Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng cầm lấy, hít một hơi, chợt dừng lại, ném xuống đất rồi lấy chân dẫm nát.

Trần Lập nhìn mà đau lòng không thôi. Phắc! Có tiền cũng không cần phải lãng phí thế chứ. Ném đi thì được rồi, mắc cái lông gì mà còn đạp nát nó?

Khi tia nắng cuối cùng biến mất, Đường Tư Hoàng đứng dậy, dứt khoát nói: “Im lặng xuống núi.”

Mọi người lặng yên không tiếng động đứng dậy, nương theo ánh sáng mờ nhạt, vô thanh vô tức nhanh chóng đi xuống sườn núi, thẳng khi tiến vào thôn mới dừng lại. Đường Tư Hoàng quan sát xung quanh một chút, thấp giọng hạ vài mệnh lệnh: “Bắn tỉa vào chỗ, những người khác mai phục. Đường Võ, mang theo Đường Nhất và Đường Thất đi đòi người.”

“Lão đại, không bằng để tôi đi đi, tôi trông lừa tình hơn cậu ta đấy.” Trần Lập nhiệt tình đề nghị.

Đường Tư Hoàng đạm thanh: “Đường Võ ăn ý với Đường Nhất, Đường Thất hơn, tôi cần cậu ở đây phối hợp.”

Trần Lập gật đầu, không nói gì nữa, khóe miệng lại nở nụ cười. Đường Tư Hoàng đây chính là đã xem hắn như người một nhà rồi, nên mới giải thích với hắn.

Vài tên lính bắn tỉa tìm nơi thuận lợi để xạ kích, nhanh nhẹn trèo lên cây, ẩn nấp dưới táng lá cây, gần như hòa thành một thể với màu lá, yên lặng núp, ba người Đường Võ, Đường Nhất và Đường Thất tận lực không mang súng theo, đeo ba lô lên người, ra khỏi rừng cây, theo đường nhỏ uốn lượn tiến vào trong thôn.

Đường Tư Hoàng nhìn mấy đại thụ gần mình, nhanh nhẹn leo lên một cây hòe, thừa dịp mọi người còn chưa sẵn sàng, từ trong không gian lấy ra bản ghi chép và viết, sau khi viết mấy chữ thì bỏ lại vào không gian, sau đó giơ ống nhòm lên, nhìn về phía ba người Đường Võ đã đi xa.

Đáy mắt Trần Lập hiện lên vẻ kinh ngạc. Tư thế lúc này của Đường Tư Hoàng trông như vị tướng quân đang tác chiến nơi chiến trường vậy, mỗi một động tác đều cẩn thận tỉ mỉ. Xem ra y quả thật rất để ý tới đứa con út này, không biết vạn nhất không cứu Đường Miểu được... Lắc lắc đầu, Trần Lập không muốn nghĩ tới khả năng này. Đường Miểu người kia, hắn cũng rất thích cậu ta, tương lai nhất định cũng là một nhân vật lớn.

****************************

Chương 228: Gà vịt cũng điên cuồng

‘Cạch’, cửa nhà kho bị mở ra. Lại là người đàn ông tới đưa cơm trước đó, bất quá lần này không mang mâm gì theo.

Hẳn là Đường Tư Hoàng đã tới đàm phán với Chu Hùng, người đàn ông này tới chắc là để dẫn cậu ra. Đường Miểu đứng dậy, bất ngờ công kích người đàn ông nọ. Gã không ngờ cậu vậy mà lại cắt được dây thừng, bối rối không kịp phòng bị, cánh tay lập tức bị hai tay của Đường Miểu chặn lại, bụng bị Đường Miểu lên gối đập thẳng vào, lập tức đau đến gập người. Đường Miểu lấy ấn đầu gã ta ngay trước bụng mình, rồi nâng khuỷu tay trái đập mạnh xuống, gã đàn ông kêu rên một tiếng, xụi lơ nằm trên đất, muốn la lên nhưng cơ bắp trên người lại đau không thôi, ngũ quan gần như vặn vẹo. Đường Miểu bước tới, quặp hai tay gã ra sau lưng. Gã nọ há miệng muốn la lên, Đường Miểu liền dùng sức đạp một cái, gã lại há miệng, Đường Miểu lại đạp. Vành mắt gã đàn ông như muốn nứt ra, không dám lên tiếng nữa. Đường Miểu lạnh lùng liếc gã một cái, sau khi siết chặt dây thừng thì lột vớ gã xuống nhét vào miệng gã, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài, lần nữa khóa cửa lại.

Đường Miểu dùng tinh thần lực quét những người có mặt xung quanh đó, dựa vào thị lực ban đêm cường hãn, chỉ một chốc sau đã tiếp cận được phụ cận nơi Chu Hùng trú.

Đường Tư Hoàng qua ống nhòm thấy được cậu xuất hiện, vốn đang vui vẻ, lập tức nhướng mày, nhẹ nhàng mà linh hoạt từ trên cây nhảy xuống, vỗ vỗ đầu Charles.

Charles im lặng lắc lắc đuôi, tựa như sói trên thảo nguyên, nhanh nhẹn phóng tới. Bọn chúng thấy Charles liền kinh hỉ chạy về phía nó, Đường Tư Hoàng đứng thẳng tắp dưới tàng cây. Đường Miểu vội vàng vẫy tay với Charles, nhẹ tay nhẹ chân chạy tới.

“Cha.”

Đường Miểu thấp giọng gọi một tiếng, ôm lấy người kia, trong lòng cuối cùng cũng thật sự an tâm.

“Không sao thì tốt.” Đường Tư Hoàng đưa lưng về phía mọi người, ngăn trở tầm mắt của người khác, hôn lên trán cậu một cái.

Đường Miểu quét mắt tới nơi ẩn nấp của mấy tay bắn tỉa, cười thiện ý với mọi người, rồi quay sang Đường Tư Hoàng, thấp giọng nói: “Đối phương có ít nhất 25 người, phải tập kích bất ngờ. Còn nữa, cha, con không định tha cho lão đại của bọn chúng.”

Mọi người nghĩ hẳn là Đường Miểu đã nghe được tin tức từ mấy tên canh cậu, chứ không hề hoài nghi gì.

Trần Lập ẩn nấp ở một nơi gần đó đột nhiên nhìn về phía Đường Miểu.

Đường Miểu như không phát hiện thấy tầm mắt của hắn, nhìn Đường Tư Hoàng chăm chăm, chờ đợi câu trả lời.

“Ừ.” Đường Tư Hoàng không chút chần chừ, “Bọn Đường Võ đã vào đó được một lúc rồi, người của đối phương nếu không thấy ai dẫn con tới chắc chắn sẽ sinh nghi, chúng ta hành động ngay bây giờ.”

“Đợi đã... Đường tiên sinh!” Một giọng nói vốn do dự, sau đó lại kiên định vang lên. Hắn là Triệu Long của phân đội, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn cũng biết là một người có kỷ luật.

Đường Tư Hoàng xoay người, mặt không biểu tình nhìn hắn.

“Đường tiên sinh, tại sao phải giết người? Đã cứu được tiểu thiếu gia ra rồi, tôi cho là chúng ta chỉ cần tiếp ứng mấy người Đường Võ là được rồi.” Người nọ đứng nghiêm, nghiêm túc nói.

Đường Tư Hoàng lạnh lùng nhìn hắn, lời nói ra không chỉ với hắn mà còn cả những người còn lại. “Không muốn tham gia hành động lần này, hiện tại rời đi vẫn còn kịp. Tôi không hy vọng người của mình nghi ngờ bất cứ quyết định nào của mình, nếu làm không được—” Đường Tư Hoàng đầy thâm ý nói, “Thì sớm rời đi đi.”

Nói xong, y không để ý tới bọn họ nữa, cùng với Đường Miểu hai người nhanh chóng chạy đi.

Trần Lập phất tay bảo tất cả bắt kịp.

“Lão đại!” Sắc mặt Triệu Long biến đổi.

“Triệu Long, tôi đã chọn đi theo Đường Tư Hoàng, tin tưởng mọi quyết định của anh ta đều là có lý do. Mà cậu cũng có thể tin tưởng quyết định của tôi.” Trần Lập cảm thấy dù Đường Tư Hoàng vô cùng nuông chiều Đường Miểu, cũng không thể nào chỉ bằng một câu của Đường Miểu đã giáng lão đại đối phương tội chết, trong này nhất định có nguyên do gì đó. Sau khi bỏ lại câu đó, hắn liền vội vàng đuổi theo.

Tiểu Ngô mang theo đội Liệp Khuyển đứng lại ở phía xa sườn núi, sợ tiếng chó sủa sẽ làm đối phương chú ý nên cậu ta và đội Liệp Khuyển đều không đến gần.

Hai người Đường Miểu và Đường Tư Hoàng rất nhanh đã tới gần chỗ ở của Chu Hùng. Đường Tư Hoàng nhìn mấy người đuổi theo mình, thủ thế bảo vài người trong đó trèo tường vào, còn lại thì nấp trong bóng tối.

Lúc này, trong phòng, bọn Chu Hùng vẫn đang nhàn nhã chờ đợi. Chu Hùng thả lỏng người tựa trên chiếc ghế gỗ cũ nát, chân vắt chữ ngũ, ánh mắt quét tới quét lui ba người Đường Võ, tựa như một con sư tử đang cố ý đùa giỡn con mồi sau khi bắt được. Nhưng Chu Hùng ẩn ẩn cảm giác được sự xao động trong không khí. Nhiều năm sống trong máu tinh khiến gã có được sự cảm ứng đặc biệt với nguy hiểm. Bất quá, nghĩ tới trong tay mình trừ Đường Miểu, còn có thêm ba con tin khác, gã cũng không lo lắng lắm, ngược lại còn chậm rãi rót một chén rượu, nhàn nhã thưởng thức.

“Đi xem xem, sao còn chưa dẫn người tới.”

Ba người Đường Võ trao đổi với nhau một ánh mắt, trong lòng đều thấy vui mừng, nhất định tiểu thiếu gia đã chạy thoát hoặc được tiên sinh cứu đi rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền vào tiếng ‘phanh’ do va đập. Như nghe được ám hiệu, Đường Nhất cùng Đường Thất cùng lúc phóng tới Chu Hùng đang ngồi trên ghế, động tác của hai người rất nhanh, một trái một phải đè Chu Hùng xuống, không tới năm giây đã cướp được súng giắt trên thắt lưng gã. Đó là cái gã cướp được từ chỗ Đường Miểu. Đường Nhất đấm mạnh vào lưng Chu Hùng, ấn gã xuống đất, rút thắt lưng ra trói hai tay gã lại.

“Mẹ kiếp, muốn chết!” Thuộc hạ Chu Hùng lấy làm kinh hãi, tức giận xông về phía ba người Đường Võ.

Đường Võ tiến lên nghênh tiếp, Đường Thất mau chóng theo sau hỗ trợ. Lúc này, tiếng động bên ngoài dần lớn hơn, một số thuộc hạ của Chu Hùng vội vàng chạy ra ngoài.

“Thả tao ra! Bọn mày đúng là tự tìm đường chết!” Khí lực Chu Hùng không nhỏ, ra sức vùng vẫy, Đường Thất vốn đang áp gã lập tức bị đẩy qua một bên. Chu Hùng bật dậy như một con thỏ, bắn ra hai hỏa cầu cực nóng thẳng hướng mặt Đường Thất, rồi lao ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa chưa tới năm bước, ‘đoàng’, một viên đạn đã ghim vào nơi cạnh chân gã, làm khói bụi bốc lên mù mịt chỗ đó. Cơ mặt Chu Hùng căng chặt, hai chân run lên, vội dừng lại, sau đó giơ hai tay lên, lạnh lùng quét mắt tìm người nổ súng.

Giữa bầu trời đêm treo một vầng trăng khuyết, chỉ một chốc sau, gã thấy được một bóng dáng cao lớn đang không nhanh không chậm bước ra từ bóng tối. Dưới ánh trăng mơ hồ, người đàn ông nọ có gương mặt góc cạnh rõ ràng, dù chỉ đứng tùy ý, nhưng vẫn tỏa ra một loại khí thế bức người, tựa như vị vua quân lâm thiên hạ, trầm tĩnh nhìn chăm chú đám loạn thần tặc tử sắp bị lăng trì.

Bên cạnh người đàn ông có một cậu thiếu niên tư thế hiên ngang, tay cầm một khẩu súng, cười xấu xa nhìn gã, thổi một cái vào đầu nòng súng.

Trần Lập phất tay, hai thuộc hạ nhanh chóng tiến lên, một trái một phải bắt lấy Chu Hùng.

“Trước cứ trói lại. Những người khác qua kia hỗ trợ.” Đường Tư Hoàng nói.

Hỏa lực của đội Đường Tư Hoàng rất mạnh, không tới một tiếng, đã bắt được Chu Hùng cùng toàn bộ thuộc hạ của gã. Đường Tư Hoàng ra hiệu với Trần Lập: “Phái vài người đi lục soát căn nhà này và mấy căn phụ cận, rồi sắp xếp hai người đi chuẩn bị cơm tối.”

Y kéo Đường Miểu ngồi xuống ghế, lấy túi cấp cứu trong ba lô ra, xử lý vết thương trên tay cậu, trên mặt không hề có chút ý cười nào. Đường Miểu vươn hai ngón trỏ banh hai khóe miệng y sang hai bên, trông buồn cười vô cùng.

Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái, lấy chai nước ra đưa cho cậu.

“Đường tiên sinh!” Hai đội viên đột nhiên chạy vọt vào, kinh hoảng đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.

“Nói.” Đường Tư Hoàng uy nghiêm nhìn bọn hắn, sau khi hai người hơi bình tĩnh lại, mới trầm giọng mở miệng.

“Bọn tôi, trong, trong lúc vô tình phát hiện trên vách tường phòng bếp... Có một cánh cửa ngầm, bên trong, bên trong có vài bộ xương, vẫn còn mới.”

“Bếp?” Sắc mặt mấy người còn lại tái nhợt, chân nhảy cẫng lên như bị phỏng, xông ra ngoài cửa, ‘ọe’ một tiếng nôn ra.

Vẻ mặt Trần Lập lập tức biến đổi, nhìn về phía Đường Tư Hoàng, kinh nghi hỏi: “Lão đại, không lẽ...?”

Đường Tư Hoàng không đếm xỉa tới hắn, đi tới bên người Đường Miểu, vỗ vỗ lưng cậu, đợi cậu ói xong thì lại đưa chai nước qua.

Đường Miểu súc mấy lần rồi mới nói: “Cha, lúc con bị đưa tới đây có thấy một cái hầm chất rất nhiều xương người, đám Chu Hùng chẳng lẽ thật sự ăn... Thịt người?”

“Chính gã có lẽ không ăn...” Đường Tư Hoàng bình thản nói, “Thẩm vấn một chút thì biết thôi.”

Sắc mặt bọn Trần Lập trắng bệch, Trần Lập dẫn người đi ra ngoài, chỉ một lúc sau đã mặt lạnh trở lại, cực lực đè nén cơn phẫn nộ trong lòng.

“Chu Hùng thật sự dùng thịt người để nuôi đám thuộc hạ! Thuộc hạ của gã không biết thịt bọn họ hay ăn là thịt người, vừa rồi nghe xong đều ói hết ra.”

Dạ dày Đường Miểu vẫn vô cùng khó chịu. Có lẽ đống xương kia đã có từ mùa đông rồi, đoạn thời gian đó, cả nước gần như chỗ nào cũng có tuyết, lương thực cực kỳ khan hiếm.

Triệu Long nhìn Đường Tư Hoàng, đột nhiên hiểu được tại sao y muốn giết Chu Hùng, giao gã cho phân đội thế nhưng lại phù hợp.

Cơm tối vô cùng thanh đạm, là một nồi cháo hoa. Dù là món này, cũng làm mọi người nhịn không được mà nhớ tới óc não máu người này nọ, đa số đều chỉ ăn vài muỗng, kể cả Đường Miểu. Đường Tư Hoàng cùng bọn Đường Thất vô cùng bình tĩnh, ăn rất no bụng.

Ngủ đến nửa đêm, Đường Miểu bị một loạt tiếng động kỳ dị đánh thức.

‘Quác quác cáp cáp...’

“Tiếng gì vậy?” Đường Miểu quay đầu nhìn Đường Tư Hoàng cũng đã tỉnh lại.

“Ra xem sao.” Đường Tư Hoàng ngồi dậy, nói với bốn người gác đêm.

Tuy không ai lên tiếng, nhưng Đường Miểu vẫn cảm nhận được gần như tất cả mọi người đều đã tỉnh dậy. Buổi tối dù có người gác đêm, nhưng phần lớn đều không dám ngủ quá sâu. Nguy cơ luôn có thể tùy thời phát sinh, đôi khi cho dù chỉ chậm trễ vài giây, cũng có thể ném mạng đi, chuyện như vậy xảy ra rất nhiều trong tận thế này.

Lắng nghe tiếng động, tiếng phát ra từ chuồng gà. Bọn Chu Hùng dù ở nơi thôn trang vắng vẻ thế này, vẫn sống được rất thoải mái, không biết từ đâu mà bắt được gà rừng cùng vài con vịt, nuôi trong cái chuồng gần đó.

Lúc này, một người bụm cái mặt “máu thịt lẫn lộn” chạy tới. Là một trong bốn người gác đêm.

“Lão đại, đám gà vịt kia đều phát điên rồi!”

‘Quác quác’ ‘Cạp cạp’, mấy tiếng kêu thay phiên nhau cất lên, không ngừng truyền vào trong phòng, tiếng động ngoài cửa càng thêm ầm ĩ. Người ở gần cửa nhất vừa mới mở cửa ra, một cơn gió mạnh đã thổi ập vào, cuốn theo lông gà cùng lông vịt. Chỉ thấy mấy con gà lớn hơn bình thường chừng năm sáu lần đang vỗ cánh loạn xạ giữa không trung, ba người canh cửa bị chúng mổ tới nỗi phải chạy tán loạn. Thấy cửa mở, ba người Đường Miểu vội vàng chạy vào, ‘phanh’ một tiếng đóng cửa lại.

**************************