Quản gia nhà em

Chương 4: Quản gia nhà em Chương 4


Chương 4

Mười ngón tay tao nhã đang điên cuồng gõ bàn phím, Sở Thiến nhìn chằm chằm màn hình máy tính với hai tròng mắt tràn ngập tức giận. Lửa giận tràn đầy chỉ kém nước đốt cháy chung quanh, kêu bốn chữ thật to “Người lạ đừng tới gần”.

Cô hiện tại gần như hối hận, vì sao cô nhất thời có ý tốt giữ tên có ngoại hình như lưu manh kia ở lạ nhà chứ.

Sau sự kiện “Tắm rửa sạch sẽ” và “Phòng ngủ là của ai” ngày hôm qua, sáng sớm hôm nay, hai người bọn họ lại lần nữa vì vấn đề nhỏ tí xíu mà thiếu chút nữa động tay động chân.

Âu Dương Phụ chỉ vì một chút kem đánh răng mà dong dài nửa ngày! Cô chợt ngừng tay, híp mắt lại như con mèo với đôi mắt to tròn linh động.

Có cần phải tiếc của như thế không chứ? Chỉ là một chút kem đánh răng mà thôi! Có cần thiết phải nghiêm túc như vậy không? Kem đánh răng bóp từ trên hay bóp từ dưới có gì khác nhau, anh lấy từ dưới lên trên, cô thì lấy thế nào cũng được, đâu thèm biết là từ đâu, dùng tốt là được rồi.

Ngoài miệng không ngừng oán giận người đàn ông trong văn phòng, Sở Thiến hoàn toàn không phát hiện rằng họ dường như đang sống cuộc sống như vợ chồng, vì những việc lặt vặt mà cãi nhau.

Bỗng nhiên, cảm nhận được có điều không ổn, thân thể Sở Thiến tự động chạy nhanh về phía Âu Dương Phụ, đẩy anh ngã xuống đất, sau đó, anh còn chưa hết hoàn hồn, rút súng ra, bắn mấy phát về phía cửa sổ đã bị súng bắn một lổ thủng rõ to, tiếp theo nghe thấy thanh âm của mảng lớn thủy tinh vỡ vụn, sau đó toàn bộ văn phòng mới khôi phục lại sự yên tĩnh.

Rốt... Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Âu Dương Phụ chậm rãi từ trên đất đứng dậy, đối với chuyện vừa xảy ra nghi hoặc và khiếp sợ.

“Ôi...” Ghé vào trên người anh, Sở Thiến dùng một tay miễn cưỡng chống người dậy, “Âu Dương Phụ! Anh lại ngẩn người ra làm chi vậy! Còn không chạy nhanh đến phòng nghỉ đi tránh đi — chẳng lẽ anh muốn đứng ở đây làm mục tiêu sao?”

Chết tiệt! Vì bảo vệ anh, cô không để ý liền lĩnh ngay viên đạn đầu tiên, may mà không bị thương nặng lắm, hẳn là cô còn có thể chịu đựng một chút.

“Em bị thương sao?” Vẻ mặt anh vô cùng kinh hoàng nhìn sơ mi hồng nhạt trên người cô áo không ngừng chảy ra máu đỏ tươi. “Mau! Chúng ta đến bệnh viện đi!”

Ông trời ơi! Đừng đùa với anh nữa chứ! Anh thà rằng bị thương, cũng không muốn nhìn thấy cô thương tổn một chút nào!

“Đợi chút! Không được đi!” Bị thương do súng còn muốn quang minh chính đại đến bệnh viện, là sợ không có người biết nơi này vừa mới phát sinh cuộc đấu súng chắc? Sở Thiến tức giận nghĩ. Anh là sợ ngày mai không lên trang nhất hay nghĩ xã hội chưa đủ loạn sao?

“Em không cần làm trái ý tôi nữa? Em đang bị thương đó, không thể ngoan ngoãn nghe theo tôi một lần sao?” Anh hổn hển nhìn sắc mặt tuy tái nhợt nhưng bình tĩnh của cô, lo lắng hậm hực, ép anh tới không thở nổi.

“Cần gì khẩn trương như vậy? Cũng không phải vết thương gì lớn mà.” Cô liếc anh một cái, “Uổng cho dáng vẻ kệch cợm như đàn anh xã hội đen của anh quá đi mất, sao lại bối rối vì vết thương nhỏ thế này?”

“Tôi...” Anh chỉ là lo lắng cho cô thôi! Nếu không, cô nghĩ rằng anh sẽ vì chút máu đó mà bối rối như tơ vò thế này sao?

Dù vết thương lớn hay nhỏ, cô không biết bây giờ cái cần nhất là phải đi chữa trị sao?

Bất quá... Cô không ngừng vỗ về miệng vết thương chảy máu. Quên đi, tới chỗ lão già bên kia vậy, bằng không để Thuần Đình biết được, chắc canh cô sẽ bị tụng đến đinh tai nhức óc luôn.

Cô cũng không muốn thuộc dạng người bị thương mà không chết, nhưng lại bị chọc tức chết...

Tuy nhiên miệng của lão già đó cũng độc địa không kém...

*

“Ui! Ai thế này?”

Mặc áo sơmi hoa Hawaii, vẻ mặt ông lão trêu chọc đi về hướng Sở Thiến với Âu Dương Phụ.

“Để tôi nghĩ xem... Bước đi dũng mãnh như vậy, ngoài mấy con bé ở Ân Long ra, còn ai vào đây chứ? Tôi nói đúng không? Cô nhóc Sở!”

Ráng nén cảm giác muốn đá bay ông già hay trêu chọc này, Sở Thiến âm thầm tự nhủ bản thân cần nhẫn nại.

Đừng để ý đến ông ta! Lão già này nói năng tuỳ tiện cũng không phải ngày một ngày hai, cứ để ông ta nói một hồi cho trẹo quai hàm thì cũng sẽ tự ngưng thôi, dù sao ông ta cũng sống không còn lâu nữa. Đúng vậy! Chính là như vậy... Cho nên phải nhẫn nại! Nhẫn nại! Nể tình ông sắp về Tây Thiên, tôi nhịn!

“Tại sao lại nói như vậy chứ? Quỷ y, chúng ta quen thuộc như thế, đâu cần khách sáo như thế chứ? Ông nói đúng không!” Hừ! Lão già mắc dịch! Cô thật sự là xui quẩy tám đời mới thân thiết với ông. Sở Thiến ngoài cười nhưng trong vô cùng tức tối, trong lòng lại âm thầm hy vọng có thể lập tức lấy băng dính che đi cái miệng linh tinh của ông, tránh lát nữa ông lại nói ra điều gì làm cho người ta nổi trận lôi đình.

Nghe bọn họ châm chích nhau gay gắt, Âu Dương Phụ nhịn không được lo lắng, sốt ruột liền xen vào cắt ngang cuộc nói chuyện, “Bác sĩ à, đừng nói nhiều nữa có được không! Máu của Sở Thiến vẫn không ngừng chảy! Có cần phải mổ không? Hay cần truyền máu không?”

Nghe anh hỏi liên tục, người được xưng là quỷ y rốt cục đem tầm mắt hướng về phía Âu Dương Phụ.

“Nhóc Sở, người đàn ông này là ai thế? Rất quan tâm cháu!”

Có điều, chắc cậu trai trẻ này không biết rõ hoàn cảnh của mấy con bé này, nếu không sẽ không vì một chút vết thương nhỏ của cô nhóc này mà lo lắng đến vậy.

Anh là ai đâu cần ông để ý chứ?! “Anh ấy là nhân viên mới rất xuất sắc, đang làm việc tại công ty bất động sản!” Hừ! Nếu không phải có việc cần ông, cô không thèm ngoan ngoãn trả lời đâu!

“À... Công ty đó hả...” Quỷ y vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm Âu Dương Phụ.

“Đúng rồi! Hôm nay tới là muốn nhờ ông giúp cháu xử lý vết thương trên cánh tay một chút!”

Hồi lâu, Sở Thiến rốt cục cũng nhắc tới việc cần nhờ.

“Ông à! Mau lên chút đi! Sắc mặt của cô ấy càng ngày càng tái nhợt rồi!” Âu Dương Phụ bên cạnh không ngừng thúc giục.

“Gấp cái gì?” Thật là! Người bị thương cũng không nóng nảy, thằng nhóc như cậu gấp cái gì chứ? “Không phải tôi đang giúp cô nhóc này xử lý sao?” Người trẻ tuổi thật không có tính nhẫn nại mà!

“Ông à!” Cô mở miệng bảo vệ Âu Dương Phụ, sự bao che không cần nói cũng đã thể hiện rõ.

Cô có thể đánh Âu Dương Phụ, mắng anh, đá anh, nhưng chỉ có cô được quyền vậy thôi, người khác cho dù chỉ trêu anh, cô sẽ không tùy tiện để yên đâu.

Nhất là người dám ra tay hôm nay... Đôi mắt cô nhíu lại, chung quanh đột nhiên phóng sát khí dày đặc.

Bình thường khi ở chung với mọi người, cô có thể sắm vai chị cả ngốc nghếch, nhưng điều đó không nói lên điều gì, cô không phải người dễ bị ức hiếp, khi cần thiết, cô mà tàn nhẫn cũng sẽ không thua hai người chị em của cô.

“Được rồi!” Thật là! Ngay cả nói đùa vài câu cũng không được sao! Con nhóc xấu xa này, chưa gì đã bảo vệ cho người đàn ông của mình rồi. Quỷ y xắn tay áo, làm như đã biết.

“Vào đi! Tôi giúp cháu xử lý vết thương trên tay trước đã.”

*

“Cậu nói cái gì? Thất bại rồi?”

Ngồi ngay ngắn ở trên ghế da thời thượng màu đen, người đàn ông trung niên tức giận nhìn kết quả thủ hạ vừa mới hồi báo.

“Sao lại thất bại? Không phải đã xử lý tốt vật cản rồi sao?”

“Lần này có chút không giống với lần trước.” Sắc mặt sát thủ khó chịu chậm rãi nói: “Lần này người bên cạnh y nhất định là cao thủ.” Nếu không với tài bắn súng của hắn không lí do gì để con mồi lông tóc không tổn hao gì, chắc chắn có người đã đỡ viên đạn đó thay anh ta, sau đó đề phòng chặt chẽ.

“Cao thủ ư?” Người đàn ông trung niên hừ một tiếng, “Nếu như thực sự có cao thủ như cậu nói, sẽ không đợi đến bây giờ mới xuất hiện!” Người khác sợ Ân Long chứ ông ta không sợ!

Hai năm trước, Ân Long thành lập công ty bất động sản, ông ta vốn định thuyết phục các cô cùng nhau gia nhập chia chiếc bánh lớn béo ngậy này, không ngờ các cô lại kiên quyết chối từ, thà rằng tự mình gia nhập thị trường bất động sản cũng không nguyện cùng ông ta hợp tác, nếu không phải là bạn, thì nhất định là kẻ địch!

Đối đầu quang minh chính đại, ông ta không thích chơi, nhưng phương pháp ngầm thì ông ta có thể nghĩ ra vài trăm kiểu!

“Đi! Điều tra cho tôi! Điều tra xem là ai dám chặn con đường phát tài của chúng ta!” Người đàn ông trung niên âm hiểm nói.

“Vâng!”

Ẩn núp đã lâu, chiến tranh rốt cục nên chính thức tiến hành rồi, ai thua ai thắng vẫn còn chưa biết được.

Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động, nữ thần thắng lợi đến cuối cùng mỉm cười với bên nào, cũng chẳng ai có thể đoán trước được.

***

“Có còn đau hay không?” Âu Dương Phụ vẻ mặt lo lắng nhìn cánh tay bao bọc kín mít của Sở Thiến, bộ dáng thật cẩn thận, giống như che chở bảo bối vậy.

“Không còn đau nữa!” Sở Thiến vừa bực mình vừa buồn cười nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, từ đầu không có quen lắm nhưng đến bây giờ có thể chậm rãi chấp nhận sự “đãi ngộ” này rồi.

Người đàn ông này thật sự xem cô trở thành một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, chỉ là một chút vết thương nhỏ, cũng có thể làm cho anh khẩn trương tới như vậy.

“Muốn uống một chút canh gà hay không?” Nói xong, anh lập tức bưng lên bát canh gà còn ấm, múc một ngụm đưa tới miệng nhẹ nhàng thổi lạnh, “Há miệng ra!”

Trời ạ? Lại là canh gà? Sở Thiến vừa nghe đến những lời này, toàn bộ mặt mày lập tức nhíu lại.

Canh gà thuốc bổ mấy ngày nay cô còn uống không đủ nhiều sao? Anh không ngại phiền toái mỗi ngày đi mua, cô lại uống đến mức chỉ cần ngửi thấy mùi thôi đã muốn ói rồi.

“Em không muốn uống! Mang đi đi mà!” Cô nhất định không muốn ngoan ngoãn uống muỗng canh gà trên tay anh.

“Không được! Em bị thương nghiêm trọng như vậy, nhất định phải tẩm bổ thật nhiều mới được!”

Âu Dương Phụ vẻ mặt kiên trì.

Từ lúc bị thương, anh gần như một tấc cũng không rời, ở bên cạnh cô, chăm sóc cô, ngay cả công việc cũng đều phải đợi cô nghỉ ngơi mới lấy ra xử lý, sợ cô lại gặp chuyện.

“Em đã nói rồi mà, giờ em khoẻ rồi, không cần tiếp tục ăn mấy thứ này đâu.” Cho dù là cao lương mỹ vị, mỗi ngày đều tẩm bổ không ngừng như vậy, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Được rồi! Không ăn thì không ăn! Anh vừa mới đun thuốc Đông y xong, anh làm nguội một chút rồi lấy ra cho em.” Nói xong, không đợi cô kháng nghị, anh lập tức đi vào phòng bếp.

Hầy! Đâu cần phiền phức vậy chứ! Người đàn ông này thật là! Sở Thiến muốn mắng anh nhưng lại không có biện pháp oán giận gì với sự lo lắng chân thành của Âu Dương Phụ.
“Ding Dong!”

Đột nhiên chuông cửa vang lên làm cho Sở Thiến bỗng nhiên đề cao cảnh giác.

“Ai vậy?” Cánh cửa mở ra một khe hở nhỏ, súng trên tay Sở Thiến đã sẵn sàng đợi lệnh.

“Mình còn tưởng rằng thân thủ cậu phi phàm thế nào! Không ngờ một chút ý thức nguy cơ cũng không lệch lạc thế này!” Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Liễu Thuần Đình vẻ mặt cố nhịn cười xem xét cô.

“Hừ!” Cô gái này chuyên chế nhạo cô mà.

“Nếu không phải vì cứu anh ta, mình làm sao lại phải chịu vết thương này cơ chứ!” Riêng việc đi gặp lão quỷ y kia là vì không muốn Liễu Thuần Đình biết, không ngờ cuối cùng cô vẫn biết!

“Đúng vậy! Điều này cũng chứng tỏ công lực của cậu có phần sa sút rồi, cứu người thì đã không thể tự bảo vệ bản thân.”

Còn nói được gì nữa! Lần nào cũng đều lấy lý do bận nghiên cứu không đi rèn luyện thể lực với cô, Sở Thiến thật sự tưởng cô cái gì cũng không biết sao?

“Được rồi... Đừng mắng mình mấy lúc thế này nữa”. Sở Thiến buông súng, lại trở về nằm dài trên sô pha.

“Sao không thấy anh cậu cùng trọ với cậu đâu?”. Liễu Thuần Đình ngắm nhìn chung quanh, ở trên bàn nhìn đến một chén canh kỳ dị gì đó, “Canh gà à? Cậu đi mua?”

“Anh ta ở trong bếp.” Cô gái này biết rõ còn cố hỏi. “Nếu biết rồi thì bớt nói được không!” Tưởng cô cũng biết đi mua thứ này sao? Thật là!

“Không tệ lắm! Còn có thuốc Đông y bổ dưỡng thân thể!” Ngửi trong không khí thoang thoảng mùi thuốc Đông y, Liễu Thuần Đình trêu chọc nhìn Sở Thiến.

“Hừ! Tàm tạm thôi!” Cô sẽ không nhận đâu, rằng kỳ thật cô đang ôm tâm tình ngọt ngào nhưng lại vờ giận dỗi bốc đồng với Âu Dương Phụ.

“Đúng rồi! Cậu có biết ai làm ra việc này không?” Sắc mặt Liễu Thuần Đình trở nên nghiêm túc khi nói tới việc chính.

“Có người từ đầu đã xem chúng ta là mục tiêu, cậu cảm thấy kẻ thù của chúng ta là ai?”

“Để cho Âu Dương Phụ tiếp nhận công ty bất động sản, không phải là dùng anh ta để nhử hắn ra hay sao, lại còn hỏi nữa?”

Lần trước, mấy nhân viên trong công ty bất động sản không phải bị thương thì cũng gặp tai nạn, xui xẻo không lớn thì nhỏ đến cuối cùng căn bản không ai dám ở lại vị trí đó nữa, Âu Dương Phụ vừa đến nhận chức thì ngay lập tức ngồi lên chức vụ đó, Đình có ý định gì, chẳng lẽ tưởng cô không biết sao

“Không thể tin cậu lại đoán ra nhanh như vậy!” Liễu Thuần Đình liền mỉm cười tán dương.

Cô còn tưởng rằng Sở Thiến chỉ lo nghiên cứu, không có tâm tư tìm hiểu chuyện của công ty chứ!

“Người sau khi bị thương, đầu óc không hiểu sao lại trở nên sáng suốt.” Sở Thiến tự giễu nói.

“Mình hiện đang có một số tư liệu.” Liễu Thuần Đình từ bao da rút ra một chồng tư liệu.

“Đây là...” Rất nhanh nhìn qua tư liệu một lần nữa, Sở Thiến vừa sợ vừa hoài nghi nhìn cô.

“Bây giờ cậu đã biết vì sao khi vừa nghe đến tên của anh ấy, mình liền nghĩ ngay anh ta sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vụ hiện nay anh ta đang làm rồi chứ!” Làm như vậy, chẳng những lợi mình, lợi người, mà đây có thể là cơ hội duy nhất cho anh ta thoát khỏi bóng tối, cũng là để anh ta đánh thắng trong trận đấu quan trọng chết người này.

“Khó trách... Mình còn định hỏi vì sao lại muốn mình tới công ty làm việc.” Thì ra còn có nguyên nhân sâu xa nữa.

“Bằng không cậu nghĩ như thế nào?” Liễu Thuần Đình cười cười hỏi một câu, đôi mi thâm thúy khẽ nhếch lên, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

Còn có thể nghĩ như thế nào nữa? Đồ bán rẻ bạn bè!

“Hắc hắc... Mọi người hiểu nhau là được! Mình nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là công việc! Công việc, đúng không?” Cho dù nghĩ như vậy, cô cũng không ngoan ngoãn thú nhận.

“Hừ!” Giỏi lắm! Dám nghĩ xấu cho cô như vậy, tuy rằng cô đích thực cũng có vài phần tư tưởng như thế... Nhưng Sở Thiến không tin nhân cách của cô, thật làm cho cô thương tâm mà!

“Mình đi trước đây”. Đi về hướng cửa, Liễu Thuần Đình không quên nhắc nhở Sở Thiến, “Phần tư liệu này là chính mình điều tra được, xem rồi nhớ cất kỹ, mình nghĩ vẫn nên cho anh ta xem trước, để anh ta có sự chuẩn bị.” Tuy rằng Âu Dương Phụ hẳn sẽ rất khiếp sợ, nhưng cần cho anh ta thấy rõ cái xã hội này đen tối như thế nào là phương pháp tốt nhất.

“Mình biết rồi!” Vẫy vẫy cánh tay không bị thương, Sở Thiến cam đoan đã biết.

Âu Dương Phụ sớm muộn gì cũng sẽ biết, biết càng sớm đối với anh càng tốt, ít nhất đến lúc đó sẽ không quá khiếp sợ.

*

“Vừa rồi anh nghe thấy giọng nói của Liễu tiểu thư đúng không?” Từ phòng bếp bưng lên bát thuốc nóng hôi hổi, Âu Dương Phụ nghi hoặc nhìn chỉ thấy mỗi Sở Thiến ở phòng khách.

“Cậu ấy có tới, nhưng lại đi rồi.” Sở Thiến lành lạnh nói, “Anh trước hết đặt chén thuốc trên tay anh xuống đi đã, lại đây xem thử cậu ấy mới vừa mang tới cái gì đây này”.

“Cái gì?” Tầm mắt anh chuyển qua bàn làm việc. “Đây là gì vậy?”

Cô im lặng đưa nó cho anh, “Anh xem đi! Nó đối với anh vô cùng hữu ích”. Ít nhất có thể để anhthấy rõ, kỳ thật mục tiêu rơi vào người anh, chứ không phải cô.

“Đây là...” Anh rất nhanh đóng tư liệu lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Sở Thiến “Cái này... Không phải thật chứ?” Anh không thể tin được thông tin trong tư liệu.

Không thể tin được! Thì ra, thầy của anh quay lưng lại với anh, thậm chí còn hãm hại anh trở thành phạm nhân?

Không thể tin được, thầy dùng thủ pháp ti tiện để đạt mục đích trong kinh doanh, ngay cả giết người phóng hỏa cũng có thể làm ra?

Đây là người thầy anh từng sùng bái sao?

Anh thực sự đã bị lừa rồi sao?

Anh trợn to mắt, trong mắt có tràn đầy sự thống khổ vì bị phản bội.

“Sở Thiến, làm ơn nói cho anh biết đây không phải thật sự đi!”

“Là thật.” Cô nhìn anh nói ra sự thực tàn khốc.

“Họng súng đó hoàn toàn hướng về phía anh”.

“Ông ta... Vì sao phải làm như vậy?” Anh coi ông ta như một người thầy, coi ông ta như tấm gương để anh vươn lên, nhưng cũng chính ông ta đã đẩy anh vào vực sâu khôngvực dậy nổi!

Đây là ông trời trêu đùa sao? Bảo anh làm thế nào chấp nhận sự thật này đây?

Anh tự ti lẫn trốn, không dám gặp ông ta, vậy quá đúng ý ông ta rồi, không phải sao?

Hoặc điều này cũng nằm trong kế hoạch của ông ta? Bởi ông ta là người hiểu rõ tính anh nhất, không phải sao?

“Nhưng trước mắt có lẽ ông ta vẫn chưa biết người ông ta cần tiêu diệt lần này là anh, bằng không ông ta đã sớm tìm tới cửa.” Có lẽ ông ta chỉ xem Âu Dương Phụ như một người lạ đang tranh giành miếng bánh to của ông ta thôi.

“Ông ta không biết?” Anh cười khổ nói: “Biết thì thế nào? Đến nhìn xem tôi không còn giống như năm đó sao?” Có thể cho ông ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, hay là với thân phận người thầy cũ bắt anh nghe theo?

Mặc kệ là ở vế nào, anh tuyệt đối không có khả năng giống như trước, chỉ vì muốn có được lời khen ngợi của ông ta mà bất chấp mọi chuyện. Vì vậy, đã gặp kẻ phản bội, tuyệt đối anh sẽ không tin tưởng tên cáo già xảo quyệt đó lần nữa, không bao giờ đem lòng tin đặt lên kẻ đã giẫm đạp lên nó.

“Anh nên làm thế nào?” Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tỏ ra sự kiên quyết.

“Anh chỉ cần vận hành tốt công ty là được rồi, cái khác đều không quan trọng.” Tất cả mọi chuyện cứ giao cho cô!

“Như vậy có được không?” Anh nhịn không được hoài nghi nói: “Ông ta đã dám nổ súng một cách trắng trợn, em không tin ông ta sẽ không chuẩn bị hành động kế tiếp.” Âu Dương Phụ thì không sao cả nhưng còn có cô! Cô bộ dạng mảnh mai, nếu không cẩn thận ảnh hưởng đến cô, thì anh phải làm sao?

“Đừng lo lắng chuyện này nữa, cứ giao hết cho em là được”. Cô vỗ vỗ bộ ngực thể hiện khí phách ‘Có em, mọi sự đều sẽ ổn thoả’

“Cái gì?” Anh vừa sợ lại hoảng nhìn cô, “Cái gì gọi là mọi chuyện cứ giao hết cho em? Em có hiểu mình đang nói gì không?” Thứ phải đối mặt cũng không phải trò chơi trực tuyến cô hay chơi đâu. Đây là súng thật đạn thật, cô rốt cuộc có biết nguy hiểm hay không!

“Em không phải già ngu ngốc đến mức không hiểu mình đang nói cái gì đâu.” Hừ! Phải dùng thứ gì để dạy dỗ đám người kia đây nhỉ? Chỉ mới nghĩ đến thôi thì tinh thần nghiên cứu của khoa học gia của cô đã bắt đầu ngứa ngáy.

Nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô, Âu Dương Phụ hắt cho cô một thùng nước lạnh, “Không thể! Trừ làm thư ký ra, việc khác em không cần nhúng tay vào!”

Cái gì? Cô có nghe lầm hay không? Cái gì gọi là ngoài công việc thư ký cô không được phép nhúng tay vào chuyện khác?

Nhưng cô lại muốn làm công việc ngoài công việc thư kí này mà! Chức vị thư ký chỉ là thuận tiện mà làm, người đàn ông như quản gia này có phải hiểu lầm công việc của cô rồi hay không?

“Anh... Có phải đã hiểu lầm điều gì hay không?” Cô cảm giác hai người ông nói gà bà nói vịt vậy... Thật là lạ.

“Anh không hề hiểu lầm.” Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, nhấn mạnh thêm lần nữa. “Em yếu ớt như thế, cho nên ngoan ngoãn làm tốt bổn phận thư ký là được, chuyện khác em không cần phải lo.”

Cô cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn lại anh. Hiện tại cô đã xác định anh không hiểu nhiệm vụ chủ yếu của cô ở bên cạnh anh là làm gì, nếu không anh sẽ không ngăn cản cô bỏ qua cơ hội tóm hết đám chuột chui rúc trong bóng tối kia để xử lý công văn khô khan nhạt nhẽo này.

“Âu Dương Phụ, em trịnh trọng nói với anh một lần nữa, em không chỉ làm thư ký cho anh, đây chỉ là thuận tiện, thuận tiện, anh hiểu không?” Như là sợ anh không thể hiểu biết kia hai chữ đó vậy, cô đặc biệt nhấn mạnh.

“Cái gì gọi là thuận tiện?” Anh nhíu nhíu mày, vẻ mặt nghe chưa thấu.

Cô không phải là thư ký mà Liễu Thuần Đình điều đến cho anh sao? Chẳng lẽ còn giao thêm việc khác cho cô sao?

“Thuận tiện chính là... Làm vệ sĩ riêng cho anh mới là mục đích chính, thư ký chỉ là công việc thuận tiện, như vậy anh hiểu không?”