Thái Giám Võ Đế

Chương 40: Thi đấu cờ vây, đại phát thần uy


Kế tiếp, lão già áo trắng cùng đối thủ thứ nhất đánh cờ.

Lúc này xem như những khán giả, Đỗ Biến mới phát hiện đối thủ thứ nhất ngày mai dĩ nhiên là Thư Nhi, là một em gái cải trang đàn ông. Hơn hết cô em gái này da tuyết trắng, rồi lại mày rậm mắt to, có vẻ anh tư bừng bừng phấn chấn, hết lần này tới lần khác dáng dấp lại rất đẹp.

Cô gái như vậy Đỗ Biến ở trái đất hiện đại ngủ qua hai người. Ưu điểm là thâm tình nhiệt liệt, khuyết điểm là tính cách thẳng như ruột ngựa, hơn nữa sau khi ngủ thì cứ quấn lấy sát dí. Hết lần này tới lần khác tình cảm quan thế giới quan đã rất thuần, thậm chí ban đầu xuất hiện rõ ràng hai mươi mấy tuổi, trang phục gợi cảm, sau khi lên giường phát hiện vẫn còn trinh loại chuyện này, thì hỏi ngươi không sợ hãi kinh khủng sao được?

Không biết em gái này là ai?

Đương nhiên những ý niệm này ở Đỗ Biến trong đầu chỉ là một cái thoáng qua, hắn vẫn muốn đem tất cả tinh lực đặt ở trên bàn cờ, nhớ kỹ từng nước của đôi bên đánh xuống.

Cái em gái cải trang đàn ông này vừa rồi thắng Đỗ Biến không cần tốn nhiều sức, thế nhưng gặp qua lão già áo trắng, thực sự chỉ có bị tàn sát, trình độ chênh lệch thực sự quá lớn quá lớn.

Vừa vặn hơn nửa canh giờ, lão già áo trắng đại hoạch toàn thắng.

“Nhớ kỹ, ngày mai sẽ đánh thế này, một bước cũng không cần đi sai, ngươi tất thắng không thể nghi ngờ.” Lão già áo trắng nói.

“Vâng.” Đỗ Biến nói.

Kế tiếp là phải đối diện với đối thủ thứ hai, là Ninh Vũ của Ly Giang thư viện, kỳ nghệ của hắn tuy rằng không cao giống cầm nghệ, nhưng là tuyệt đối đặc biệt xuất sắc, gặp phải đối thủ như Đỗ Biến, một người đánh mười người cũng không vấn đề.

Hơn hết, trong giấc mộng kỳ nghệ của lão già áo trắng thực sự quá mạnh, hoàn toàn đem Ninh Vũ giết nát bấy, vừa vặn 45 phút thì thì đại hoạch toàn thắng, Ninh Vũ khí tử chịu thua.

Địch thủ cuối cùng, chính là người có kỳ nghệ cao nhất tam đại học phủ lần này Trương Dịch Kỷ, từ hắn mười bảy tuổi sau đó thì chưa bại một lần, thiên tài chân chính.

Hắn và lão già áo trắng, rõ ràng được cho đứng đầu quyết đấu, hai người trên bàn cờ giết được thiên hôn địa ám, cực kỳ nguy hiểm.

Sau cùng, lão già áo trắng vẫn mạnh hơn một cấp, sau khi quyết đấu ba canh giờ, Trương Dịch Kỷ phải chịu thua.

“Được rồi, đây là ván cờ của ngươi ngày mai, chết cũng phải nhớ cho thật kỹ.” Lão già áo trắng nói: “Kế tiếp, ta tới sắm vai đối thủ ngươi ngày mai phải gặp, trình tự chơi cờ mới vừa chơi sẽ giống hệt nhau, chúng ta tiến hành bắt chước.”

“Vâng.” Đỗ Biến nói.

Kế tiếp, Đỗ Biến tự vào vai chính mình, lão già áo trắng sắm vai đối thủ ngày mai sẽ gặp phải, bắt đầu bắt chước cuộc thi cờ vây ngày mai.

Một lần, hai lần, ba lần...

Ước chừng sau hơn mười lần, Đỗ Biến đem mỗi một bước đều nhớ rõ ràng, không hề mảy may.

“Lão sư, nhỡ ra ngày mai những thứ này đối thủ không như thế đi làm sao bây giờ? Vạn nhất xuất hiện không may?” Đỗ Biến bèn hỏi.

Lão già áo trắng nói: “Không có sai lầm, bởi vì đây là ván cờ, mỗi người đi mỗi một bước cũng là kết quả nghĩ cặn kẽ, hợp lại không có gì tình cờ.”

“Vâng!” Đỗ Biến đáp.

...

Ngày kế, tam đại học phủ trận thứ hai tỷ thí bắt đầu!

Tổng cộng bảy người tham gia đánh cờ vây, đầu tiên tiến hành rút thăm, trong đó biết có một người thăm trắng. Nếu như người trúng được thăm trắng có thể không cần thi đấu tiến vào đợt thứ hai.

Hơn hết Đỗ Biến không có cái vận khí này, lá thăm trắng được Trương Dịch Kỷ quất trúng.

Mà Đỗ Biến quất trúng đối thủ quả nhiên cùng trong giấc mộng đêm qua giống hệt nhau, chỉ bất quá hôm nay trong hiện thực nhìn thấy có vẻ càng chân thực.

Đỗ Biến quan sát đối thủ thứ nhất của mình, quả nhiên là một em gái cải trang đàn ông. Mặc dù ngực bó rất chặt, nhưng vẫn thấy nhấp nhô, hơn nữa nàng cao gần bằng Đỗ Biến.

Em gái này mắt to, mũi cao, chân chính lông mày rậm mắt to, sống mũi thẳng tắp, đôi môi tinh xảo. Một cái khuôn mặt xinh đẹp có vẻ anh tư bừng bừng phấn chấn, quả thực là thu hút người ta.

Không biết vì sao, cái này nữ giả nam trang Thư Nhi đối với Đỗ Biến tràn đầy địch ý không rõ nguyên nhân.

“Hôm qua ngươi thắng không anh hùng, ngươi chẳng qua là gặp vận may gặp được một cầm phổ tuyệt diệu mà thôi, luận cầm nghệ ngươi không chỉ so ra kém Ninh Vũ, ngay cả Tiêu Biệt Ly sư huynh ngươi cũng không bằng.” Tiếp tục ánh mắt nàng trở nên băng hàn nói: “Một mình ngươi hèn mọn tiểu thái giám, dám khiếm nhã chị Thôi Phinh Đình, nếu không ở Nam Hải đạo trường bên trong, ta đã sớm một kiếm giết ngươi.”

Đỗ Biến bèn hỏi: “Ngươi và Thôi Phu quan hệ thế nào?”

“Cái đó và ngươi không có quan hệ gì.” Cô gái này khuôn mặt hơi đỏ lên lạnh nhạt nói: “Kỳ nghệ không có đầu cơ trục lợi, không có vận khí, hoàn toàn dựa vào thực lực. Không cần Thôi Lang, không cần Ninh Vũ sư huynh, càng không cần Trương Dịch Kỷ sư huynh. Ván này kỳ trong vòng nửa canh giờ ta nếu không thể thắng ngươi, lại...”

Đỗ Biến nói: “Ta ngay ngươi trên mặt viết một chữ xấu, ra sao? Nếu như ta thua, ngươi đã ở trên mặt ta viết một thật to chữ xấu, vì chị Thôi Phinh Đình của ngươi báo thù, lấy lòng ngươi Thôi Phu ra sao?”

Đỗ Biến đã biết cô gái này là ai, Chúc Ngọc Song. Con gái của Nam Hải đạo trường Sơn Trường Chúc Vô Nhai, được nâng niu là đệ nhất mỹ nữ của Nam Hải đạo trường, thảo nào kiêu căng thế này.

Hơn nữa nghe giọng điệu nàng, Chúc thị cùng Thôi thị hai văn võ gia tộc dự định tiến hành thông gia. Thôi Phu xem như Quảng Tây hành tỉnh đệ nhất tài tử, cái này Chúc Ngọc Song đã trong lòng ngầm cho phép, cho nên đối với kẻ địch tình lang là thống hận chán ghét.

“Tốt, ta hứa.” Chúc Ngọc Song cười lạnh nói: “Ta lạy chính là thiên hạ danh sư, học cờ vài chục năm, nếu trong nửa canh giờ không thể thắng mặt hàng như ngươi vậy, sau đó cũng không bao giờ chơi cờ nữa.”

Sau đó, hai người bắt đầu chơi cờ.

Toàn tràng rất nhiều người ánh mắt đã nhìn chằm chằm Đỗ Biến cùng Chúc Ngọc Song ván cờ, Lý Văn Hủy, Đường Nghiêm, chúc Vô Nhai, Âu Dương Đàm, còn có Thôi Phu.

Chỉ bất quá đi qua đêm qua cùng Trương Dương Minh đánh cờ sau đó, Lý Văn Hủy trong lòng đã không báo hy vọng gì, hôm qua Đỗ Biến kỳ nghệ tiêu chuẩn thật sự là quá tệ, hoàn toàn là đặc biệt nghiệp dư.

Lúc này, một người rất nhanh chạy đến Chúc Vô Nhai bên người nói nhỏ một câu: “Đỗ Biến là kinh thành Đỗ thị gia tộc quân cờ, từ nhỏ thích tự nghiên cứu nhạc khí, nhất là am hiểu cổ cầm, thích động vật nhỏ, thế nhưng tiêu chuẩn kỳ nghệ rối tinh rối mù.”
Chúc Vô Nhai gật đầu, cùng Âu Dương Đàm nói: “Yên tâm, không có cái gì sai lầm.”

Nhưng mà...

Đến lúc Đỗ Biến cùng Chúc Ngọc Song bắt đầu đánh cờ, sắc mặt của Chúc Vô Nhai cùng Âu Dương Đàm cũng thay đổi.

Bởi vì Đỗ Biến ít khi suy ngẫm, mỗi một nước cờ hạ rất nhanh, hơn nữa hung hăng, vừa vặn một khắc đồng hồ sau đó thì chiếm cứ ưu thế.

Ngay từ đầu cô gái Chúc Ngọc Song này vẫn cảm giác về sự ưu việt mười phần, ngay cả cầm quân cờ thủ thế đã có vẻ ngạo mạn không gì sánh được. Nhưng cũng không lâu lắm, sắc mặt tái nhợt, nét mặt khiếp sợ.

Hơn nửa canh giờ, Chúc Ngọc Song đã hết lời chống đỡ.

Một giờ sau đó, Chúc Ngọc Song hoàn toàn chịu thua, thất bại thảm hại!

Đỗ Biến cười nói: “Chúc tiểu thư, đánh cuộc của chúng ta tính sao đây?”

Chúc Ngọc Song nhìn chằm chằm Đỗ Biến khuôn mặt, chợt đứng đứng dậy rời đi, một phút đồng hồ cũng không có dừng lại, còn muốn ở trên mặt nàng viết chữ xấu? Hoàn toàn là nằm mơ.

Nhưng mà mấy phút sau đó, Chúc Ngọc Song một lần nữa đã trở về, vẻ mặt lạnh lẽo đứng ở trước mặt Đỗ Biến, chỉ thấy trên gương mặt tuyệt đẹp dùng bút lông viết một thật to chữ xấu, nàng dĩ nhiên tự mình động thủ.

“Nguyện thua cuộc, hơn hết mặt của ta không phải dạng Yêm đảng như người có thể đụng vào.” Chúc Ngọc Song nói, sau đó vừa kiêu ngạo mà rời khỏi.

Toàn tràng một hồi kinh ngạc, không biết Chúc Ngọc Song diễn chính là chưa đủ sao? Mà Nam Hải đạo trường nam học viên nhìn phía Đỗ Biến ánh mắt tràn ngập địch ý, tên khốn kiếp này cũng dám để cho bọn họ nữ thần xấu mặt? Hận không thể đưa hắn bằm thây vạn đoạn.

Đỗ Biến trong lòng cũng tốt một hồi kinh ngạc: “Rõ ràng em gái thẳng thắn a, thật nhiều năm không thấy.”

Loại này em gái thật tình không thể trêu chọc, ngủ xong tuyệt đối không bỏ đi. Hơn hết nếu như đem ngủ, cho Thôi Phu đeo bị cắm sừng, còn chưa phải là ngon lành sao?

Đương nhiên Đỗ Biến rất nhanh đem cái ý niệm này ném sau ót, loại em gái ngay thẳng này nếu như ngủ rồi không chịu trách nhiệm thì nàng biết đùa với mạng ngươi ngay.

...

Âu Dương Đàm thấp giọng nói: “Chuyện gì xảy ra? Vì sao phải để cho Ngọc Song lên trước, kỳ nghệ của nàng rõ ràng rất thường.”

Sắc mặt của Chúc Vô Nhai khó coi, nói: “Là ta làm hư, nàng cứng rắn nói muốn cho Thôi Phinh Đình trút giận, hơn nữa đối với kỳ nghệ mình đặc biệt tự phụ. Bình thường tất cả mọi người nhường nàng, khiến cho nàng cảm thấy mình kỳ nghệ đã đặc biệt cao, cho nên hăng hái bừng bừng xuất chiến.”

Tiếp tục, chúc Vô Nhai nói: “Bởi vì có danh thủ quốc gia Trương Dịch Kỷ ở đây, Ngọc Song thắng thua cũng không trọng yếu.”

Âu Dương Đàm gật đầu, Đỗ Biến thắng Chúc Ngọc Song mặc dù là một màn hù doạ nho nhỏ, thế nhưng cũng không ngại đại cục, dù sao cũng là kỳ nghệ Chúc Ngọc Song quá kém.

Rất nhanh, loạt trận đánh cờ đầu tiên cũng kết thúc.

Ninh Vũ cùng một người khác, đã dễ dàng hạ đối thủ đạt được thắng lợi.

Kế tiếp bắt đầu đợt thứ hai rút thăm, Đỗ Biến quả nhiên quất trúng Ninh Vũ.

“Kết thúc.” Ly Giang thư viện phó Sơn Trường nói: “Đỗ Biến này không có tư cách cùng Trương Dịch Kỷ đánh cờ, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Ninh Vũ.”

Chúc Vô Nhai cùng Âu Dương Đàm đã gật đầu, Ninh Vũ xuất thân danh môn, tài đánh cờ của hắn tuy rằng không bằng tài đánh đàn, nhưng tiêu chuẩn cũng cực độ cao. Vừa rồi nhìn Đỗ Biến cùng Chúc Ngọc Song chơi cờ, tuy rằng thắng được lưu loát, nhưng cũng lấy nhìn ra được vô cùng liều lĩnh, trình độ không cao, căn cứ không phải là đối thủ của Ninh Vũ.

Thậm chí có thể nói, lấy trình độ cờ vây của Đỗ Biến ngay cả tư cách đánh cờ cùng Ninh Vũ cũng không có, trình độ khác nhau trời vực.

Hiện tại duy nhất lo lắng chính là Đỗ Biến đến tột cùng thất bại nhiều cỡ nào!

Ninh Vũ ngồi xuống sau đó không có nửa câu nói lời vô ích, trực tiếp bình kịch. Hắn là từ ở sâu trong nội tâm không thèm nhìn Đỗ Biến, dù cho hôm qua Đỗ Biến thắng ở mặt kỳ nghệ, thế nhưng hoàn toàn là vận khí tốt, nhặt được một nhạc phổ danh khúc nghìn năm không gặp, chân chính luận tài đánh đàn Đỗ Biến còn kém xa lắm.

Nhưng mà, rất nhanh để cho mọi người để ý chuyện xảy ra.

Đỗ Biến đánh vẫn nhanh như cũ, mỗi một bước đều không cần bất luận thời gian suy nghĩ nào, hoàn toàn một giây là hạ quân.

Ngay từ đầu Ninh Vũ không muốn ở đây bại bởi Đỗ Biến, cũng theo giây mà hạ xuống. Thế nhưng dần dần hắn thì không chịu nổi, suy tính thời gian càng ngày càng dài.

Nhưng mà Đỗ Biến, vẫn là hạ quân một giây, một giây đồng hồ suy tính thời gian cũng không có. Hơn nữa còn ra vẻ chán chờ đợi, cuối cùng thậm chí nằm trên mặt đất ngây người, thật sự là kiêu ngạo ương ngạnh cực kỳ, hoàn toàn không đem Ninh Vũ để vào mắt, giống như cùng đứa bé ba tuổi đang đánh cờ vậy.

Đỗ Biến có thể không giây xuống à? Bởi vì hắn đã sớm gánh được kết cục, hơn nữa đối với thủ hạ mỗi một quân quả nhiên đều cùng đêm qua trong giấc mộng giống hệt nhau, muốn không thắng cũng khó khăn a.

Một giờ, hai giờ, hai giờ rưỡi...

Sắc mặt Ninh Vũ càng ngày càng đỏ, mồ hôi trên mặt càng ngày càng nhiều, đỡ trái hở phải, càng ngày càng khó đáp quân, trên huyệt thái dương gân xanh đã xuất hiện.

Sau cùng hắn phát hiện mình đến bước đường cùng, nhất định phải thừa nhận một việc, hắn lại một lần nữa thua ở Đỗ Biến, cái tên được xưng là tiểu thái giám phế vật này.

“Ta thua!” Ninh Vũ vẻ mặt khuất nhục mà khí tử chịu thua, cũng không quay đầu lại cứ thế rời đi.

Mọi người hoàn toàn không dám tin tưởng nhìn một màn này, Đỗ Biến dĩ nhiên vào trận chung kết à?

Cái tên tiểu thái giám còn chưa ai biết, lại cùng bất bại kỳ vương Trương Dịch Kỷ đánh cờ?