Thái Giám Võ Đế

Chương 186: Cơn giận của Đỗ Biến, chém công tử Đỗ gia


Lần này Lý Văn Hủy ở Quảng Tây đại khai sát giới, rửa sạch toàn bộ hơn phân nửa quan lớn trong tỉnh.

Có một người vẫn chưa có chết ở phía dưới đồ đao của hắn, đó chính là Quảng Tây Bố Chánh Sử, bởi vì hắn đã sớm đã bị tống vào ngục, cho nên vị trí này liền trống.

Trước kia không có xưng hô từ hành tỉnhcũng là gọi chung vì Bố Chánh Sử Ti.

Sau khi đế quốc Tartar nhập chủ vùng Trung Nguyên, lại đổi thành hành tỉnh khu trực thuộc.

Thái tổ của vương triều Đại Ninh đánh người Tartar đi, thành lập Đại Ninh đế quốc, lại khôi phục quan bố chính, lúc đó tỉnh trưởng quan tối cao là Bố Chánh Sử, kế tiếp là Án Sát, Đô Chỉ Huy Sứ, Tuần Phủ cũng không phải quan địa phương thường trú, mà là triều đình phái tới tiết chế giám sát quan viên địa phương quân chính quan lớn.

Sau đó thực lực quốc gia càng ngày càng loạn, thế là tuần phủ thì biến thành quan địa phương thường trú, khôi phục xưng hô hành tỉnh. Tuần phủ chính thức biến thành quân chính trưởng quan biên giới một tỉnh tối cao, Bố Chánh Sử biến thành hai cánh tay.

Từ phẩm cấp phía trên nói, tuần phủ bình thường là chính nhị phẩm chiếm đa số, mà quan bố chính là từ nhị phẩm. Trình độ nào đó, hai cái này chức quan coi như là cùng cấp.

Thậm chí có vài hành tỉnh, vậy những Bố Chánh Sử cường thế thậm chí có thể làm mất quyền lực của Tuần Phủ, nhất là những Bố Chánh Sử trẻ tuổi có chỗ dựa vững chắc gặp được Tuần Phủ già.

Mà Đỗ Giang, không hề nghi ngờ chính là cái loại có chỗ dựa vững chắc cứng rắn vô cùng, tuổi trẻ mà có địa vị cực lớn.

Hắn đứng thứ tư ở Đỗ gia, năm nay mới bốn mươi ba tuổi.

Sau khi cái ghế của Bố Chánh Sử Quảng Tây bị trống, qua tay ông bố hờ của Đỗ Biến là Đỗ Hối hoạt động, Phương thị cho phép, Đỗ Giang chưa từng số ai cạnh tranh để đoạt đi cái ngai vàng nhị phẩm này.

Thôi Nham bốn mươi ba tuổi biến thành tri phủ Dương Châu, đã là nhân tài rường cột trong quan văn, nhưng đó cũng là tứ phẩm.

Mà Đỗ Giang cũng là bốn mươi ba tuổi, đã là từ nhị phẩm.

Sở sĩ Đỗ gia lại muốn xuất hiện tại cùng địa phương và trung ương ở cục diện tương lai, Đỗ Giang tại địa phương làm Tổng đốc chấp chưởng quân chính quyền hành, Đỗ Hối ở nội các chấp chưởng trung ương, đến khi đó, Đỗ thị liền thành công lên cấp làm đế quốc đỉnh cấp hào môn quyền quý.

Lần này gã đi thuyền xuôi nam đến Quảng Tây đi nhậm chức, lại sau cùng không có lựa chọn lên đất liền ở phủ Liêm Châu, mà ở phủ Quảng Châu, trước đi đến Tổng Đốc phủ Lưỡng Quảng bái kiến Tiền Tổng đốc Cao Đình, dù sao đó là lãnh tụ tối cao của Phương thị ở đế quốc phía nam, mà Đỗ gia đã thuộc về quan văn tập đoàn Phương thị.

Bất quá Đỗ Giang cũng không phải vô cùng thích Cao Đình, thoáng ngồi hơn nửa canh giờ, hắn liền rời đi phủ Quảng Châu, đi đường bộ đến Quảng Tây.


http://ngantruyen.com
/
Một ngày này đến Ngô Châu phủ huyện Mông Sơn, được huyện lệnh Mông Sơn chiêu đãi đến trước nay chưa có, bởi vì thị trấn nhỏ hệp sợ ủy khuất Đỗ Giang gia quyến, mà trang viên của thương gia trên biển Ngô Chính Đạo rộng rãi hào hoa xa xỉ, Huyện lệnh ra lệnh cho Ngô Chính Đạo chừa trống trang viện, chuyên tiếp đãi cả nhóm của đại nhân Bố Chánh Sử này.

Cho nên, mới có Đỗ Biến nhìn thấy một màn trước mắt này, võ sĩ Đổ phủ canh giữ ở bên ngoài cửa chính Ngô Chính Đạo trang viên, hợp lại không có âm mưu luận gì.

...

“Nói các ngươi đấy? Lập tức cút ngay!” Võ sĩ Đổ phủ tiến lên, rút ra một nửa đao nói: “Bằng không coi như điều tra cơ mật triều đình, toàn bộ bắt lại.”

Nội tình Đỗ gia còn chưa đủ, những hào nô này ở kinh thành coi như cẩn thận, sau khi đến địa phương thì phách lối cực kỳ.

Đỗ Biến chau mày, trực tiếp sẽ phải hạ lệnh hai người Lý Tam, Lý Tứ tiến lên đem cái này mấy tên võ sĩ này Đổ phủ bắt lại, lúc này mẹ chồng Đỗ Bình Nhi là Ngô phu nhân vô ý đi qua cổng, gặp được đoàn người Đỗ Biến, tức khắc kinh ngạc, sau đó vội vã ra đón.

“Đỗ công tử.” Ngô phu nhân thi lễ một cái.

Đỗ Biến nói: “Chuyện gì xảy ra? Người Đỗ phủ tại sao lại ở chỗ này? Bên trong là ai a?”

Ngô phu nhân nói: “Đỗ công tử biết người Đỗ phủ sao? Là Bố Chánh Sử đại nhân mới nhậm chức, Huyện lệnh cảm thấy nhà của chúng ta có phong thái, cho nên cả nhà Bố Chánh Sử Đỗ đại nhân ở tại nhà của chúng ta.”

Trong lời nói, Ngô phu nhân đặc biệt kiêu ngạo, trang viên của mình lại được Bố Chánh Sử đại nhân ở qua, vậy cũng là vinh quang lớn lao của một đại hải thương.

Bố Chánh Sử? Vị trí này lại bị người của Đỗ gia cướp đi, thật đúng là oan gia ngõ hẹp a.

Tiếp tục Ngô phu nhân vỗ trán một cái nói: “Đúng rồi, ngài cũng họ Đỗ, chẳng lẽ là thông gia? Không có nghe Bình Nhi nói qua a. Chuyện phủ Liêm Châu rõ ràng cảm ơn Đỗ công tử, ân tình trời cao đất rộng dường này, chúng ta cả đời cũng báo đáp không xong. Tới, tới, mau vào trong nhà uống rượu.”

Sau đó Ngô phu nhân mang theo Đỗ Biến hướng cửa chính đi tới.

“Dừng lại, bất luận những người không có nhiệm vụ gì không được đi vào.” Cửa chính võ sĩ Đổ phủ lớn tiếng quát lên.

Ngô phu nhân cười làm lành nói: “Hai vị quân gia, vị này cũng là người nhà quan, là ân nhân nhà ta, cũng là thông gia, linh hoạt thử xem.”

“Linh hoạt cái gì? Chồng ngươi cùng con trai đều không thể vào, huống chi những người không có nhiệm vụ, đã quấy rầy gia quyến của chủ nhân ta, ngươi gánh chịu trách nhiệm xảy ra à?” Võ sĩ Đổ phủ lớn tiếng quát lên.

Không đợi Đỗ Biến phát tác, Ngô phu nhân thuần thục cho hai tên võ sĩ Đổ phủ hai thỏi bạc.

“Vào đi thôi, nhớ kỹ không nên tới gần hậu viện một bước, đừng quấy rầy gia quyến của chủ nha ta, nếu có thì nhà ngươi xong đời.” Đỗ gia võ sĩ nói.

Mấy tên võ sĩ Đổ phủ phải là người sau này vào Đỗ gia, chí ít cũng không nhận ra Đỗ Biến.

Cứ như vậy chưa đến khi Đỗ Biến phát tác, đã bị bạc mở đường, đón vào Ngô thị trang viên.

Mang theo Đỗ Biến đi tới phòng tiếp khách, đủ loại điểm tâm quý báu như là nước chảy đưa ra.

“Bố Chánh Sử đại nhân này ra vẻ hống hách, vào ở nhà ta sau đó, đem đàn ông nhà ta đều đuổi ra ngoài, cho nên chồng của ta cùng Viêm Minh không thể chiêu đãi ngài.” Ngô phu nhân nói: “Công tử chờ một chút, ta đây phải đi gọi Bình Nhi tới, nàng hàng ngày đều nhớ ngươi.”

Sau đó, Ngô phu nhân vội vội vàng vàng mà đi.

Lý Tam, Lý Tứ, còn có bốn gã võ sĩ Đông Hán bản năng phân tán các nơi, bảo vệ cửa.

“Trần Bình, ngồi đi.” Đỗ Biến nói.

“Vâng.” Trần Bình ngồi xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng Trần Song Song vì Đỗ Biến pha trà, sau đó đã bưng lên, nhỏ giọng nói: “Công tử uống trà.”

Đỗ Biến cười, tiếp nhận uống một ngụm.

“Tam, Bố Chánh Sử mới của Quảng Tây, ngươi biết là ai không?” Đỗ Biến bèn hỏi.

Lý Tam nói: “Tiểu nhân không biết.”

Hắn chỉ phụ trách chuyện đánh giết, cái khác thì chẳng biết.

Trần Bình lại nói: “Học trò có biết, là Đỗ Giang.”

Đỗ Biến nói: “Hoá ra là tứ thúc tiện nghi của ta a, ngươi làm thế nào biết?”

Trần Bình nói: “Ba ngày trước khi hắn tới phủ Ngô Châu, thị sát thư viện, tiếp kiến những thư sinh kiệt xuất của phủ Ngô Châu. Ta coi như là thủ khoa thi viện, cho nên Ngô Châu phủ cũng cho ta biết. Ta mặc dù không biết cái thân phận này của Đỗ Giang, nhưng bản năng cự tuyệt, cho nên cũng không có đi.”

Đỗ Biến cau mày, lúc này Đỗ Giang tới Quảng Tây làm Bố Chánh Sử này là có ý gì?

Đỗ gia tuy rằng cùng Yêm đảng càng đấu đá chết đi được, nhưng cũng không đến mức còn cùng Lệ thị thổ ty có cái gì cấu kết chứ.

Lúc này Quảng Tây gió to sóng lớn, là một hiểm địa, Bố Chánh Sử tuy rằng quý giá, nhưng là không đáng lấy thân chạm vào nguy hiểm chứ.

Bất quá nói đến Đỗ Giang hắn không có quá nhiều ấn tượng, thế nhưng đối với con trai Đỗ Vũ, tuyệt đối ấn tượng khắc sâu.

Lúc trước chủ nhân của thân thể này Đỗ Biến ở trong Đỗ phủ có bị người nào ăn hiếp tối đa, không phải Đỗ Viêm, ngược lại là Đỗ Vũ.

Đỗ Viêm tuy rằng cướp đi tất cả của Đỗ Biến, nhưng gã thiên tài tự cao, đối với Đỗ Biến chẳng qua là coi khinh xem thường, ngược lại cũng khinh thường khi dễ mà thôi.
Mà Đỗ Vũ này nhỏ hơn hắn một tuổi, khi cha Đỗ Giang quanh năm ở ở bên ngoài làm quan, thằng nhãi này thì được nuôi trong phòng bà nội, nhưng được nuông chiều vô cùng, bá quyền ở nhà Đỗ gia, ba ngay hết hai ăn hiếp Đỗ Biến làm vui, hoàn toàn không biết kiềm chế, tay đấm chân đá là việc nhỏ, sau khi biết hắn yếu sinh lý, thì vẫn muốn nhìn bẩm sinh không bi đến tột cùng là như thế nào.

Hơn nữa, lúc gã mười ba tuổi thì lập được lời nói hùng hồn, khi ngực của chị Đỗ Bình Nhi lớn như nắm tay thì phải đem nàng ngủ một thể.

Vừa lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, khuôn mặt Ngô phu nhân biến sắc vọt vào, kinh hô: “Đỗ công tử, mau cứu Bình Nhi, Đỗ công tử kia không biết vì sao, lại bắt Bình Nhi, lôi kéo nàng đi vào phòng của hắn hầu hạ.”

Vừa nghe lời này, lòng Đỗ Biến trong nháy mắt bùng nổ, trực tiếp mang theo Lý Tam, Lý Tứ, bốn gã võ sĩ Đông Hán lao ra.

Biết được vào nơi ở Bố Chánh Sử Đỗ Giang, Đỗ Biến còn suy nghĩ kính nhi viễn chi.

Nếu như đối phương vừa vặn chẳng qua là thân phận Đỗ gia, Đỗ Biến là muốn đi tới vả mặt.

Nhưng đối phương là Bố Chánh Sử, Đỗ Biến không biết ý đồ của hắn đến, cho nên không thể tùy tiện tiếp xúc, tối thiểu phải chờ tới Đỗ Giang ra mắt cùng tuần phủ Trương Dương Minh, sau khi biết được thái độ của hắn, rồi quyết định dùng phương thức gì đối đãi Đỗ Giang này.

Nói chuyện nhỏ, hắn là Đông Hán bách hộ. Nói chuyện lớn, hắn là thiếu chủ Đông Hán Quảng Tây, không thể vì chuyện riêng ảnh hưởng việc công.

Hiện tại ở thật không ngờ hắn không đi trêu chọc đối phương, đối phương ngược lại chủ động trêu chọc hắn, vậy cũng không cần trách hắn lòng dạ độc ác.

...

Đỗ Bình Nhi nghe nói vào ở là tân Bố Chánh Sử đại nhân, cũng không biết tên của hắn gọi Đỗ Giang, càng không biết là tứ lão gia nhà họ Đỗ từ kinh thành. Nhưng nàng bản năng tách ra, không đi tiếp xúc.

Đỗ Giang lần này nhậm chức Bố Chánh Sử mang theo phu nhân còn có con nhỏ nhất Đỗ Vũ. Một là giám sát hắn đọc sách, hai là vì Đỗ Vũ ở kinh thành bị bà nội chiều hư, hoàn toàn coi trời bằng vung, cho nên mang theo trên người dạy dỗ cho tốt.

Đỗ Vũ rời khỏi kinh thành đang phấn khởi hết sức, sau khi vào ở Ngô gia trang viên cũng không chịu ngồi yên, mang theo vài tên hào nô chung quanh du lịch, một bên chỉ trỏ cái Ngô gia trang viên này là bực nào thấp kém quê mùa, dọc theo đường đi vênh mặt hất hàm sai khiến rất chi uy phong.

Nguyên bản, đàn bà con gái của chủ nhà ở trong vườn, hắn xem như đàn ông là không thể vào, hắn dù sao cũng mười bảy tuổi.

Thế nhưng Đỗ Vũ đâu kể những thứ này a? Ở kinh thành hắn đều vô pháp vô thiên, huống chi là ở là trang viên tài chủ ở vùng xa xôi nghèo đói như Quảng Tây? Hắn chính là công tử Bố Chánh Sử, thế là hắn trực tiếp xông vào, thủ vệ vú già vừa ngăn cản, trực tiếp bị đẩy ra.

Không thể tưởng đến, Đỗ Vũ tiến vào viện tử sau đó gặp được Đỗ Bình Nhi.

Ngay từ đầu là bị vóc dáng khoẻ đẹp, khuôn mặt diễm lệ hấp dẫn, sau đó phát hiện có chút quen mắt, lúc này mới nhớ lại cô gái này dĩ nhiên là Đỗ Bình Nhi.

“Đỗ Bình Nhi, ngươi lại đang ở đây?” Đỗ Vũ cười ha ha nói: “Ở kinh thành ta cũng đã nói, chờ ngực ngươi lớn hơn nắm tay một số, ta đem ngươi vào phòng phủ cho đã. Không nghĩ tới ta mới rời khỏi không bao lâu lại về nhà, ngươi lại không có ở đây, cả nhà ngươi lại mang theo tên yếu sinh lý ngu si Đỗ Biến biến mất. Ta còn mất mát rất lâu, mỗi ngày cũng không thể ăn hiếp kẻ ngu si như vậy, cũng không thể đem ngươi ngủ, không thể tưởng đến đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu a.”

Đỗ Bình Nhi nhìn thấy Đỗ Vũ cũng tức khắc sợ ngây người, thật không ngờ dĩ nhiên là tên Hỗn Thế Ma Vương này. Lúc đó ở Đỗ gia, Đỗ Bình Nhi sợ nhất chính là tên khốn nạn này, bởi vì hắn đã ăn hiếp Đỗ Biến đến sống dở chết dỡ.

“Vừa lúc, vừa lúc, nô tỳ nhà ngươi đến phòng hầu hạ ta đi, lúc ta đi khỏi thì sẽ đem ngươi mang theo, mấy năm nay ta còn nhớ ngươi, bây giờ quả nhiên vô cùng đồ sộ, bóp chắc cũng không tệ.” Đỗ Vũ cười ha ha, trực tiếp bắt đầu một tay cầm cổ tay Đỗ Bình Nhi, tay kia hướng trước ngực nàng chộp tới.

Tên hoàn khố chính là truỵ lạc thế này, ở kinh thành hắn vẫn chỉ ở trong thanh lâu. Nhưng nơi này là Quảng Tây, hơn nữa đối phương là nữ gia nô Đỗ phủ, người như thế toàn thân cao thấp cũng là chủ tử, đừng nói sờ một cái, coi như là giết cũng không có gì.

Đỗ Bình Nhi chợt thoát khỏi, không nói hai lời trực tiếp sẽ phải chạy trốn, nàng biết lúc này phải làm nhất chính là lập tức chạy trốn thật xa, bởi vì công đạo không trở về.

“Ha ha, còn muốn chạy?” Đỗ Vũ cười ha ha nói: “Ngày hôm nay ngươi một lần nữa rơi vào trong tay của ta, muốn chạy trốn sao!”

Kế tiếp Đỗ Vũ thì truy đuổi Đỗ Bình Nhi, làm trò mèo vờn chuột.

Bất quá võ công quá kém, đuổi tới một hồi thì thở hồng hộc, trực tiếp ra lệnh cho mấy tên gia nô nói: “Bắt nàng, đè lên tường.”

Tức khắc, bốn gã gia nô mới tập võrất nhanh tiến lên, trực tiếp túm cổ tay của Đỗ Bình Nhi, đem nàng đặt tại trên vách tường.

Đỗ Bình Nhi liều mạng vùng vẫy, nhưng không cách nào hoạt động.

“Chạy, ngươi có thể chạy đi nơi đâu a?” Đỗ Vũ cười nói: “Mấy năm nay ngươi ăn cái gì a, hình dạng ngực lại to như vậy, giống như được thổi phồng lên, cũng không đi qua sự đồng ý của ta thì cao lớn như vậy, giống lời nói à?”

Nếu như vừa vặn chẳng qua là thổ tài chủ nhà quê, Đỗ Vũ cũng không làm càn như thế, không thể làm cha hắn mất mặt, nhưng thấy đến đứa con gái của gia nô Đỗ Bình Nhi liền không nhịn được.

Đỗ Bình Nhi lạnh nhạt nói: “Đỗ Vũ, ngươi không nên đụng ta, em trai ta Đỗ Biến bây giờ là đại nhân vật, ngươi dám thăm dò ta, hắn nhất định cho ngươi biết tay.”

Đỗ Vũ tức khắc cười to nói: “Đỗ Biến? Tên vô sinh ngu si? Ta biết hắn bái Lý Văn Hủy làm cha nuôi, nhưng bây giờ Lý Văn Hủy sắp phải chết, tên ngu Đỗ Biến này nhằm nhò gì a? Cha ta là Bố Chánh Sử, hắn chính là một con cún bị thiến, ta còn đang muốn muốn gây sự với hắn đây này? Năm đó không nói một tiếng liền chạy, cũng không đi qua sự đồng ý của ta. Hắn biến mất, ta sau khi về nhà ăn hiếp ai đi a? Đến khi đi Quế Lâm, ta trước tiên thì đánh tới cửa đi, lột quần của hắn, nhìn cái chỗ vô sinh của hắn mấy năm này có thay đổi gì không?”

“Bất quá bây giờ, tới ôn tình xưa giữa ngươi và ta, còn ngươi nữa đến cùng ăn cái gì lớn lên.” Dứt lời, móng vuốt của tên hoàn khố hướng Đỗ Bình Nhi chộp tới.

“Đỗ Vũ!” Phía sau vang lên giọng Đỗ Biến.

Đỗ Vũ kinh ngạc, hình cảnh đưa tay dừng ở khoảng không, quay đầu lại thấy được Đỗ Biến, tức khắc mừng rỡ nói: “Thằng ngu yếu sinh lý? Ngươi cũng tới? Đúng lúc lắm, để cho ta nhìn ngươi xem chứng bị thiến bẩm sinh của ngươi có thay đổi gì không.”

Đỗ Biến nhìn tên hoàn khố này, trước đây không lâu hắn mới vừa đem Đỗ Nhất Minh triệt sản, chẳng lẽ Đỗ Vũ không biết a? Bằng không thì vì sao còn biểu hiện não tàn thế này?

Đỗ Vũ thật đúng là không biết, thậm chí vụ Đỗ Nhất Minh bị thiến gã cũng không biết. Sau khi về kinh, Đỗ Nhất Minh trực tiếp bị tuyết vùi lấp. Mà Đỗ Biến thì trở thành một đề tài cấm kỵ của Đỗ gia, chỉ có một số ít người biết hắn.

Mà Đỗ Vũ này là một tên ăn chơi, cũng chỉ nghe qua đôi câu từ trưởng bối, hoàn toàn không có đem hắn coi ra gì.

Tiếp tục, Đỗ Vũ hạ lệnh bốn tên gia nô nói: “Đi, đi bắt ở kẻ ngu này, lột quần của hắn, để cho ta kiểm tra cho kỹ.”

Tức khắc, bốn tên gia nô này thật đúng là hướng Đỗ Biến vọt tới.

“Giết.” Đỗ Biến ra lệnh một tiếng.

“Xoẹt...” Lý Tam Lý Tứ xuất đao, trực tiếp đem bốn tên gia nô một đao đâm chết.

“Bắt cái tên hoàn khố này.” Đỗ Biến nói.

Lý Tam tiến lên, liền nắm cổ Đỗ Vũ.

Đỗ Biến tiến lên trấn an Đỗ Bình Nhi nói: “Chị ơi, hắn không có làm gì ngươi chứ?”

“Còn chưa có.” Khuôn mặt nhỏ nhắn Đỗ Bình Nhi tái nhợt, ôm Đỗ Biến thật chặt, thật sự trong lòng còn lo sợ.

Đỗ Biến nói: “Hắn chạm qua ngươi sao?”

Đỗ Bình Nhi nói: “Không có, chẳng qua là hắn túm cổ tay của ta.”

Đỗ Biến nói: “Cái cổ tay nào.”

Đỗ Bình Nhi nói: “Tay phải.”

Đỗ Biến tiến lên, rút ra loan đao hướng Đỗ Vũ nói: “Đưa tay phải ra.”

Đỗ Vũ liền bị hết thảy trước mắt sợ ngây người, tức khắc run giọng nói: “Thằng ngu Đỗ Biến này, ngươi dám giết nô tài của ta? Ngươi ăn gan báo, ngươi nhất định phải chết, chết chắc rồi!”

Đỗ Biến chau mày, bên cạnh một võ sĩ Đông Hán tiến lên, túm tay phải Đỗ Vũ kéo ta..

Đỗ Vũ kêu lên: “Đỗ Biến, ngươi muốn làm gì? Ngươi dám đụng đến ta? Ngươi dám?!”

Đỗ Biến nói: “Ngu ngốc!”

Sau đó, hắn một đao chém xuống, trực tiếp đem tay phải của Đỗ Vũ chặt xuống

Máu tươi bắn tung toé.