Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà

Chương 47: Thi đấu (8)


Một người thanh niên núp trong bụi cỏ, và hắn đang nín thở tập trung tinh thần quan sát Lâm.

Khi nhìn đến khuôn mặt Lâm, thì biểu tình trên mặt của hắn hơi chút biến hóa: “Thì ra là người này, mấy vòng trước ta có quan sát cuộc thi đấu của hắn, người này kiếm pháp cực nhanh,

Tốc độ đi động cũng nhanh kinh người, nếu người này hiện tại không phải bịt mắt, cùng hắn quá chú tâm vào luyện kiếm, có lẽ ta không hề có một chút cơ hội nào,

Nhưng hiện tại chỉ cần canh đúng thời cơ đánh lén, ta có lục thành khả năng giải quyết người này chỉ trong một chiêu... Ai.. Trách thì trách ngươi quá buông lỏng cảnh giác cùng tự tin đi, dù sao thì cũng không chết thật..!”

Hắn trong lòng thì thào, mắt thì tinh quang lóe lên rồi biến mất, dù cho hắn đoán được, phần thắng khi ám toán Lâm rất lớn, nhưng hắn không vội.

Hắn tiếp tục chờ thời cơ tốt hơn mới ra tay, còn Lâm thì vẫn làm bộ như không biết, Lâm vẫn tiếp tục luyện kiếm của hắn.

Hắn chờ xem người này kiên nhẫn tới mức nào, nhiều lần Lâm lộ rõ sơ hở trí mạng cho tên kia, nhưng người kia cực kỳ cảnh giác, vẫn chưa tiến công làm Lâm rất buồn bực..!!

Thời gian trôi qua rất nhanh, gần đến hoàng hôn, Lâm biểu hiện càng ngày càng tốn sức.

Giống như hắn huấn luyện đã đến cực hạn: “Thật là tên nhát gan, ta biểu hiện gần như thoát lực rồi, mà người này vẫn không dám tấn công, hiện tại không thể lãng phí thể lực hơn nữa nếu không thì có biến có gì đó sẽ không đủ sức mà đề phòng!”

Quyết định từ bỏ huấn luyện tiếp, Lâm bắt đầu thu tay lại, cùng làm một tư thế hít thở thả lỏng một chút.

Đúng lúc này, thì một ánh chớp vọt ra từ trong bụi cỏ gần Lâm mấy mét, và một ánh đao lóe lên.

Người thanh niên kia chọn đúng lúc này tấn công Lâm, khóe miệng hắn nở một nụ cười dữ tợn..!!

“Chính là lúc này, thật là làm cho ta đợi cả một ngày!” : Lâm cảm thấy người kia tấn công và trong lòng thì ám đạo.

Sau đó thì bắt đầu tập trung tinh thần làm ra né tránh, hắn vẫn chưa làm tấn công vội.

Hắn cần người bồi luyện để kích phát tiềm năng, như vậy mới có thể gia tốc nhập môn Haki quan sát..!!

Do đã cảnh giác từ trước, cho nên người kia tấn công Lâm đã làm ra trước một buốc né tránh.

Và vì đây là cuộc chiến liệu mạng, cho nên từ đó tiềm lực của Lâm bị kích phát ra mấy lần.

Trong những lúc né tránh, cứ cách một đoạn thời gian, hắn có thể dự đoán vài lần người kia ra chiêu, và làm ra né tránh, cứ mười lần tránh, thì Lâm kích phát dự đoán một hai lần..!!

Đây là đã có dấu hiệu thức tỉnh Haki quan sát rồi, cùng với phạm vi từng chút một gia tăng.

Và khả năng khống chế cũng từng bước thuần thục lấy, nhưng có lẽ do đối thủ khá yếu tốc độ cũng khá chậm.

Nên không gây được bao nhiêu uy hiếp cho Lâm, làm hắn tiến bộ với mười lần thì dự đoán ba lần đã cực hạn, đã hơn mười phút mà vẫn không còn gia tăng gì nữa..!!

“Đã đến lúc kết thúc!” : Miệng lẩm bẩm tự nói lấy, trong lòng cũng có chút tiếc nuối.

Nếu người này mạnh hơn chút thì tốt biết mấy a, Lâm bắt đầu nắm chặt chươi kiếm lúc chuẩn bị xuất kiếm, thì người kia đột nhiên dừng lại và nói chuyện với hắn..!!
“Đừng giết ta, ta có chuyện muốn nói, tự giới thiệu một chút tên ngoài đời ta là Bạch Thạch, ta là con trai chủ tịch tập đoàn Thiên không tập đoàn, nếu ngươi bỏ qua cho ta, thì khi nào kết thúc trò chơi ta sẽ cho ngươi một tỷ làm thù lao mua một mạng, thế nào, ngươi phải biết tập toàn chúng ta nằm trong bảng xếp hạng 10 toàn thế giới, nếu như đắc tội ta, sau này ngươi ở ngoài đời sẽ không có cuộc sống tốt đẹp!”

Bạch Thạch càng nói về sau vẻ mặt càng đắc ý, hắn từ nhỏ đến lớn vẫn rất tự hào cùng kiêu ngạo về thân thế của mình.

Hơn nữa hắn biết Lâm cũng là người cùng trên Lam Tinh, bởi vậy hắn không chút do dự báo tên tuổi, gia thế, cùng thuận tiện uy bức lợi dụ lấy.

Hắn không tin khi mình báo tên của tập đoàn rồi, thì người này sẽ dám làm gì hắn.

Dù sao ở Lam tinh, Thiên Không tập đoàn thế lực vẫn cực lớn, không có một thường dân nào dám chống lại tập đoàn bọn hắn.

Trong khi thân phận của hắn còn là thiếu chủ của tập đoàn nữa a, ở Lam tinh danh khí của hắn cũng rất lớn, hắc bạch hai đạo hắn đều có quyền nói chuyện.

“Ngươi uy hiếp ta.. Hừ.. Ta ghét nhất người khác uy hiếp mình, nói nữa hiện tại ta khuôn mặt này khác ngoài đời hoàn toàn, ngươi làm sao có thể tìm được ta mà trả thù, có thể đi chết đi!” : Lâm khịt mũi coi thường nói.

Sau đó thì hắn quả đoán xuất kiếm, loại con ông cháu cha này tốt nhất không cần nói nhiều với chúng.

Dù sao đối với chúng thì, mọi thứ chúng nói đều là mệnh lệnh, hắn cảm thấy mình cùng những người này không có bao nhiêu tiếng nói chung.

Tốt nhất giải quyết nhanh chóng là được, bớt phiền bớt bực, hơn nữa Lâm tự tin.

Cho dù quyền lực của Thiên Không tập đoàn có lớn hơn nữa, thì nếu không biết dung mạo của mình.

Cho bọn họ gấp mười thế lực cũng chưa chắc đã tìm được hắn đâu, bởi vậy Lâm mới không thèm để ý Bạch Thạch uy hiếp..!!

“Rút kiếm thuật--nhị liên trảm” : Tiếng nói vang lên cùng lúc hai đạo ánh kiếm như lưu tinh cũng lúc xẹt qua.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Thạch, hắn bị chẻ làm bốn khối, nhưng hắn chưa chết hẳn miệng còn lẩm bẩm, khuôn mặt thì hiện lên vẻ dữ tợn cùng oán độc: “Ngươi sẽ hối hận!”

“Hừ.. Tự cho là đúng!” : Lâm khinh thường cười cười, sau đó thì không quan tâm nữa.

Mà nhớ lại chiêu rút kiếm thuật vừa rồi, đây là chiêu thức mới hắn ngộ trong khoảng thời gian này.

Theo hắn thì một chiêu này có thể gia tăng vô hạn, chỉ cần cơ thể hắn có thể chịu tải được.

Thì theo lý thuyết, hắn có thể gia tăng liên trảm lên vô hạn, và chiêu này nếu sau này hắn học được trảm kích thì uy lực sẽ gia tăng kinh khủng..!!

Thử nghĩ một người kiếm hào, mỗi lần chỉ có thể trảm kích một lần, nhưng hắn thì có thể trảm kích hai lần trở lên.

Thì uy lực cùng lực phá hoại sẽ khủng bố cở nào, chiêu này cũng gần nguyên lý với điệp kiếm.

Mà điệp kiếm là gia tăng tốc độ cùng độ sắc bén thôi, còn liên trảm thì gia tăng phạm vi công kích, chấn kiếm thì gia tăng tổn thương bên trong, mỗi chiêu có điểm sáng riêng của nó..!!