Phế Vật Tiểu Thư: Sủng Phi Thiên Hạ

Chương 2: Thay đổi


- Vậy thì nhiệm vụ là như thế này: muội hãy học luyện võ công, hãy đạt cấp cao nhất nhé, tỉ sẽ đưa muội bộ luyện võ công._ Nàng nói nhiệm vụ cho Tiểu Ngoa.

- Dạ.....DẠ!!! Vâng nhưng tại sao ạ???_ Cô giật mình, ngơ ngác hỏi.

- Tỉ muốn muội là người thân cận của tỉ, tỉ sẽ đào tạo muội từ đầu đến cuối. Tóm lại là muội cứ biết thế đi, rồi tỉ sẽ đưa muội bộ luyện công ấy._ Nàng chưa chuẩn bị gì nên cứ biết vậy đi, nàng sẽ làm sau. Dù sao thì nó cũng nhanh thôi vì chỉ cần 1 ngày là đủ. Bộ ấy gồm 15 quyển, mỗi quyển dày cộp hơn từ điển ở hiện đại. Với sự làm nhanh, nàng viết rất nhanh nên sẽ xong ngay, ngày mai sẽ ra bộ ấy.

- Vâng ạ! Đã rõ rồi ạ! Giờ cũng đã khuya, tỉ ngủ đi thôi chứ ạ?!!!_ Cô dặn dò, coi nàng như chị gái mình vậy.

- Ừ, muội ra ngoài đi. Chúc muội ngủ ngon! _ Nàng nói vậy thôi chứ vẫn còn phải làm bộ luyện công cho Tiểu Ngoa.

- Vâng, muội xin cáo lui ạ!_ Cô nhanh nhẹn ra ngoài về ngủ. Cô là cung nữ thân cận nên được sống trong phòng đối diện nàng.

Khi thấy Tiểu Ngoa đã tắt đèn, nàng liền dậy làm bộ luyện công. Nàng buộc tóc cao, xắn hai tai áo rộng ấy lên rồi lấy quyển sổ giấy tờ viết. Chỉ sau 2 canh giờ, nàng đã xong được bộ ấy.

Xong xuôi, nàng vào giường ngủ. Vừa chợp mắt được, nàng liền ở trong bóng tối. Xung quanh nàng là một màu đen không ánh sáng. Từ bóng đen ấy là một cô gái giống y hệt mình. Nàng cũng không giật mình, vì trong thâm tâm nàng biết rằng đây là chủ của thân thể này trước kia.

- Xin lỗi cô nương, ta đã dùng sức mạnh bẩm sinh còn sót lại để gọi ngươi về đây giúp ta._ An Bạch Nguyệt nói trước.

- Giúp gì?_ Trên khuôn mặt nàng đã lạnh hẳn sau khi nhìn thấy An Bạch Nguyệt.

- Xin hãy giúp ta sống nốt phần đời còn lại được không?

- Được rồi, ta chấp nhận.

- Cảm ơn! _ An Bạch Nguyệt không ngờ nàng ấy lại chấp nhận nhanh như vậy.

. . . . .

Sáng hôm sau, Tiểu Ngoa đứng ngoài gọi nàng dậy:

- Thưa Nguyệt tỉ, mặt trời đã lên cao, xin hãy dậy đi ạ!_ Cô sốt ruột, mặt trời lên cao rồi sao nàng còn ngủ được vậy.

- Được rồi, tỉ ra ngay. _ Nàng đã dậy từ lâu nhưng nàng ở trong phòng kiểm tra lại bộ ấy.

Nàng bước ra, trên tay là bộ luyện công ấy. Chỉ cần một tay cầm cũng đủ rồi. Nàng dặn dò Tiểu Ngoa:

- Tiểu Ngoa, muội cầm bộ Tâm Hỉ công này về học trong vòng 1 tháng cho tỉ nhé?!!!

- Vâng thưa tỉ._ Cô nhận bộ Tâm Hỉ mang về phòng sách rồi quay lại nói:

- Đồ ăn đã sẵn sàng, xin tỉ hãy dùng bữa.

- Được rồi, muội ra ngoài trước đi.
- Vâng.

Ăn xong, nàng đi dạo quanh cung. Nàng cần phải cải tạo lại cái phủ này. Vừa đi nàng vừa làm, Tiểu Ngoa đằng sau không hiểu này là đang làm gì.

- Tiểu Ngoa, ra đây._ Nàng bất ngờ gọi.

- Dạ vâng._ Cô nhanh chóng.

- Muội hãy cải tạo lại phủ này luôn hộ tỉ, đây là bản vẽ, trong vòng một tuần cải tạo xong cho tỉ nha muội?!!!_ Nàng nói liền một mạch khiến cho Tiểu Ngoa lơ ngơ không hiểu.

"- Hửm, HẢ!!! Vừa học vừa cải tạo sao, tỉ ơi đừng như vầy nữa chứ!!!"_ Một dòng suy nghĩ của người nào đó.

- À đúng rồi, tỉ sẽ giao toàn bộ nha hoàn, cung nữ và binh sĩ trong cung cho muội quản lí. Như vậy cải tạo sẽ nhanh hơn và nề nếp trong cung, sinh hoạt sẽ tốt hơn._ Nàng tiện thể nói luôn không quên.

- Vâng, thưa Nguyệt tỉ._ Cô nhận ra rằng nàng đã biết mọi người trong cung đối xử với nàng như thế nào.

- Về cung thôi._ Nàng vừa nói vừa bước về cung.

. . . . .

- Tỉ phải ra ngoài một chuyến, em đi cùng đi. Lấy một bộ cho dễ đi hơn, muội lấy tỉ bộ nam nhân nhé!_ Nàng bất ngờ nói.

- Vâng ạ!_ Cô không nên hỏi nhưng có vẻ như Nguyệt tỉ như đã thay đổi vậy.

Chiều đến, nàng phải vào cung xem mặt của hoàng thượng và hoàng hậu mới được. Nàng còn phải xem mặt Tứ công chúa kia mới được. Không ngờ, huynh đệ chỉ có ba người.

_ Đại hoàng tử: An Dương Minh; đối xử với nàng tốt, hiền hậu, là mỹ nam nhưng không phải thần.

_ Nhị công chúa: nàng là An Bạch Nguyệt; ít nói chuyện nhưng vẫn được huynh đệ yêu mến, là mỹ nhân, nữ thần đẹp nhất Tam Quốc.

_ Tam hoàng tử: An Trung Đạt; đối xử với nàng rất tốt, thương chị mình, rất đáng yêu không ai hơn.

_ Tứ công chúa: An Thanh Hiểu; chỉ có riêng nó là giả tạo, trước kia lừa An Bạch Nguyệt mà cướp vị hôn phu, mọi người đã biết và vẫn giả vờ đối tốt nhưng hận vì làm vậy với An Bạch Nguyệt, đẹp thì có đẹp nhưng vẫn xấu hơn các mỹ nhân thanh lâu.

_ Hoàng thượng: An Đức Lâm; cưng các con nhưng vẫn hận An Thanh Hiểu, dù là con gái mình đi chăng nữa vì đã hại suýt chết các huynh tỉ đệ, hại chết mẹ ruột của mình vì ham muốn cho ngộ độc, dù già đã 45 tuổi nhưng vẫn có thần thái tốt, vẫn còn đẹp trai lắm như bất lão vậy.

_ Hoàng hậu: Lục Chi Vân; là hoàng hậu duy nhất, hiền hậu nhưng đã mất.

~_~_~_ To be continue _~_~_~
Chương 2: End


Đăng bởi: