Phùng Kiếp

Chương 8: Vì ta là phu quân của nàng.


"Không sao chứ?"


Giọng nói trầm ấm, thân quen này không ai khác, là chàng. Lâm Kiều Vi thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người, đáp:" Không sao. Mà sao huynh biết ta ở đây?"

Chàng vác cô lên vai, nhẹ nhàng đưa cả hai lên mặt đất, đặt nàng xuống, không quên trả lời câu hỏi:" Vì ta là phu quân của nàng." Sau đó nhếch mép cười. Nàng lúc ấy chỉ muốn đánh cho chàng ta một trận!


Đôi chân thon thả của chàng cứ bước thoan thoắt, nàng thì lẽo đẽo chạy theo sau. Nhiều khi chàng liếc nhìn bóng người phía sau rồi vô thức giảm tốc chờ nàng. Trăng quá đỉnh, ánh trăng rọi xuống bóng lưng như che cả bầu trời trước mặt nàng, chẳng hiểu sao khi nhìn thấy bóng lưng này mình lại cảm thấy ấm áp, an toàn đến vậy. Chẳng mấy chống đã tới phủ. Vương Tam Kha bỗng khự lại làm nàng đâm uỳnh vào lưng chàng. Chàng quay lưng lại, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng, mồ hôi lăn trên má. Chàng ta cười thâm độc, vừa tiến gần về phía nàng, nói:" Nàng với ta cũng chưa tắm, hay..."


Nàng đâu ngốc, nghe xong liền hiểu ý, mặt đã đỏ còn đỏ hơn, trả lời vội vàng :" Không!!" rồi chạy mất. Vương gia cảm thấy phu thê của mình thật đáng yêu, liền chạy theo trêu chọc nàng làm náo động cả Vương phủ.
Đăng bởi: