Phùng Kiếp

Chương 41: Phùng Kiếp Chương 41


Dạo này bọn họ hạnh phúc lắm, cô cứ đến giờ ăn cơm là lại tót lên phòng chủ tịch ăn cơm ngon lành, ra khỏi công ty không ngần ngại mà tình tứ khiến người ta ghen tị nhưng cũng không thể tránh khỏi sự ghen ghét của các cô gái ngưỡng mộ chủ tịch soái ca đã lâu.


Một hôm nọ, trời đã tối vẫn còn cô gái nhỏ cần cù làm việc. Hôm nay anh không đưa cô về được, hôm nay anh đi với bạn, nói là rất quan trọng, cô cũng không có ý kiến. Cô hoàn thành công việc của mình, xếp đồ đạc đi về. Vòng cổ anh tặng cô vô tình mắc vào áo, không cẩn thận mà đứt. Lâm Kiều Vi rất chân trọng nó, cất vào cặp xách rời khỏi công ty.


Trời tối mù mịt, trăng lên tới đỉnh. Đã khá muộn rồi. Một chiếc xe dừng trước mặt cô, đám người lạ chạy xuống túm lấy cô. Kiều Vi cố gắng vật lộn với bọn họ, họ là đàn ông, còn có nhiều người, sức cô không thể một mình đánh bại. Tên nào đó ấn khăn tẩm thuốc mê vào miệng cô. Kết cục bị họ mang đi.


Cô mộng lung tỉnh lại, cô đang ở đâu thế này? Nơi này có vẻ xa thành phố, nơi này hẻo lánh hoang vu. Chân tay cô đang bị trói trong một căn nhà cũ kĩ xơ xác. Người canh ở cửa. Người cô giờ ra rời chân tay nhưng vẫn phải cố gắng thoáng ra! Lọ xịt cay còn trong túi xách, trước tiên phải đáng lừa tên canh gác kia:" Anh gì ơi!! Tôi buồn tiểu!"


Hắn ta lại không thèm để ý, nói lại một câu:" Cô cứ đi ra đấy đi. Tôi không bị mắc bẫy đâu."

Thôi thì đành dò hỏi:"Các người mang tôi tới đây làm gì?"

Hắn ta có chút để ý:" Cái tên chủ tịch đó là là mục tiêu của cô chủ tôi. Cô lại động tới, đáng đời cô lắm!"

Ha! Cuối cùng cũng chỉ vì một tên đàn ông!:" Vậy, cô chủ của anh đưa anh bao nhiêu, tôi đưa anh gấp đôi. Anh thả tôi ra đi."

Anh ta cười khỉnh, có vẻ không tin. Được! Cô cho hắn ta xem tiểu cô nương này như thế nào! Xin lỗi Vương Tam Kha!:" Anh biết đấy, Vương Tam Kha rất yêu tôi, chỉ cần sự an toàn của anh ấy có thể ra mọi giá, nào, anh tin chưa?"


Anh ta thả cô ra, lấy tức cô tiếp chiêu, chạy thoát! Cô chạy cật lực ra ngoài, ngã cái oạch! Xước đầu gối, gượng đứng dậy. Bọn họ đuổi sau lưng, tên đứng đầu giương súng bắn trúng đùi cô, Lâm Kiều Vi nhào xuống đất. Cô chủ của chúng xuất hiện, trên tay cầm dao từ từ bước tới, lất lưỡi dao nâng cầm tôi lên, đùi cứ thế mà ứa máu. Đầu cô hiện lên cái tên quen thuộc, Vương Tam Kha. Cô phải làm sao đây?


Mai Hắc Quang ngồi uống rượu với anh, bỗng có cảm giác đau nhói không ổn rồi!:" Vương Tam Kha! Lâm Kiều Vi, gọi cô ấy!"


Nhận ra sự gấp gáp ấy, anh liền nhấc máy gọi. Không nghe ư? Anh vội vàng nhìn định vị vòng cổ của cô, không ổn thật rồi:" Mai Hắc Quang! Anh lái xe tới đó, tôi đi trước."


Anh biến mất để mình anh ta trên bàn nhậu. Ơ kìa! Lại phải mình anh ta tự lực theo trái tim mà đi tìm hả?!


Ông chủ quán đi tới, thấy bàn nhậu của hai nam nhân kia còn nguyên, trên bàn là tiền trả. Lúc nào họ nhậu ở đây cũng thế. Biến mất nhanh như chớp.
Đăng bởi: