Đấu Chiến Việt Giới

Chương: BỎ CÁI TAY THỐI CỦA NGƯỜI RA


CHƯƠNG 15: BỎ CÁI TAY THỐI CỦA NGƯỜI RA

“Cô gái kia đẹp quá!”

“Tựu trước đây ta chưa thấy qua nàng..chắc là học viên mới”

1 số học viên nam qua đường trông thấy Tiểu Nguyệt không khỏi chỉ chỏ bàn tán 1 phen.

“tiểu mỹ nhân..người tên gì vậy?” 1 tên nam tử thân mặc cẩm bào quý phái tiến lên.

“ư .a” Tiểu Nguyệt nhìn nhìn hắn, âm thanh không thành tiếng lạnh nhạt ý bảo gã tránh ra.

Giọng nàng quả rất ngọt ngào vì vậy rất dễ dẫn đến sự hiểu lầm.

“thôi rồi nàng này mà đi theo Thái Biến thì tiêu rồi…quả nhiên loại phụ nữ càng đẹp càng lẳng lơ” 1 tên học viên nam nghe thấy những lời đường mật vội vàng cho kết luận.

“tiểu mỹ nữ theo bản công tử về nào…ta sẽ hảo hảo chiếu cố nàng”

Cho nên lời này vào tai hắn lại như mật ngọt. gã vô sĩ quét thân trên của nàng liếm liếm môi, rang 2 cánh tay ra định ôm Tiểu Nguyệt vào trọn trên người gã.


“Bỏ cái tay thối của người ra” Vũ Hồng Anh vừa ra khỏi đại sảnh không nghĩ lại gắp phải trường hợp này.

Hắn bước qua kéo Tiểu Nguyệt lại sau mình, 2 con mắt như lợi kiếm xuyên thẳng Thái Biến.

Gã còn đang nghĩ làm sao dạy bảo mỹ nhân trên giường như thế nào. Vũ Hồng Anh chợt xuất hiện khiến gã mất hứng.

“Con chó hôi nào lại dám sủa trước mặt bản thiếu gia? Người không biết ta là ai sao?” Thái Biến khuôn mặt dữ tợn, cao ngạo hét.

“Người là ai liên quan gì ta?Biết điều thì tránh ra” Vũ Hồng Anh bình thản nhìn gã như nhìn 1 kẻ sắp chết, hời hợt nói ra.

“Người biết mình đang nói gì chăng. Không kẻ nào dám mạo phạm Thái Biến ta..chúc mừng người chọc giận ta.lần này ta phải hảo hảo lật gân người ra cho chó ăn” gã khuôn mặt dữ tợn đầy gân xanh nhìn Vũ Hồng Anh.

2 tay thành quyền không giằng gì tựu muốn lấy mạng người ta ập đến.

Nhân giai công pháp, Bạo Long Quyền trực tiếp thi triển.

1 quyền này nhìn như đáng sợ bất quá trong mắt Vũ Hồng Anh chẳng khác 1 trò mèo vặt.

“Thật xui xẻo cho tên này, chọc ai không chọc lại chọc cái tên Thái Biến này…hắn tựu không chết cũng bị nhổ mấy cái xương a”

“ai..đẹp trai vậy mà chết sớm”

Các học viên thấy Thái Biến thi triển ra vũ kỹ không khỏi lắc đầu tiếc thay cho Vũ Hồng Anh.

Hắn lúc này vẫn đứng im bất động không tránh không né nhìn Thái Biến.

“haha…sợ rồi sao, bất quá đã chọc bản thiếu gia người tiêu rồi” Mặt gã tà tà cười.Trong mắt hắn Vũ Hồng Anh lúc này tựu như 1 kẻ sợ hãi quá ngu tới mức không biết trốn tránh.

A

Bất quá mọi chuyện không như mọi người tưởng tượng.

Lúc này chỉ thấy Thái Biến mặt mày thống khổ ghào thét quằn quặt dưới đất.

Tất nhiên là hắn đã bị Vũ Hồng Anh một quyền cho thất điên bát đảo.

Rất nhiều người dại ra như nhìn thấy điều lẽ ra không thấy mới phải.

Ai mà không biết tên Thái Biến này nổi danh là hèn hẹ,dâm hoa. Nhưng gã cũng không phải gà mờ,ít ra trong học viện ngoài mấy tên đệ tử thân truyền ra tựu không có ai là đối thủ hắn.Huống chi phía sau còn có 1 đại gia tộc chống lưng.


Không nghĩ tới đường đường 1 tên Tam Khai Cảnh ngũ trọng lại có kết cục thảm tới vậy.

Bất quá mọi chuyện là hắn tự chuốc, không ai đi thương hại.


“Người không phải lúc này muốn lột gân rút da của ta sao..” Vũ Hồng Anh đệ ngồi xuống nhìn hắn không khác 1 con chó đang bí phát tiết vậy.
“Người dám đả thương ta..người sẽ chết không được yên…a”

Gã vừa nói, 1 bên Vũ Hồng Anh vừa phiến mấy cái bạt tai. Nhìn thì nhẹ nhưng 1 phát lại 1 phát chỉ thấy mặt gã sưng vù lên.

“Người muốn chết…a”

Bộp!

“Người nói nữa đi!” Hắn ở 1 bên vừa xoa tay tựu chưa thỏa mãn nhìn gã như đánh trăm cái vẫn chưa thỏa mãn.

Thái Biến lúc này mới biết mình chọc phải sát thần. hắn máu me đầy mồm nói không ra lời.

“lần sau chớ chọc ta..nếu không người có mấy cái mạng cũng khó cứu”

Vũ Hồng Anh không thèm để ý gã quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng non nứt kia dần đi xa, Thái Biến lòng như lửa đốt, chưa bao giờ gã lại thảm như vậy.

Tiểu súc sinh người đợi đấy, Ta nhất định băm thây người ra…


Mọi người vây xem nhìn Vũ Hồng Anh tấm kia có chút gương mặt non nớt, lại quay đầu nhìn lúc này vẫn cứ che mặt đau đến trực ô ô Thái Biến, trong mũi hít vào một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ trong lòng sau đó ngàn vạn không thể đắc tội Vũ Hồng Anh như vậy ngoan nhân.

"Hồ đồ! Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra!"

Một đạo thanh âm hùng hậu từ một đám học viên phía sau truyền đến, hô hấp trong lúc đó, một cái tóc trắng xoá lão giả áo bào trắng liền xuất hiện ở đám người trước đó.
"Lý... Lý chấp sự! Ngươi có thể nên vì ta giữ gìn lẽ phải a! Chính là hắn, là hắn đem ta đánh thành như vậy!"

Thái Biến một chút liền nhìn thấy xuất hiện ở trước người ông lão mặc áo trắng, trong đôi mắt hầu như là tiêu nước mắt bình thường chỉ vào một bên Vũ Hồng Anh bóng lưng hét lớn.

Ăn vạ sao!

Đúng là chó cậy gần chuồng, gà cậy gần nhà.

Vũ Hồng Anh nhìn Thái Biến tấm kia nguyên bản kiêu căng khinh người mặt trong nháy mắt chuyển đổi thành một bộ điềm đạm đáng yêu dáng dấp, không khỏi ám đạo quả thật là một cái thật diễn viên.

Trước người vị này Lý chấp sự, Vũ Hồng Anh tự nhiên cũng nhận thức, chính là Đông Phương trong học viện nhất gã chấp sự nhân viên, địa vị so với bình thường đạo sư cao cấp còn phải cao hơn không ít.

"Là ngươi..."

Lý chấp sự nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy Vũ Hồng Anh sau lại là hơi bất ngờ, xem vẻ mặt của hắn, tựa hồ cũng là nhận ra Vũ Hồng Anh, này cũng không phải Vũ Hồng Anh tiếng tăm lớn, mà là hắn cái kia cho tới nay phế vật danh tiếng từ lâu ở trong học viện truyền ra, liền ngay cả hôm nay trong đại viện còn làm 1 vốn bá đạo không ai mà không có hảo cảm với hắn, gã tựu là 1 trong số đó.

"Hóa ra là Vũ lão sư.. không biết có thể chỉ giáo 1 phen”

Các học viên nghe được lời này không khỏi nhao nhao bàn tán.

“Vũ lão sư..sao ta tựu chưa nghe qua vậy?”

“chả nhẽ là đạo sư mới sao…không phải chứ trẻ vây, hắn mới gần 15 tuổi a”

Vũ Hồng Anh không phận không gì nhìn gã nói 1 hồi đầu đuôi sự tình. Vốn hắn là không muốn nhõng nhẽo như đàn bà nhưng làm 1 tên chấp sự lão sư là trách nhiệm cao hắn tuy là 1 tên lão sư nhưng cũng phải giải thích dăm ba câu.

Một câu hắn nói đều là thật, ở đây nhiều người chứng kiến như vậy.
Không ai ngi ngờ lời hắn nói ra.


"Đúng là 1 tên bại hoại..người không biết tôn sư trọng đạo lễ nghi sao…vốn dĩ lão phu muốn trục xuất người nhưng nể Vũ lão sư nay tạm tha cho người 1 lần, lần sau hảo hảo nhớ kĩ..nay ta phạt người Hậu Sơn làm gác cổng nửa năm!"
Nhìn bóng lưng Vũ Hồng Anh biến mất gã lúc này mới quay lại nhìn Thái Biến, khuôn mặt già nua thu lại cương ngắt, hùng hồ dọa người.
“Đạ tạ Lý chấp sự khai ân”

“còn không mau cút…”

Gã lụng đục vác cái thân sưng vù rời đi. Thật không nghĩ 1 phen dả nai ăn thịt hổ không được gã còn mất cả thóc lẫn gạo.

Giờ thì tiêu rồi.
Gậy ông đập lưng ông.

Đăng bởi: