Dược Hương Trùng Sinh

Chương 1: Khí phụ*


Chương 1: Khí phụ*

Edit: Thu_gà_nhà_nuôi

Beta: QR2

Phần 1.1

*Khí phụ: Là người bị chồng bỏ.

Thiên Khải năm thứ ba, sau hai năm chinh chiến cuối cùng cũng chiến tranh cũng kết thúc với việc sứ giả hai bên đóng dấu lên hiệp ước, Đại Chu và Đại Kim lấy sông Hoài Thủy làm ranh giới, không phân biệt quân thần, mãi mãi xưng huynh đệ.

Tin tức truyền đi, người dân hai nước hò reo chúc mừng, chỉ có người đã trải qua chiến tranh mới biết giá trị của hòa bình.

Đại Chu, kinh thành Túc An, phố Vĩnh Ninh, tại dinh thự Phủ Viễn Công do hoàng thượng ban cho, lúc này cờ đủ màu sắc tung bay trước cổng, chiêng trống vang trời.

Phủ Viễn Công, Thẩm Phác Văn là một trong những truyền kỳ của Đại Chu. Ông xuất thân thế gia nhưng không dựa vào gia thế, giành được vị trí trạng nguyên tiến vào triều đình, nhiều lần đảm nhiệm chức vụ quan trọng, là nguyên lão tam triều, lúc Đại Kim xuôi nam, Long Khánh đế thân chinh xuất trận, bất ngờ gặp mai phục, là ông bất chấp nguy hiểm, quên mình hộ giá, lấy chính thân mình đỡ bốn mũi tên của địch nên Long Khánh đế mới bình an vô sự. Khi Long Khánh đế băng hà, các hoàng tử hỗn chiến, là ông toàn lực ủng hộ Lục hoàng tử lên ngôi nên mới đạt được thành tựu như bây giờ.

Lại nói, năm nay có hai sự kiện quan trọng làm Triết đế vô cùng vui vẻ. Đầu tiên tất nhiên là cuối cùng Đại Kim cũng nghị hòa ngưng chiến, lấy việc không phải cúi đầu xưng thần làm điều kiện nghị hòa. Hai là, cuối cùng Phủ Viễn Công cũng đã lựa chọn được con nối dõi.

Đời người không có vạn sự như ý, câu nói này cũng ứng nghiệm với Phủ Viễn Công đức cao vọng trọng hơn người.

Một nhân vật truyền kỳ như vậy lại không có con ruột nối dõi, phu nhân Phủ Viễn Công là người hiền lành, vì tướng công nạp vô số thê thiếp, cuối cùng cũng không có nổi một mụn con. Tính tình Phủ Viễn Công rộng rãi, từ đó về sau cự tuyệt nạp thiếp. Trải qua nhiều năm lựa chọn, cuối cùng tại đại thọ bảy mươi đã chọn một người thế hệ con cháu trong tộc làm con thừa tự.

Tất nhiên đối với người sắp được nhận làm con thừa tự, kế thừa tước vị này, ông thập phần hài lòng. Lần đối chiến với Đại Kim này, hắn cũng lập được nhiều chiến công hiển hách.

Đây thật sự là một thanh niên trẻ tuổi, ưu tú, tuy có vị trí thấp trong gia tộc Thẩm thị lại từng bị tàn tật, khi mọi người thấy hắn đứng bên cạnh Phủ Viễn Công, tất cả đều cảm thấy bất ngờ và khiếp sợ.

Không thể nghi ngờ gì, những gì mà hắn đã trải qua cũng sắp trở thành một truyền kỳ của Đại Chu.

Ngày mười tám tháng bảy, ngày may mắn, thích hợp cho việc thành thân.

Bên ngoài Phủ Viễn Công vô cùng náo nhiệt, người chủ trì mặc cẩm bào nhìn nhóm người đang không ngừng khiêng lễ vật vào, dùng sức lực từ khi bú sữa đến giờ hét to thông báo, cơ bản là báo tên từng quan viên trong triều hết một lần, cho đến khi lễ vật của hoàng thượng được đưa đến không khí đã đạt tới cao trào.

“Đây thật là... Thiên ân cuồn cuộn mà...” Tên gia đinh ưỡn thẳng lưng, giấu không được vẻ mặt vui mừng.

Cấm quân trong kinh thành giới nghiêm tất cả các ngã tư đường nhưng không ngăn được sự hiếu kỳ của dân chúng muốn xem náo nhiệt, pháo nổ, chiêng trống vang trời, tuấn mã dẫn đầu đội ngũ đón dâu đã trở về.

“Nhìn kìa... Đó là công tử Trầm gia...”

Truyền kỳ xuất hiện kèm theo từng đợt huyên náo, dân chúng mãnh liệt xô đẩy làm cấm quân cũng muốn ngã trái ngã phải.

Công tử ngồi trên ngựa một thân trang sức đỏ tươi, dưới ánh mắt trời khuôn mặt càng thêm chói mắt khiến người xem không thể nhìn thẳng.

Phía sau là bốn kiệu phu nâng hỉ kiệu, phía trước kiệu là chữ “hỉ” to được thêu bằng chỉ vàng nổi bật trên tấm rèm đỏ chói, bốn góc kiệu treo banh vải nhiều màu sắc, lúc đi lại đung đưa dưới ánh nắng phát ra màu sắc rực rỡ chiếu rọi bốn phía, các cô nương có mặt tại đây vừa hâm mộ vừa tức đến đỏ mắt.

“Ta... Nếu có thể ngồi trên một cái kiệu như vậy cho dù có chết cũng nguyện ý...” Có cô nương hô to đưa tới một tràng tiếng cười.

Trong tiếng cười đó lại vang lên tiếng cười giễu cợt của một người, tiếng cười có mấy phần thê lương đối lập với không khí đang vui mừng.

“... Nhìn thấy người mới cười lại nghe người cũ khóc...” Một lão giả đầu tóc bạc trắng, sâu kín thở dài.

Người chung quanh nghe thấy, người biết nội tình thì cảm thấy buồn rầu, người không biết thì vội vàng hỏi thăm.

“Nói vậy, vị Trầm công tử này đã từng thú thê rồi?” Lời còn chưa dứt đã nghe bên kia có tiếng ồn ào, càng có nhiều náo nhiệt dân chúng càng sôi trào giống như thủy triều mạnh mẽ vượt qua.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía trước cửa Phủ Viễn Công, trên mặt mọi người đều chấn kinh, đội đưa dâu đã gần bước lên đại môn lúc này cùng dừng chân lại.

Một nữ tử một thân áo trắng đứng phía trước đại môn, lưng quay về phía mọi người, mọi người không ai nhìn thấy dung nhan của nàng, chỉ thấy thân thể nhỏ bé và yếu ớt đang không ngừng lay động giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã.

Tân lang chinh chiến sa trường, khuôn mặt thô ráp lại càng thô ráp hơn, chân mày cau lại, môi mỏng mím thành đường thẳng, hắn nhìn nữ tử trước mắt, chậm rãi nâng cằm lên.

“Cố thị, ngươi thế này là muốn thế nào?” Giọng nói của tân lang vang lên, giống như tiếng binh khí va chạm trên chiến trường, lạnh như băng lại không hề có tình cảm.

Thân thể nữ tử run lẩy bẩy giống như bị khí thế của tân lang chế trụ, sau đó nàng chợt ngửa đầu cười lớn.

Âm thanh này giống như chim cú kêu to, lấn át cả tiếng chiêng trống vang trời làm cho những người đứng gần phải che tai lại.

“Ta muốn thế nào? Ta muốn thế nào ư?” Nữ tử lớn tiếng quát, nàng vươn tay, run run chỉ đôi tân lang tân nương trước mặt: “... Thẩm An Lâm... Ta... Cố Thập Bát Nương gả cho ngươi bảy năm... Phụng dưỡng phụ mẫu của ngươi, lo liệu gia nghiệp... Bảy năm... Bảy năm... Thẩm An Lâm... Thẩm An Lâm... Rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì?”
Nàng vừa nói vừa bước từng bước đến gần, ngửa đầu nhìn tân lang cao cao tại thượng, đến cuối cùng lại khóc không thành tiếng.

Tân nương đứng bên cạnh, tay nắm thật chặt hồng trù dường như có chút bất an, nàng không khỏi dựa sát vào người tân lang.

Nhìn đôi phu thê sóng vai đứng thẳng đằng kia, cuối cùng nữ tử giống như không chịu nổi, thân hình lay động: “... Ta gả cho ngươi lúc... Ngươi không ở nhà...” Nàng si ngốc nhìn tân lang tuấn tú trước mặt: “... Thẩm lang... Ngươi mặc giá ý (áo cưới) thật đẹp mắt...”

Chân mày tân lang hơi giãn ra, dường như đang nghĩ đến những chuyện đã qua, giọng nói cũng hòa hoãn mấy phần.

“... Cố thị... Đừng náo loạn...” Hắn vừa chậm rãi nói vừa phất tay.

Hạ nhân bốn phía đã chuẩn bị xong đang chờ phân phó, lập tức đánh tới.

“Ai dám tới đây!” Nữ tử chợt rút từ trong tay áo ra một con dao, lung tung chém về bốn phía, nhìn về phía tân lang: “... Hài cốt bà bà (mẹ chồng) còn chưa lạnh, ngươi đã hưu thê thú người khác, ngươi đừng quên lời bà bà đã bắt ngươi thề.”

“Cố thị!” Hai chữ “bà bà” lọt vào trong tai, sắc mặt tân lang nháy mắt xanh mét, một tia nhu hòa mới vừa xuất hiện cũng biến mất, quát to một tiếng.

“Cố thị... Cố thị...” Nữ tử thê lương lặp lại một lần: “Thẩm lang... Nhiều năm trôi qua, ngươi chưa từng gọi ta một tiếng Thập Bát Nương... Hôm nay... Ngươi hãy gọi ta một tiếng Thập Bát Nương đi...”

“Còn ra thể thống gì nữa!” Tân lang phẫn nộ quát, vung tay lên: “Dẫn đi!”

Từng nhóm hạ nhân thân cao thể tráng lao lên định đoạt con dao trong tay nữ tử.

“Thẩm An Lâm.” Nữ tử hét chói tai, nàng ngẩng đầu nhìn tân lang: “Ta... Cố Thập Bát Nương lấy cái chết ra thề, dù có thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!”

Sau lời này, đám hạ nhân bộc phát một trận kinh hô.

Lúc này, tân nương đang dính sát vào tân lang cũng phát hiện không khí không bình thường, bất chấp lễ nghi, nâng tay kéo hỉ khăn che mặt xuống, đập vào mắt nàng là màu đỏ tươi chói mắt.

“A!” Nàng không khỏi kinh hô, che miệng lại, toàn thân phát run.

“Cố thị!” Tân lang bước lên một bước rồi dừng lại, trên mặt gân xanh nổi lên, đôi tay nắm chặt, nhìn nữ tử bị con dao cắm ở lồng ngực té xuống, chậm rãi chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

“... Thẩm An Lâm...” Nữ tử vẫn còn một tia ý thức, ánh mắt nàng nhìn xung quanh, cuối cùng dừng trên khuôn mặt như hoa sen mới nở của tân nương: “... Viên Tố Phương...”

Âm thanh bốn phía dần dần biến mất bên tai nàng, gương mặt người kia cũng dần trở nên mơ hồ.

“... Ta... Cố Thập Bát Nương bảy năm vì hắn làm giá y...” Nàng lẩm bẩm nói nhưng lại không có ai nghe được những lời nói tiếp theo của nàng: “Cũng tốt, cũng tốt... Nghĩ đến chuyện Thập Bát Nương ta khiếp nhược nhu thuận cả đời, lúc sắp chết cũng coi như được sảng khoái một phen...”

Kỳ thật, nàng biết, một đao thống khoái này trừ đoạt mất đi tính mạng của bản thân, cũng không thu hoạch được gì, chuyện Thẩm An Lâm hắn hưu thê đã dàn xếp tốt từ lâu, nàng chết cũng sẽ không tạo được vết nhơ nào cho hắn, ngược lại chỉ càng tăng thêm một điểm sáng cho hắn mà thôi. Nhưng mà nàng cũng không muốn sống nữa, lúc thấy hưu thư là lúc nàng bơ vơ không nơi nương tựa, dù nàng khóc, nháo hay quỳ xuống cầu xin, cuối cùng cũng chỉ phí sức, thậm chí ngay cả nguyên nhân cũng không biết được, nam nhân nàng coi là trời là đất chỉ lưu lại cho nàng một bóng lưng lạnh băng.

Rốt cuộc Cố Thập Bát Nương nàng đã làm sai chuyện gì? Bảy năm trước là hắn cầu nàng gả, bảy năm sau cũng là hắn đuổi nàng đi, sớm biết thế này, trước đó sao còn làm?

Nàng là cô nhi, phụ mẫu mất sớm, không huynh không đệ không tỷ muội tương trợ, không nhi tử... Đến cuối cái gì cũng không có, sống trên thế gian không có người thương... Một chút cơ hội sống cũng không có... Một chút sức sống cũng không có...

“... Nhanh, ấn huyệt nhân trung...”

Giọng nói bốn phía tràn đầy lo âu, ngay sau đó là một trận đau nhức, khi dao đâm vào ngực, nàng cũng không cảm thấy đau như vậy.

“... Còn thở... Nhanh...”

“Thập Bát Nương... Thập Bát Nương...” Tiếng gọi như xa như gần dần dần làm nàng tập trung ý thức.

“... Đại phu tới... Nương... Con đã tìm đại phu tới...” Tiếng nói quen thuộc, quen đến mức nước mắt nàng không khống chế được mà trào ra.

“Nương... Muội muội khóc... Muội muội còn sống...”

Nương... Đại ca... Nàng nghĩ rằng nàng đã quên họ, một khắc này nàng có thể thấy họ sao? Có thể gặp họ? Nhìn thấy thân nhân mình yêu quý...

Một tia sáng hiện lên, nàng mở mắt ra. Nàng thấy gương mặt đầy lo lắng bi thương của một phụ nhân ước chừng ba mươi tuổi, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng: “Nương...” Nhất thời nước mắt cuộn trào mãnh liệt, trong lòng phát ra tiếng kêu khóc đến bờ môi cũng chỉ thành tiếng vo ve như ruồi muỗi.

Phụ nhân đã bị hoa mắt từ lâu căn bản không thấy nàng đã mở mắt ra.

“Nương! Muội muội tỉnh rồi!” Đột nhiên có tiếng nói vang lên, đồng thời xuất hiện một khuôn mặt thanh niên ngây ngô vẫn đang chảy nước mắt.

“Ca ca.” Nàng lẩm bẩm nói, không dám lớn tiếng chỉ sợ giật mình tỉnh dậy, mộng đẹp sẽ biến mất, chỉ dám si ngốc ngắm nhìn những khuôn mặt này...

Mười năm... Mười năm... Nàng mất họ đã mười năm.