Xú quái thành yêu nghiệt ngày

Chương 9: Kiếp trước


"Sebastian, tin tưởng ngươi nhìn ra được ta cũng không phải ngươi nguyên bản chủ nhân Ciel Phantomhive. Ta không giống hắn, hắn là một thiện lượng nhân, mà ta không phải. Ta kiếp trước là một cái xấu xí nhân, một kẻ bị cha mẹ vứt bỏ, bị đánh đập, bị xua đuổi, bị lừa dối, chỉ vì bề ngoài giống như một quái thú khiến người kinh tởm. Kiếp trước lúc ta chết là 20 tuổi, thân thể suy yếu mà chết, không một ai biết cũng không một ai chứng kiến, cho dù có thì có lẽ cũng chỉ mang đến cho họ khoái trá cảm xúc đi." Ciel tự giễu cười cười, Sebastian cảm giác nam hài quanh thân tràn ngập bi thương cùng hận ý, hắn yên lặng ôm Ciel vào trong lòng, mong muốn truyền cho nam hài chút ấm áp. "Tái đến sau này, khi ta 13 tuổi, một nam nhân nói hắn coi trọng ta, ta đi theo hắn 4 năm, ta yêu hắn, yêu 4 năm, trên thực tế, hắn sở biểu hiện ra ngoài hành động cho thấy, hắn cũng không thật sự thích ta, hắn khiến ta đeo mặt nạ, loại mặt nạ vũ hội của giới quý tộc thường đeo trong dạ vũ, miếng mặt nạ đó che đi ta nửa bên phải mặt, mà nửa bên mặt còn lại chính như ngươi nhìn thấy, là nửa mặt trái hiện tại của ta." Nói đến đây, Ciel dừng nhất hạ, hắn cầm bàn tay lớn của Sebastian lên áp vào bên mặt trái, mềm nhẵn da thịt cùng ấm áp xúc cảm, mượt mà khiến Sebastian không nỡ buông tay. Nhưng hắn cũng không có tâm tình thưởng thức lòng bàn tay hạ xinh đẹp khuôn mặt, nam hài dừng lại khiến hắn mơ hồ bất an.

"Tái sau đó, hắn vứt bỏ ta, hắn nói hắn chơi chán ta, muốn ta biến mất khỏi tầm mắt hắn. A, thật buồn cười, ta lúc đó tối hạnh phúc, tối vui sướng là nhìn thấy hắn nằm dưới thân thể ta lộ ra say mê biểu tình. Nhưng tất cả đều là giả, Sebastian, đều là giả. Hahahahaaa, ta lúc đó trong mắt hắn là cỡ nào đáng thương, cỡ nào vọng tưởng một người. Ta rời đi hắn, kéo thân thể tàn tạ lê lết 3 năm trời, sau đó ta chết. Hahahaaa..." Ciel nắm chặt vạt áo Sebastian, điệu cười điên cuồng mà thê lương, quá khứ như một thước phim quay chậm từng màn từng màn hiện ra trước mắt hắn, khiến lý trí của hắn trở nên mất khống chế. Sebastian nghe đến nam hài một câu "hắn vứt bỏ ta" hậu cũng đã cảm giác trong lòng đau đớn, một quá khứ tựa như địa ngục nhất dạng, Ciel sống 20 năm trong cái nơi mà hắn định nghĩa là địa ngục đó, có chút điên cuồng cũng thực rễ ràng hiểu được, nhưng vết thương trên tinh thần thượng có thể đau đớn hơn những vết thương thể xác nhiều. Sebastian nhìn Ciel đang cười nhưng khóe mắt trái lại tràn ra máu tươi, nhẹ nhàng vì nam hài lau đi vết máu, đặt lên mí mắt hắn một nụ hôn, nhìn nam hài mệt mỏi thần tình, thấp giọng trấn an hắn: "Ta ở đây, Ciel, ta sẽ luôn ở bên em, bất kể nơi đâu, cho đến giây phút tận cùng." Ciel nghe nam nhân lời nói, tinh thần điên cuồng cảm xúc bất ngờ được vuốt lên khiến hắn trong chớp mắt bình tĩnh lại, khép mắt: "Như ngươi đã nói, Sebastian, mặt khác, công việc hôm nay lùi lại đi, chúng ta sẽ hoàn thành nó sau khi ta chiếm được đầy đủ nghỉ ngơi. Và tất nhiên, nếu ngươi không phiền cùng ta bận rộn nhất hạ, Sebastian."

"Ta đương nhiên không phiền, Ciel, được phục vụ em là vinh hạnh của ta." Mỗ quản gia sung sướng nói.
Đăng bởi: