Tuyệt Phẩm Thần Khúc

Chương 3: Tuyệt Phẩm Thần Khúc Chương 3 :Hạ sơn truy ngũ linh kiếm


Từ Phong từ từ mang thanh Sát Thần trên tay đi đến chổ mọi người của Phục Linh phái, tuy nhiên vừa bước qua khỏi vị trí thánh địa thì bị một sức mạnh không rõ từ đâu cản lại. Khiến cho cơ thể không thể cử động, một lúc sau giống như kiệt sức đánh rơi ma kiếm trên tay và nằm xỉu xuống đất.

"Có lẽ Phục Linh Trấn Yêu Bùa của Lôi Quán đạo nhân đã ngăn chặn sát khí ma kiếm cũng như trên người Từ Phong." Bạch Vân chân nhân khẽ nhắm mắt.

Còn về phía bên Miêu Cương, nguồn sát khí từ ma kiếm vẫn còn ảnh hưởng nên tâm trí vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Lục Thánh tất cả đều bị trọng thương:" Tất cả không sao chứ? Không ngờ Sát Thần khi nhật thực lại mạnh đến như vậy." Một trong Lục Thánh lên tiếng.

"Linh Nhi, con không sao chứ?" Lục sư phụ cô đến đở ngồi dạy, khẽ đưa tay dùng linh lực tống khứ sát khí còn trong người cô ra ngoài.

Mơ màng mở mắt, nhìn thấy tất cả sư thúc bá đang ngồi vận công ép sát khí ma kiếm ra ngoài:" Sư phụ, thứ lỗi do con đạo hạnh chưa đủ..để Sát Thần mới có thể phá phong ấn ra ngoài." Giọng cô mệt mỏi lên tiếng.

"Không phải lỗi của con, mọi người đã cố gắng hết sức rồi..chúng ta sẽ tìm Sát Thần về lại." Sư phụ cô cũng bị kiệt sức phải ngồi bế khí liệu thương.

Thời gian nhật thực cuối cùng cũng qua, Từ Phong được Bạch Vân chân nhân dùng linh lực phục hồi lại sức. Do quá mệt khi bị tà khí khống chế nên nhất thời không thể tỉnh, Phục Linh phái càng thêm lo sợ về sát khí của thanh Sát Thần.

Sát Thần được trưởng giáo tạm thời dùng khí của thánh địa bảo quản, niêm phong không tránh các đệ tử tò mò lại gần gây họa. Bên trong đại điện, giọng của Bạch Vân chân nhân lên tiếng:" Xem ra muốn tách Sát Thần ra khỏi Oán Tử thạch trong người Từ Phong quả thật không thể."

"Đành phải phong ấn cả hai vào thánh địa Phục Linh, để tránh cảnh thiên hạ đồ thán." trưởng giáo nhẹ lắc đầu nói khẽ.

"Không, ta đã dùng không ít tâm huyết để giữ mạng sống Từ Phong cho đến ngày hôm nay, nếu như phong ấn thì chẳng khác nào đứng nhìn nó chết." Bạch Vân chân nhân nhắm mắt, bình thản lên tiếng không đồng ý.

Từ Phong hai mắt dần dần mở ra, hôn mê có lẽ khá lâu nên khắp người tay chân đều không còn chút sức lực nào. Nghe thấy tiếng lạch cạch trên bàn, nhìn sang thì Nhã Nhu đang rót thuốc mới nấu xong. Mỉm cười mang lại lên tiếng:" Huynh tỉnh rồi, đây là thuốc do Bạch Vân sư thúc kê cho huynh."

"Sao ta lại nằm đây?" Từ Phong nheo mắt tỏ vẻ muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Bên ngoài các đệ tử khác đi ngang qua đều nhìn Từ Phong như một người xa lạ:" Kìa, quái nhân tỉnh rồi đấy, thật may không bị hắn giết." những lời nói khó nghe và ánh mắt thờ ơ chỉ trỏ vào Từ Phong liên tục, Nhã Nhu phải đuổi tất cả đi chổ khác đóng chặt cửa lại.
"Huynh đừng để ý, uống thuốc đi." Nhã Nhu nhẹ nhàng cầm thìa lên múc thổi, chỉ là gương mặt mới tỉnh ấy lại lạnh lùng quay sang hướng khác.

"Ra ngoài." giọng nói khó chịu của Từ Phong đuổi thẳng Nhã Nhu, chắc cô đã quen với tính tình cô độc ấy nên chỉ mỉm cười nhạt đặt chén thuốc xuống bàn ra ngoài khép cửa lại.

Bạch Vân chân nhân đang tọa thiền trong thánh địa, nghe tiếng bước chân cách đó không xa có người đang đến. Vẫn tiếp tục im lặng nhắm mắt, tới khi Từ Phong gương mặt buồn bã lên tiếng:" Sư phụ, có phải con lại làm cho Phục Linh mệt mỏi rồi không?"

"Phong nhi, vi sư hiểu cảm giác lúc này của con" Bạch Vân chân nhân nhẹ nhàng đáp.

Đôi chân của Từ Phong đang từ từ mất dần sức lực, cảm giác trong đầu đang rất mệt mỏi. Bạch Vân chân nhân phải dùng nội lực đều hòa mạch máu trong người:" Tại sao lại như vậy?" Từ Phong thở gấp nói thầm trong miệng.

"Tà khí trong con đã vượt quá giới hạn trong lần nhật thực vừa rồi, Phục Linh Trấn Yêu bùa ở thánh địa đã cảm nhận được mà phản lại, làm cho con suy yếu dần khi gần thánh địa." Bạch Vân chân nhân nhắm mắt lắc đầu.

Từ Phong vội qùy xuống trước mặt sư phụ, hai mắt đỏ nhòe lên tiếng cầu xin:" Xin sư phụ cho con được chết, con không muốn làm vật để tà khí sát khí ngự trị chiếm giữ nữa, càng không muốn làm bị thương người khác."

"Ngu ngốc, vi sư hao tổn tu di hơn chục năm nay để cho con nghĩ đến ý định tự sát hay sao, dù con chết thì Oán Tử và Sát Thần vẫn sẽ gây hại nhân gian, như vậy cái chết của con đáng có đáng không?" Bạch Vân chân nhân lớn tiếng trách mắng.

Im lặng một lúc, Từ Phong vẫn qùy không đứng lên, ánh mắt mệt mỏi vẫn còn hiện rõ trên gương mặt. Bạch Vân chân nhân thở dài:" Cần phải tìm 5 thanh kiếm có linh lực thanh tẩy tà khí và sát khí của Oán Tử và Sát Thần, mới mong nhân gian được yên ổn."

"Vi sư sẽ dùng Ngũ Quang Tỏa phong ấn làm giảm tạm thời tà khí Oán Tử thạch trong người con, sau đó con phải mang theo Sát Thần xuống núi để tìm 5 thanh linh kiếm Thiên Long, Tự Quy, Trường Phượng, Mao Lân và Phá Canh." Bạch Vân chân nhân tiếp tục nói.

Từ Phong từ từ ngước lên nhìn sư phụ, như có vẻ không muốn rời xa:" Con đi ư?"

"Đến lúc con phải tự nắm lấy số phận của mình, sau khi phong ấn tà khí của con, vi sư phải bế quan một thời gian. Lần này con đi là tốt hay xấu, phải xem tạo hóa của con." Bạch Vân chân nhân nhắm mắt bình thở dài trả lời.
Đăng bởi: