Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 691: Dựa vào cái gì


Xảo tỷ nhi từ từ ngồi xổm xuống, dùng một tay nho nhỏ nhặt bánh thuốc dưới đất lên, sau đó nhét thật nhanh vào trong lòng. Nàng biết mẫu thân vì đi lấy bánh thuốc này mất bao nhiêu tâm tư.

“Xảo tỷ nhi, vất bánh đi.” Tiếng Từ lão phu nhân đinh tai nhức óc, Xảo tỷ nhi vùi mặt vào trong lòng mẫu thân.

“Ta bảo con vất bánh đi, con có nghe thấy không?”

Từ lão phu nhân tức giận, không biết lấy đâu ra sức, đứng lên đi mấy bước đến phía trước hung hăng bắt lấy cánh tay Xảo tỷ nhi, kéo Xảo tỷ nhi từ trong lòng Bùi Nhị thái thái ra.

Xảo tỷ nhi giống như con chim nhỏ tìm cánh mẹ, trong miệng phát ra âm thanh yếu ớt, duỗi đầu liều mạng muốn trở về trong lòng mẫu thân, nhưng vẫn không ngăn được cánh tay giơ ra luồn vào trong lòng con bé. Cái tay kia không lưu chút tình cảm nào, nắm đau da thịt con bé, túm được cái bụng xẹp lép của con bé, móc bánh thuốc ra lần nữa ném xuống đất đạp nát.

Trong mắt Xảo tỷ nhi tràn đầy nước mắt, bất lực bị lôi đi đẩy lại, cơ thể gầy yếu giống như một trang giấy trắng run rẩy. Không dễ dàng gì mới chịu đựng được đến lúc Từ lão phu nhân buông tay ra, nàng lập tức ôm thật chặt lấy Từ Nhị thái thái không ngừng khóc thút thít.

“Mẫu thân,” Mặt Từ Nhị thái thái đầy nước mắt, đau lòng che chở Xảo tỷ nhi sau lưng: “Đứa trẻ nhỏ như vậy, người làm sao có thể nhẫn tâm thế chứ.”

“Đúng vậy, đứa trẻ nhỏ như vậy,” Từ lão phu nhân trợn tròn mắt, “Nó hiểu cái gì? Còn không phải là ngươi dạy sao, nếu không tại sao nó lại muốn ăn bánh thuốc này? Trong nhà không đủ cho nó ăn sao? Các ngươi cứ để lão thái bà ta đói chết đi, các ngươi sẽ được sống những ngày tháng thoải mái.”

“Bắt đầu từ hôm nay, lão thái bà ta không ăn cơm, khẩu phần lương thực thừa lại đều cho hai mẹ con các ngươi.”

Xảo tỷ nhi khóc lớn tiếng hơn.

“Khóc, khóc cái gì mà khóc,” Từ lão phu nhân nói, “Nếu không phải ngươi cả ngày khóc như vậy, phụ thân ngươi đã sớm tỉnh lại rồi, thường ngày lễ nghi dạy ngươi đã học đến đâu rồi? Chúng ta là một gia đình quan lại, rơi vào tình cảnh bây giờ, đều là vì hậu nhân không ra gì, bao nhiêu tuổi rồi lại vẫn chuyện gì cũng dựa vào mẫu thân ngươi? Trong nhà xảy ra chuyện, cũng không biết giúp đỡ bảo vệ Sinh ca. Sinh ca đáng thương của ta lại rơi vào kết quả như vậy, các ngươi êm đẹp đứng ở chỗ này, nhưng còn không biết phúc, cả lão thái bà ta cũng tức chết luôn đi, cho các ngươi càng thái bình hơn.”

Từ Nhị thái thái nghe những lời này, tim đập mạnh không ngừng. Trước đây lúc đại tẩu ở trong nhà, bà ta thường thường nghe thấy lão phu nhân mắng đại tẩu, những lời đó từ nào cũng giết tâm, khi đó bà ta chỉ là cảm thấy buồn cười, cười đại tẩu ngu dốt không có tài cán gì.

Cái nhà này trừ phòng lớn thì cũng chỉ có phòng nhì bọn họ, bà ta đương nhiên hy vọng lão phu nhân ghét đại tẩu, như vậy tương lai sẽ thiên vị bọn họ, chia nhiều tiền của trong nhà cho bọn họ hơn. Cho nên bà ta mới luôn bàng quan, chưa hề giúp đại tẩu, giờ nghĩ lại đúng là bị lợi ích che mất trái tim. Hiện tại không còn ngày tháng an ổn rồi, bà ta mới biết cái gì là quý giá nhất. Những tiền bạc kia chẳng những không có chỗ dùng, ngược lại là rước lấy tai họa, sống chết trước mặt, không có ai sẽ quan tâm ngươi có thể được chia bao nhiêu sản nghiệp tổ tiên.

Đây chính là báo ứng.

Trước đây cười nhạo người khác, bây giờ chỉ có thể tự cười nhạo mình. Dựa vào cái gì bà ta lại cho rằng lão phu nhân sẽ không đối xử với bà ta như thế, bà ta lại chỉ muốn tách ra, cướp được lão phu nhân tới phòng nhì hầu hạ, đúng là vô cùng nực cười.

“Mẫu thân,” Từ Nhị thái thái chỉ cảm thấy một luồng nhiệt xông lên đầu, không quan tâm gì nữa, cuối cùng phản kháng nói, “Lang Hoa được phong làm Khánh Vương phi rồi. Đây là chuyện tốt, Từ gia chúng ta nhiều năm như vậy chưa hề có Vương phi. Đây là vinh hiển lớn nhất trong nữ quyến của Từ gia, người luôn nói muốn làm rạng rỡ cửa nhà, chỉ dựa vào chuyện này Lang Hoa có thể viết vào gia phả Từ gia để cho người trong tộc Từ thị truyền tụng rồi.”

Sắc mặt Từ lão phu nhân lập tức trở nên khó coi.

Trong lòng Từ Nhị thái thái khoan khoái: “Bây giờ nhìn lại, đại bá và đại tẩu làm là đúng, có một đứa con gái như vậy làm sao có thể không tranh về. Trước kia là chúng ta không có mắt, Lang Hoa từ Trấn Giang đến Hàng Châu, lại từ kinh thành đi Tây Hạ, lại gả cho Bùi Khởi Đường, tra ra thân thế của mình, người bình thường ai có thể làm được? Con tự thấy mình không thể làm được một chuyện nào cả, chẳng lẽ đây không phải là bản lĩnh sao? Nếu như trưởng bối trong tộc Từ thị nghe nói, cho dù là cầu cũng phải cầu được Lang Hoa trở lại.”

“Sau khi Lang Hoa nhận tổ quy tông, địa vị của Từ thị ở Đại Tề không chỉ là một gia đình quan lại, thư hương môn đệ nữa. Phải biết, cho dù có mấy Tiến sĩ cũng sẽ không thể có được kết quả như vậy, còn không bằng nhân lúc trong tộc Từ thị chưa đi đến phủ Khánh Vương mời Lang Hoa, mẫu thân hãy nhận đứa cháu gái Lang Hoa này trước đi, tránh cho tương lai khó xử.”

Từ lão phu nhân trợn mắt, kinh ngạc nhìn Từ Nhị thái thái.
Từ Nhị thái thái tiến lên nhận lấy ánh mắt Từ lão phu nhân: “Mẫu thân, có lời này nói rất đúng, con người không đấu lại được trời, nếu không nhà chúng ta cũng sẽ không có ngày hôm nay.”

Cả người Từ lão phu nhân run rẩy, lời này là ý gì? Bà ta là người, Cố Lang Hoa là trời sao? Từ gia rơi vào bước đường ngày hôm nay đều là do bà ta?

Từ lão phu nhân nhấc tay lên.

“Bốp” một tiếng, đánh vào mặt Từ Nhị thái thái.

Từ Nhị thái thái bị đánh trước mắt biến thành màu đen, bên tai ong ong không dứt. Xảo tỷ nhi trong lòng bà ta ngẩn ra, hồi lâu mới rời khỏi cái ôm của Từ Nhị thái thái, cơ thể nho nhỏ chắn trước mặt Từ Nhị thái thái.

đọc truyệncùng http://truyencuat
ui.net/Giọng Xảo tỷ nhi run rẩy: “Tổ mẫu, người không được đánh mẫu thân, không được đánh mẫu thân. Mẫu thân không dám ăn gì, đều cho tổ mẫu, Xảo tỷ nhi và phụ thân hết. Mẫu thân một lòng vì chúng ta...”

Xảo tỷ nhi nói rồi giơ tay ra cầu khẩn Từ lão phu nhân, Từ lão phu nhân chán ghét đẩy Xảo tỷ nhi sang bên cạnh: “Hai mẹ con các ngươi đã bàn nhau để chọc tức chết ta phải không.”

Ánh mắt Từ lão phu nhân hung ác nham hiểm: “Các ngươi cho là lão thái bà ta vô dụng rồi sao? Nếu không có ta các ngươi đều phải lưu lạc đầu đường... Được phong làm Khánh Vương phi thì thế nào, vậy cũng phải chờ Khánh Vương bình yên trở lại mới biết được, nếu không... Cái gì cũng đều phí công. Còn như trong tộc... Lão thái bà ta nhiều năm một lòng lo nghĩ vì Từ thị như vậy, người trong tộc Từ thị đều nhìn thấy, nếu như ta không gật đầu, trong tộc tuyệt đối sẽ không viết nó vào gia phả.”

“Không ngờ ta lại nuôi thứ tầm mắt hạn hẹp như các ngươi.” Từ lão phu nhân chỉ cảm thấy chân không ngừng run rẩy, nếu không vịn vào bàn thấp, bà ta nhất định sẽ ngồi phịch xuống đất. Lời của Từ Nhị thái thái lặp đi lặp lại bên tai bà ta, gương mặt Cố Lang Hoa không ngừng xuất hiện trong đầu bà ta.

Bảo bà ta xin Cố Lang Hoa trở lại Từ gia ư? Không thể nào, bà ta không thể nào đi cầu cái loại tạp chủng đó.

Cố Lang Hoa là cái thá gì chứ.

Bà ta mới là người chủ sự của Từ gia, chỉ cần bà ta còn sống một ngày, sẽ không cho phép Cố Lang Hoa bước vào cửa Từ thị một bước.

Ánh mắt Từ lão phu nhân như toát ra lửa, nhìn chằm chằm Từ Nhị thái thái: “Nếu như ngươi còn nói như vậy thì cút ra ngoài, vĩnh viễn đừng có quay lại nữa.”

Từ Nhị thái thái trợn to hai mắt, không dám nói thêm một chữ nữa.

“Đau, đau chết ta mất.” Tiếng Từ Chính Nguyên truyền tới.

Vẻ tức giận trên mặt Từ lão phu nhân biến thành cấp thiết, bà ta giơ tay chỉ Từ Nhị thái thái: “Còn ngẩn ra làm gì, không qua đó xem xem.” Bà ta há to miệng văng nước bọt ra, giống như một con dã thú muốn ăn thịt người.

Từ Nhị thái thái không dám phản bác, kéo tay Xảo tỷ nhi bước nhanh ra ngoài.

Đến khi hai mẹ con Từ Nhị thái thái rời khỏi phòng, Từ lão phu nhân lúc này mới mềm nhũn ngã xuống, ma ma quản sự lập tức tiến lên đỡ: “Lão phu nhân, người đừng tức giận, sức khoẻ của người quan trọng nhất.”

“Nó sắp làm Vương phi rồi, ngươi có nghe thấy không?” Từ lão phu nhân nói, “Nó dựa vào cái gì?”