Thần Phục III

Chương 12: Dấu hiệu thân phận




Saul là giống chó Kangal, thân hình rất lớn, vô cùng hung mãnh. Nó là hậu duệ của Caesar, con chó mẹ năm đó đánh gục Sở Vân Hàm chính là mẹ của nó. Nó đối với Sở Dịch Thần vô cùng thân thiết, Thân hình thì to đùng vậy mà lại vây quanh anh làm nũng như con chó con. Nam nhân xoa xoa đầu nó, sau đó gãi gãi cằm nó, nhìn nó thoải mái mà nheo mắt lại, bên môi có một ý cười thản nhiên.

Sở Vân Hàm đứng tại chỗ, nhìn thấy biểu cảm trên mặt người nọ, bỗng nhiên lại cảm thấy giật mình. Trước đây hắn cũng từng đứng cách đó không xa, nhìn đối phương chơi đùa cùng con chó. Khi đó trên mặt Sở Dịch Thần chính là biểu tình ôn nhu như vậy.

“Anh có thể đứng lại gần một chút. Không cần sợ, Saul sẽ không cắn người linh tinh.”

“Ai nói tôi sợ chứ? Tôi chỉ là... Không thích mùi của chó.”

“Nếu không sợ thì lại đây sờ xem nào.”

“Cút đi, sờ nó còn không bằng đi sờ mặt hoa khôi học đường. Tôi cũng không phải cậu, thích chơi với chó.”

“Chó có những lúc còn đáng tin hơn người, anh nhiệt tình đối xử với nó, nó cũng sẽ dùng trung thành báo đáp anh, con người thì chưa chắc.” Người nọ đứng dưới ánh mặt trời, cười nói như vậy.

Thế sự vô thường, vậy mà lại khiến hắn nhất ngôn thành sấm.

(Thế sự vô thường: Việc đời luôn thay đổi

Nhất ngôn thành sấm: Một lời thành sấm; ‘Sấm’ mang ý chuyện được nói từ trước nhưng chưa xảy ra thì chưa biết, đến lúc sự việc diễn ra rồi với ngộ ra được)

Không biết vì cái gì mà trong lòng Sở Vân Hàm đột nhiên cảm thấy tức nghẹn. Hắn đá viên đá bên cạnh chân vào trong ao nước, khiến cá chép xung quanh phải giật mình.

Sở Dịch Thần gọi người đưa con chó đi, đứng ở dưới mái hiên tròn bằng gỗ, nói: “Lại đây.”

Sở Vân Hàm nhíu mày, loại giọng nói ra lệnh này khiến hắn mãi vẫn không thể thích ứng được, huống chi nam nhân vừa cùng một giọng điệu giống như vậy để gọi chó.

Không thể không cúi đầu trước người đứng dưới mái hiên. Hắn chậm rãi đi qua, trầm mặc nhìn đối phương.

Sở Dịch Thần nâng tay phải lên xoa má hắn, Sở Vân Hàm mạnh mẽ lùi lại phía sau, chút ấm áp mà ngón tay lưu lại đều nhanh chóng biến mất.

Ánh mắt của nam nhân hơi híp lại, không biết nặng nhẹ mà túm áo của hắn lôi lại, giam hắn thật chặt lên thành cây cầu. Thắt lưng Sở Vân Hàm vốn đã đau xót khó chịu, lúc này lại mạnh mẽ đạp vào thành cầu, còn bị đối phương ép chặt về phía sau, đau muốn chết. Tư thế này khiến mắt mất trọng tâm, trong sự hoảng hốt vội túm lấy cánh tay Sở Dịch Thần.

“Đừng làm tôi tức giận.” Trong mắt nam nhân không hề có lấy một tia ấm áp.

Bị đối phương áp chế dưới thân như vậy, tất cả mọi khuất nhục đều rộ lên, Sở Vân Hàm cắn răng cả giận nói: “Tôi không phải chó của cậu!”

Sở Dịch Thần đạm mạc nhìn hắn: “Vậy anh tự cảm thấy bản thân mình là cái gì? Sở gia Đại thiếu gia?”

Hắn xiết chặt nắm tay, trong thần sắc có vài phần bi thương: “Tôi đã đặt bẫy lừa gạt cậu, nhưng hiện tại cậu đã có tất cả những gì cậu muốn rồi, mà tôi thì cũng đã hai bàn tay trắng. Tôi không thể ngăn trở bước đường của cậu, cũng không tạo thành thương tổn gì sâu sắc với cậu. Cậu vì sao phải làm đến như vậy... Ách a...” Âm thanh bị cứng rắn cắt đứt, cổ hắn đột nhiên bị nam nhân bóp lấy, bàn tay hiện hết gân xanh dùng sức đến mức hắn không thể thở nổi một hơi.

Trong mắt Sở Dịch Thần giống như bùng lên lửa giận muốn đốt trời diệt đất, bày tay không ngừng thít chặt khiến người dưới thân không thở nổi, thống khổ giãy dụa. Khi tức giận đã được áp chế xuống. Anh buông lỏng tay, lùi lại nửa bước, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngậm miệng của anh vào, còn dám nói thêm một chữ, tôi sẽ làm cho anh cả đời cũng không mở miệng được.”

Cuối cùng cũng có thể lấy lại hơi thở, hai chân Sở Vân Hàm như nhũn ra, uể oải má miệng thở dốc trên cầu, toàn thân đều đang run đẩu.

Bởi vì hắn sợ.

Trong một khoảnh khắc vừa rồi, hắc cảm nhận được sát ý lạnh lẽo đến thấu xương.

Người này... Thật sự muốn giết hắn.

Nam nhân mở chiếc hộp đen trong tay bảo tiêu, lấy gì đó từ bên trong ra, nói: “Anh đã không hề có nhận thức về thân phận của bản thân mình, tôi cũng không ngại giúp anh.”
Đồng tử Sở Vân Hàm mạnh mẽ co rút lại, lo sợ không yên ngẩng đầu nhìn đối phương.

Đó là một chiếc hạng quyển bằng da màu trắng, trên mặt được khảm một hàng thủy tinh nhỏ vụn. Cùng với loại con chó vừa rồi đeo hoàn toàn là một kiểu dáng giống nhau như đúc.

Khi Sở Dịch Thần buộc hắn ngửa cổ lên, trong mắt Sở Vân Hàm nổi lên hơi nước tuyệt vọng. Hắn không dám mở miệng nói chuyện, không dám trốn tránh, không dám phản kháng. Chỉ có thể nhận mệnh để nam nhân tùy ý đeo vòng lên cổ hắng. Khi hai đầu chiếc vòng tạo ra một tiếng vang nhỏ, nước mắt cuối cùng cũng không thể khống chế rơi xuống, thấm ướt vạt áo.

“Đưa hắn về.” Sở Dịch Thần xoay người rời đi.

Bảo tiêu đỡ Sở Vân Hàm lên, mang hắn trở lại nhà chính.

Sở Dịch Thần cũng không có quay lại căn phòng lớn nhất ở chủ trạch, vẫn sử dụng căn phòng nghỉ ở tầng hai, cách phòng của hắn chỉ có một bức tường. Vỗn dĩ thân là trưởng tôn nên hắc được sắp xếp cho ở căn phòng cuối hàng lang, nhưng sau đó hắn lại oán giận ánh sáng không tốt, gió lớn, người nọ liền đổi phòng cho hắn.

Sở Vân Hàm nhìn cánh cửa đang đóng chặt bên cạnh, cúi đầu đi vào phòng của mình.

Chiếc đồng hồ báo thức bị phá hỏng cùng cái chén vỡ đều không thấy đâu nữa, tất cả dụng cụ đều được đổi thành sản phẩm bằng nhựa nhẹ nhàng lại không dễ vỡ. Hắn nhìn bản thân đang mang hạng quyển trong gương, lấy tay chạm vào vết hồng trên cổ. Hắn phát hiện tay của bản thân đang phát run, cảm giác hít thở không thông gần kề với cái chết vẫn còn tồn tại rõ ràng trong cơ thể hắn, như bóng với hình.

Sở Vân Hàm kéo quần áo, mở vòi hoa sen đến mức lớn nhất, dòng nước xối xả nhưng mưa vẫn không thể gột rửa được những dấu vết kinh khủng trên cơ thể hắn. Nướt mắt ấm áp theo dòng nước dũng mãnh trào ra, xen lẫn vào trong nước rồi biến mất hoàn toàn.

Trong trí nhớ, hắn cùng người nọ trốn học cùng đi xem “Bình yên như nước”. Nam diễn viên trong phim điện ảnh ở dưới mưa khóc lớn vô cùng đáng thương. Hắn nhíu mày: “Chả hiểu làm sao mà khóc đến như vậy, thật là đàn bà.”

“Nam nhân cũng có những lúc khó có thể đối mặt và thừa nhân.” Sở Dịch Thần nói.


ht
tp://ngantruyen.com/
“Gì chứ, nói cho cùng cũng là yếu đuối vô dụng thôi.” Hắn khinh thường nói.

Mà giờ phút này, hắn hắn cuối cùng lại biến thành loại người mà mình khinh bỉ.

Vô năng, yếu đuối.

Ngoại trừ khóc, chẳng làm được gì cả.

Từ trong phòng tắm đi ra, liền có người đến giúp hắn sấy khô tóc, giúp hắn nằm xuống. Sở Vân Hàm biết chính mình đang bị giám sát, cũng không giãy dụa, đờ đãn nằm, mặc kệ cho bọn họ sắp xếp, ngay cả khi kim tiêm truyền dịch được cắm vào tay cũng không hề cử động. Bảo tiêu nhìn về phía Đỗ Xuyên đang đứng về một bên, ý muốn hỏi có cần phải trói tay hắn nữa không, quản gia thấy trong mắt hắn một mảnh trống rỗng, lắc đầu, để bọn họ lui ra ngoài.

“Vân thiếu, cậu vừa mới hạ sốt, thân thể rất suy yếu, vậy nên cần phải truyền một ít dịch dinh dưỡng.” Đỗ Xuyên giúp hắn đắp một tấm thảm mỏng.

Sở Vân Hàm nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười tự giễu: “Không cần cần phải lo lắng giải thích với tôi, cho dù hắn có truyền cho tôi thuốc độc, tôi cũng không có quyền cự tuyệt.”

Đỗ Xuyên mỉm cười nói: “Thiếu gia sẽ không dùng mấy thứ đó với cậu. Cậu cứ nghỉ ngơi đi.” Nói xong rời khỏi phòng.

Hắn nhắm lại hai mắt. Cảm giác đói cháy cả dạy dày, giống như có vô số con chuột làm loạn trong tim trong phổi. Đầu óc bắt đầu không tự giác muốn ăn gì đó, càng muốn lại càng không ngủ được. Mãi đến khi hộ sĩ đi vào tháo kim tiêm hắn mới thiêm thiếp ngủ đi.

Hắn mơ rất nhiều giấc mơ kỳ quái như bị chó đuổi đến mức không còn đường chạy. Mà Sở Dịch Thần lại chỉ đứng ở xa xa lạnh lùng nhìn hắn, mặc kệ hắn chị con chó kia cắn ngang cổ. Cảm giác hít thở không thông lan tràn vô tận.

Sau đó máu tươi văng khắp nơi.

Hắn hét to bừng tỉnh, nghiêng ngả lảo đảo đi xuống giường, khắp người đều là mồ hôi lạnh. Hắn mở cửa, không ngừng được thở dốc, sau đó thống khổ cuộn mình thành một đoàn ngồi xuống mặt đất bên giường, chôn đầu trong hai đầu gối, trong đói khát và mê man nhìn thấy màn trời dần dần sáng lên.

Một ngày mới, đến rồi.