Thần Phục III

Chương 15: Chủ nhân




Mặt sau hẳn là đã bị xé rách, giống như bị một thứ vũ khí sắc bén đâm xuyên qua. Trước mắt Sở Vân Hàm biến thành màu đen, gắt gao túm lấy ga giường. Côn thịt vừa tiến vào hắn chỉ cần thoáng cử động đã làm hắn đau đến khớp hàm run rẩy. Nhưng người nọ lại hoàn toàn không hề có ý tứ thương hại hắn, chỉ tạm dừng một chút rồi lại bắt đầu trừu sáp. Hắn bị đâm đến mức quỳ cũng không quỳ được, ngã sấp ở trên giường. Tính khí thô to rút ra từ giữa hai đùi trắng nõn của hắn, trơn dịch bị tràn ra còn dính theo màu máu nhè nhẹ.

“Quỳ thẳng lên.” Nam nhân phía sau ra lệnh.

Hắn vừa mới run rẩy kịch liệt cử động thân thể, thắt lưng liền bị đè lại, côn thịt lần thứ hai đâm thẳng vào khiến cho vết thương vốn bị xé rách trên cơ vòng lại rách càng sâu. Sở Dịch Thần thu lại tất cả dịu dàng, giống một khối băng lạnh giá, dùng hình dạng bén nhọn nhất tàn nhẫn tổn thương hắn. Trong cuộc chơi thô bạo này, Sở Vân Hàm hoàn toàn không có bất cứ khoái cảm nào, chỉ có thống khổ đến vô tận.

Những thống khổ này khiến thế giới của hắn vặn vẹo thành một bộ dạng đáng sợ.

“Đau...” Âm thanh run rẩy của hắn như con bướm cô độc không nơi nương tựa giữa mưa bão, cầu xin sự thương hại của đối phương, “Đau quá, Dịch Thần...”

Lúc nghe rõ hai chữ kia, nam nhân phía sau dừng động tác lại. Trong mắt Sở Dịch Thần một mảnh lạnh lẽo, hắn túm tóc Sở Vân Hàm mạnh mẽ kéo về phía sau, bắt hắn thẳng người hướng về phía mình, âm thanh trầm thấp mang theo hàn ý: “Anh biết không? Mỗi lần anh gọi tôi như vậy, đều khiến tôi nghĩ đến màn kịch anh diễn với tôi qua điện thoại kia. Âm thanh của anh run rẩy, anh nói anh sợ hãi, anh muốn tôi cứu anh, anh khóc gọi tên tôi, sau đó cười chờ tôi rơi vào cái bẫy của anh. Sở Vân Hàm, chuyện đã đến nước này anh làm sao còn có mặt mũi gọi tên tôi như vậy?” Anh buông tay ra, hung ác thẳng lưng đâm vào thân thể đã hết sức chống cự, máu tươi cùng trơn dịch hòa vào nhau chảy dọc theo đùi xuống dưới, lấm tấm những mảng đỏ trên ga trường trắng tinh. “Đừng lo. Tôi đã tìm hộ anh một cách xưng hô phù hợp hơn rồi.” Anh nhìn nam nhân đang quỳ trước mặt lạnh giọng nói, “Từ hôm nay trở đi, anh chỉ có thể gọi tôi là ‘chủ nhân’, mà tôi sẽ dùng cách dạy dỗ nô lệ để thuần dưỡng anh.”

Sở Vân Hàm nghe vậy, hoảng sợ lắc đầu: “Đừng... Tôi không cần...”

“Chi bằng đêm nay chúng ta bắt đầu từ xưng hô.” Sở Dịch Thần đè thắt lưng hắn, nói, “Lúc nào anh học xong, tôi sẽ thả anh xuống giường.”

Ý nghĩ của loại xưng hô nay cả hai đều rất rõ rãng. Khi nói ra nó, tức là người trở thành nô lệ đã hoàn toàn mất đi tư cách đứng ngang hàng.

Sở Vân Hàm dùng âm thanh nghẹn ngào cầu xin lại lần nữa: “Đừng như vậy mà... Cầu cậu...”

“Không nói được thật sao?” Nam nhân cười khẽ, từ phía sau nâng cằm khiến hắn ngầng đầu nhìn cái giá bên cạnh giường. “Anh thấy cái hòm kia có quen không?”

Hắn nhìn thẳng vào cái hòm kia, khủng hoảng đến mức nói không ra lời, chỉ có thể run rẩy mãnh liệt.

“Tôi bảo người mang nó từ Lệ Hào về đây. Bên trong có vài thứ lần trước anh đã thử rồi, chả có gì mới mẻ cả, lần này chúng ta có thể thử những cái khác. Nô lệ, tôi muốn xem anh chịu được đến lúc nào?”

Hắn cuối cùng lại rơi vào một cơn ác mông khác.

Thân thể gần như đã chết lặng. Nước mắt còn chưa khô đã theo sự va chạm mà lần lượt rơi xuống trên tấm ga giường trắng tinh. Tay bị giữ ở sau người, bó buộc bằng da trên tính khí đủ chặt để giam tất cả dục vọng ở bên trong, nhừng thứ kia chuyển động không ngừng nghỉ khiến hắn bắt buộc phải duy trì dục vọng cương lên. Tra tấn ở phía trước cùng làm nhục vô tình phía sau như một cuộc tra tấn không hồi kết.
Cuối cùng khi nghe được một tiếng “Chủ nhân” phát ra từ trong miệng hắn, Sở Dịch Thần tắt đi dụng cụ bằng điện. Anh đem người nọ đã chịu đủ chà đạp kéo lại.

Sở Vân Hàm đã gần như hư thoát, trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra vết nước mắt chưa khô, lông mi run rẩy, nở một nụ cười vỡ vụn mà tuyệt vọng: “Chủ nhân... Tôi xin cậu... Giết tôi, để tôi chết đi...”

Sở Dịch Thần đồng tử co rút mạnh mẽ, trầm giọng nói: “Nếu anh chết, mẹ anh cũng sẽ không còn đường sống.”

Sở Vân Hàm nghe vậy, thống khổ thở gấp hai cái, như là muốn nói gì đó, cuối cùng còn chưa nói được gì, đã hoàn toàn ngất đi.

Nam nhân trầm mặc đứng đó một lúc lâu, mở cửa nói với Đỗ Xuyên: “Gọi Trương Tuyển đến.”

Quản gia nhất thời trở nên khẩn trương: “Thiếu gia, thân thể của cậu...”

“Tôi không sao.” Biểu tình của Sở Dịch Thần có chút phiền muộn, “Tôi làm hắn bị thương.”

Đỗ Xuyên lúc này mới thả lỏng một chút, nói: “Tôi sẽ lập tức gọi cậu ấy đến.”

Trương Tuyển vội vàng chạy tới, nhìn trên giường một mảnh hỗn độn cùng Sở Vân Hàm đã ngất đi, nhíu mày nói: “Thế nào lại biến người ta thành thế này rồi?”

“Không khống chế được.” Nam nhân ngồi trên ghế sô pha, trong vẻ mặt tràn ngập cô đơn, giống như một người độc hành trên sa mạc, mang theo bụi trần, hoang vắng mà tĩnh mịch.

Trương Tuyển thấy anh như vậy, thở dài một hơi: “Cậu rốt cuộc là đang tra tấn hắn, hay tự tra tấn bản thân mình?” Nói xong nâng chân Sở Vân Hàm lên, dùng dụng cụ mở hậu môn mở niêm màng ra, rửa sạch sẽ bên trong, sau khi kiểm tra cẩn thận thì bôi thuốc, nói: “Cơ vòng bị xé rách, bên trong cũng bị trầy xước. Vết thương ở đây cực kỳ không dễ lành, mấy ngày nay không được để hắn ăn đồ có tính nhiệt, miệng vết thương mỗi ngày đều phải rửa sạch rồi bôi thuốc. Trước khi hắn hoàn toàn lành lại cậu không được... Ôm hắn.”

“Sẽ không.” Sở Dịch Thần buông mi mắt.

- ---

Từ khoảnh khắc Vân Hàm gọi Dịch Thần là “chủ nhân”, quan hệ chủ nô được thành lập, nên sau này mình sẽ dùng xưng hô “ta – người” đối với Sở Dịch Thần, còn Vân Hàm vẫn tự xưng là “tôi” và dịch xưng hô với Dịch Thần theo đúng nguyên tác =) )