Thần Phục III

Chương 16: Ly thủy tinh của hắn




Chương 16: Ly thủy tinh của hắn

“Hắn so với phía trước kia gầy hơn một chút.” Trương Tuyển nhìn Sở Vân Hàm nói. Hắn sinh ra trong gia đình theo nghề y, cha hắn đắc tội với một tên tai to mặt lớn rơi vào cảnh khốn đốn, nhận ân huệ và sự che chở của Sở gia. Hắn sau khi du học về liền trở thành bác sĩ tư nhân của Sở gia, quan hệ với Sở Dịch Thần vô cùng thân thiết, giống như là anh em, cho nên trong lời nói cũng không câu nệ giống những người khác.

“Vừa rồi, hắn cầu xin tôi giết hắn.”

Mi tâm của Trương Tuyển nhíu lại, hỏi: “Hắn có dấu hiệu mất ngủ không?”

“Có.”

“Trong giao tiếp thì sao? Hắn nói chuyện cỡ nào?”

“Ngoại trừ với tôi, hắn rất ít khi nói chuyện.”

“Nói chuyện với hắn chỉ sợ càng khiến tinh thần của hắn trở nên khẩn trương,” Bác sĩ trẻ tuổi lắc đầu, “Cậu còn hạn chế tự do của hắn, đúng không?”

“Phải”

Trương Tuyển trầm ngâm một lát, nói: “Dịch Thần, cậu hận hắn sao?”

“Có lẽ vậy.”

“Hận đến mức muốn phá hủy hắn?”

Sở Dịch Thần trầm mặc thật lâu, nói: “Tôi không biết.”

“Tinh thần của con người giống một chiếc ly thủy tinh rất mỏng, bên trong chứa rất nhiều những đau khổ, vui vẻ và cả những tâm trạng khác, đau khổ giống như tảng đá, chìm ở bên dưới. Vui vẻ lại giống như nước, nổi ở bên trên. Khi cậu không ngừng thả thêm những tảng đá vào bên trong ly, nước sẽ từ từ tràn ra ngoài. Cuối cùng trong chén chỉ còn lại mỗi đá. Nếu lúc này cậu vẫn tiếp tục không ngừng thả đá vào trong, bắt buộc chiếc ly phải chịu đựng sự quá tải, vượt qua cực hạn chiếc ly sẽ vỡ tan.”

Trương Tuyển dừng một chút, nói: “Tôi không có tư cách xen vào quyết định của cậu, cũng không có ý định chen vào giữa gút mắc giữa cậu và hắn. Dù sao, tôi cũng hiểu rất rõ tổn thương mà hắn mang đến cho cậu. Nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu, sự phá hủy đối với tinh thần không thể tùy tiện được, tính tình một khi đã bị phá hỏng, cho dù có xây dựng lại thế nào cũng không thể trở về ban đầu được. Hắn vẫn luôn trải qua cuộc sống an nhàn, chưa từng chịu qua một chút ủy khuất nào, cũng không chịu qua việc tinh thần bị áp bách, cho nên ly thủy tinh của hắn sẽ vô cùng yếu ớt, hắn không chịu nổi áp lực đến từ cậu. Nhìn tình hình trước mắt, hắn đã có khuynh hướng muốn tự sát, đây là điềm báo của tinh thần sắp bị phá hỏng. Nếu cậu không muốn hoàn toàn hủy diệt hắn, thì một vừa hai phải thôi.”

Nam nhân không có biểu cảm gì, bình thản nói: “Thời gian không còn sớm, cậu về nghỉ ngơi đi.”

Bác sĩ tư nhân nhìn người ở trên giường, thở dài, rời đi.

Sở Dịch Thần đứng dậy, vào phòng tắm lấy một chút nước ấm, từng chút một lau sạch cơ thể người kia, động tác cẩn thận mà mềm nhẹ. Giờ phút này, Sở Vân Hàm đã mất đi ý thức như một bước tượng gỗ, nhu thuận tùy ý anh bài bố. Hai mắt hắn nhắm nghiền, lông mi dài dĩnh những hạt nước mắt nhỏ, có vẻ ưu thương mà yếu ớt, môi đã bị cắn nát, sưng đỏ, bày ra một màu sắc càng xinh đẹp. Nam nhân bôi thuốc mỡ lên cổ tay bị siết đến bị thương của hắn, sau đó dùng chăn mềm bao bọc người rồi bế hắn về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt trên giường.

Không bật đèn. Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ, rọi lên mặt đất một tầng sương trắng.
Sở Dịch Thần ngồi bên giường im lặng nhìn nam nhân còn đang mê man. Tựa như một pho tượng pho tượng mà yên lặng, mà trong mắt lại bắt đầu khởi động rất nhiều những cảm xúc hỗn độn. Chúng dây dưa xoay tròn, tạo thành cơn lốc xoáy cực lớn, đem mọi ánh sáng đều hút vào.

Ngồi yên một lúc lâu mới có động tác, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt kia, không ngừng lặp lại miêu tả hình dáng, giống như phải khắc thật sâu hình dáng này. Khi ngón tay hạng đến hạng quyển, hơi dừng một chút.

Bên dưới hạng quyển dài nhỏ, còn lưu lại vết xiết nhàn nhạt. Ngày đó, hắn dùng tay bóp cổ Sở Vân Hàm, thiếu chút nữa sẽ lấy mạng hắn.

“Ta thật muốn, cứ như vậy hủy diệt ngươi.”

Dưới ánh trăng, nam nhân chậm rãi mở miệng, trong đôi mắt buông xuống lại tràn ngập đau thương cùng cô đơn.

Anh ở bên giường ngồi suốt một đêm.

Giống như một vị vua cô độc, canh giữ một tòa thành trống không người.

Sở Vân Hàm không muốn tỉnh lại.

Cho dù liên tục bị tra tấn trong những cơn ác mộng, cũng không muốn đối mặt với sự thật. Bởi vì sự thật còn khiến hắn đau khổ hơn.

Nhưng cho đến cuối cùng hắn cũng không thể tránh khỏi việc tỉnh lại.

Tất cả đều không có gì khác. Trên mũ bàn tay vẫn cắm kim tiêm dịch dinh dưỡng, trong phòng tràn ngập mùi hương thuốc mỡ mát lạnh. Hắn giật giật, đau đớn trên cơ thể đều thức tỉnh, nhắc nhở hắn tối hôm qua đã gặp phải những tra tấn gì.

Đỗ Xuyên luôn có thể là người đến đầu tiên sau khi hắn tỉnh lại. Hắn nhìn nhìn camera theo dõi phát ra ánh sàng đỏ, trầm mặc.

“Vân thiếu, bữa sáng đã chuẩn bị cho ngài cháo cùng bánh gạo, ngày muốn ăn ngay bây giờ, hay một lát nữa?” Quản gia nho nhã lễ độ hỏi.

Sở Vân Hàm vô lực hỏi: “Hắn cho phép tôi ăn rồi?”

“Đúng vậy. Nếu ngài không thích, tôi có thể bảo phòng bếp chuẩn bị thứ khác.”

“Không cần, tôi không muốn ăn. Ông đi ra ngoài đi.” Hắn cuộn tròn thân thể, nhắm lại hai mắt.

Cả ngày Sở Vân Hàm một giọt nước cũng chưa uống, hắn hoàn toàn không chạm đến đồ ăn, mặc cho cảm giác đói khát khiến dạ dày không ngừng nóng cháy. Lúc bắt đầu bữa tối, hắn bị bảo tiêu đỡ xuống nhà ăn. Nói đúng ra thì phải là bị lôi đi, hai chân hắn gần như đã không còn khí lực, khó có thể chống đỡ thể trọng. Thân thể hắn tựa như một đóa hoa bị độc trùng ăn mòn, nhanh chóng lụn bại.

Hắn ngồi xuống. Trên ghế không biết từ lúc nào đã đặt lên một chiếc đệm mềm, khiến hắn cũng không đến mức rất khó chịu. Trước mặt là một chén sứ sáng long lanh đựng cháo nóng hầm hập, cắm một chiếc thìa bằng sứ.