Thần Phục III

Chương 31: Một cái hố tiếp một cái hố




Chương 31: Một cái hố tiếp một cái hố

Tại Bình Sơn phía đông nam thành K có một viện an dưỡng cao cấp, mông trường yên tĩnh lại xinh đẹp, phương tiện đầy đủ, thiết bị điều trị cũng không tồi. Nhìn bên trên cánh cổng lớn chạm khắc nổi chữ Kim Ưng liền biết, đây cũng là sản nghiệp của Sở gia. Ở bên trong đều là những đại nhân vật không phải giàu có thì cũng là có tiếng tăm, quyền thế và tài sải phía sau bọn họ có rất nhiều quan hệ với sự phát triển của Kim Ưng, vì vậy phòng bị vô cùng nghiêm ngặt.

Biệt thự chuyên dụng của Sở gia được xây dựng trên sườn núi nhỏ là tốt nhất bên trong viện an dưỡng. Tòa hai hai tầng theo phong cách châu Âu vô cùng tinh xảo, bên trong trang hoàng theo phong cách nông thôn, có một loại hơi thở tươi mát tự nhiên. Bân ngoài vườn, cữ cách ba bước lại có một bảo tiêu áo đen, đứng dọc theo tường thành hình vòng cung, bảo trì tư thế phòng ngự.

Hắc Vũ thẳng tắp đứng bên ngoài viện, chờ hai người xuống xe, hơi hơi hạ thấp người nói: “Thiếu gia ở bên trong chờ hai vị.”

Anh em hai mắt nhìn nhau. Tình huống trước mắt thế này, bọn họ chỉ là cá nằm trên thớt, chiên xào cắt xé thế nào đều là do người khác chi phối, căn bản không có năng lực phản kháng.

Hắc Vũ nhẹ nhàng mở ra cửa phòng phía trong cùng tầng một, ánh sáng đầy đủ khiến cho cả căn phòng nhìn vô cùng sáng sủa, lại vừa đủ không hề quá sáng, cửa sổ mở ra, gió thiên nhiên thổi tới, so với điều hòa càng thoải mái.

Nữ nhân trung niên mặc chiếc váy liền trắng ngồi trên xe lăn, ngoài một vài nếp nhăn trên mặt không dễ phát hiện thì dung mạo bà vẫn như cũ đoan trang xinh đẹp, thoạt nhìn so với tuổi thật của bà vẫn trẻ hơn một chút, chỉ là làn da có chút tái nhợt, không có huyết sắc. Giờ phút này bà đang nói chuyện với người ngồi trên sô pha, trên khuôn mặt dịu dàng còn mang theo nụ cười.

Nhịp tim Sở Vân Hàm bị kiềm hãm, mở miệng kêu: “Mẹ...”

Bà nghe thấy, có chút mờ mịt yên lặng một khắc, lại thoáng quay đầu đi, như là muốn nghe thật cẩn thận.

“Phu nhân, là Vân thiếu cùng Mẫn Nhiên thiếu gia đến đây.” Thím Tống bồi ở bên cạnh bà nhìn thấy hai người bọn họ, vội cúi người nói cho nàng.

“Là Vân Hàm?” Nàng hướng về phía cửa, hỏi.

Tầm mắt của Sở Vân Hàm va chạm với ánh mắt của Sở Dịch Thần đang từ sô pha đứng dậy, run rẩy, đáp: “Là con, con cùng Mẫn Nhiên đến thăm người đây.” Nói xong, đi đến ngồi xổm xuống, cầm đôi tay hơi lạnh của bà, “Ở trong này... Người có khỏe không?”

“Rất tốt, phong cảnh ở đây rất đẹp, không khí cũng không tệ, tâm tình ta cũng thả lòng rất nhiều. Dịch Thần xắp xếp vô cùng chu đáo, còn mời cả bọn bác sĩ Tiêu đến đây chăm sóc, có bọn họ ở đây con không cần lo lắng.” Chu Ngọc Nhiễm xoa xoa đầu hắn. Bà có một đôi mắt vừa lớn vừa xinh đẹp, nhưng lại không có tiêu điểm. Đôi mắt bà trong lúc chồng bà qua đời, bởi vì quá độ bi thương mà đã mù cơ bản.
Tình yêu của bà với Sở Tần tựa như một đoạn truyền kỳ. Bà là con gái nhỏ của “Vua thuyền” Chu Xương Đạt, trong một buổi tiệc tối gặp mặt Sở Tần nho nhã lễ độ, từ đó vừa gặp đã thương. Quan hệ giữa hai người dần trở nên ấm áp, Chu Xương Đạt kiêng kị bối cảnh hắc đạo của Sở gia, sống chết không đồng ý cái hôn sự này. Bà liền học Hồng Phất Dạ Bôn*, trong đêm mưa thả dây thừng nhảy từ tầng 2 xuống, chân trần chạy đến căn phòng khách sạn của Sở Tần hỏi: “Em cái gì cũng không có, anh có cần em không?” Sở Tần sợ run một hồi, một tay kéo bà ôm vào lồng ngực, nói: “Có, anh cần em cả đời.” Hai người kết hôn, năm thứ hai sinh ra Sở Vân Hàm. Chu Ngọc Nhiễm tuy rằng là tiểu thư nhà giàu, nhưng xử sự quyết đoán giỏi về kế sách, là trợ lực tốt nhất bên cạnh Sở Tần. Tình cảm giữa hai người không chỉ là vợ chồng mà còn lại đồng minh, nhiều năm cùng nhau tiền thoái chung tay chèo chống. Vậy nên khi Sở Tần bạo bệnh mà ly thế, mới có thể tạo thành đả kích lớn với bà như vậy.

* Hồng phất dạ bôn: Là một chuyện xưa viết về một người con gái tên Hồng Phất, vốn là người được chỉ định gả cho một người giàu có tên Dương Tổ, nhưng khi gặp được Lý Tĩnh nghèo khổ, tiền đồ xa vời. Nàng lại phải lòng hắn, quyết ý muốn gả cho Lý Tĩnh, nguyện ý cùng hắn vượt qua đói khổ hướng đến cuộc sống tốt đẹp

Một đoạn thời gian ấy tinh thần của bà hoàn toàn sụp đổ, ngoại trừ rơi lệ cũng chỉ là ngơ ngác ngồi một chỗ, trong lúc Sở Vân Hàm vội vàng chuẩn bị hậu sự, bà từ ban công tầng 3 nhảy xuống.

Bà muốn đuổi cung đi cùng với người kia, giống như nhiều năm trước lao vào vòng ôm của người ấy.

Cuối cùng tuy có thể cứu mạng bà, nhưng đá trong vườn lại khiến bà chấn thương cột sống, từ đó về sau cũng không thể đứng thẳng. Bà sa vào chứng uất ức nghiêm trọng, hơn nữa còn có khuynh hướng tự sát rất rõ ràng. Trải qua một thời gian trị liệu rất dài, mới dần dần có chút chuyển biến tối đẹp.

“Bác gái.” Sở Mẫn Nhiên cũng đã đi tới, cầm lấy một tay bà.

“Tiểu Nhiên cũng đến đây. Trách không được vừa rồi Dịch Thần nói với ta sẽ có kinh hỉ.” Chu Ngọc Nhiễm thật vui vẻ, giống như đối xử với một đứa trẻ con mà ôm Sở Mẫn nhiên.

“Con đã về mấy hôm rồi, nếu không phải Nhị ca ngăn đón, con đã sớm đến thăm người rồi.” Sở Mẫn Nhiên guest mắt nhìn Nhị ca hắn một cái.

“Đừng trách Dịch Thần, lúc trước hắn đã nói sẽ sắp xếp thời gian cho các con đến thăm ta, nhưng mà mấy hôm trước thắt lưng ta có hơi đau, cả người cũng vô cùng biếng nhác, không muốn nói chuyện. Sợ các con thấy lo lắng, cho nên bảo nó dời lại vài ngày. Lại nói mấy người trẻ tuổi cái con cũng bận trăm công nghìn việc, một bà lão như ta chung quy cũng không nên giữ chân các con lại.” Nói xong bà chuyển hướng Sở Dịch Thần nói, “Con con đừng suốt ngày đến đây thăm ta, ta biết rõ trọng trách trên người con có bao nhiêu nặng nề, lại đứa kia lại không thể giúp con lo liệu cái gì, ta cũng không cần con phải vướng bận.”

“Vâng.” Sở Dịch Thần lên tiếng, nói, “Con cũng có chuyện muốn thương lượng với bác gái một chút.”

“Con cứ nói.”

“Chuyện trong tập đoàn phức tạp, một mình con quả thực có chút lực bất tòng tâm, con muốn để cho Vân Hàm vào trong tập đoàn làm việc.”