Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Một thanh kẹo đường. Một phần kẹo socola đắng với điểm xuyến sữa ngọt ngào. ~ °`꒳`° ~


Có hai cặp đi trước tui, trông rất đẹp đôi!!! Lén nghe nghe họ nói gì~
Máu hủ tui đang dâng trào, quả thực là món quà tuyệt diệu mà!! Hôm nay chắc đây là ngày may mắn của tui quá!~~

Một thanh kẹo đường. Một phần kẹo socola đắng với điểm xuyến sữa ngọt ngào.
Nào tui cũng thích hết~
______

-Tình Lữ Trang-

: Em muốn mũ anh!
: Lấy đi.
: Em muốn nắm tay!
: Chẳng phải chúng ta đã làm rồi sao?
: Không, tay kia cơ!
: Thế sao em ăn kem?
: Ư... Vậy anh đặt đầu lên vai em như cặp đôi trước!
: Điều này quá khó thực hành, để khi về nhà được không?
: Hừ!! Em bỏ qua cho anh đó, giờ thì khi nào ta tới nơi?
: Có lẽ khi cây kem đó được em ăn xong?
: Vậy em ăn kem đây, kéo em đi, em mệt!
: Ừ, ăn kem đi, còn lại để anh lo.
______

-Thú Nhân Cổ Phục-

: Ngươi tính dựa đến bao giờ?

: Ta tính dựa cả đời.

: Ngươi thân ái đâu?

: Không, đó chỉ là bằng hữu, ngươi hiểu lầm.

: Nga, ta và ngươi là loại gì quan hệ, ta cần ngươi giải thích sao?

: Nghiêm Chính, ta đó là thời niên thiếu bồng bột, là thời khắc xuẩn nhất trong nửa đời trước. Ta thực lòng tư mộ ngươi, ái ngươi từ khi ta còn chỉ là thiếu gia Biểu gia. Trước đây là ta không phát hiện ra, nghe lời người ngoài đối với ngươi như vậy. Ta thực lòng xin lỗi ngươi. Có oán có trách đều có thể trút lên người ta, nhưng ngươi đừng rời xa ta được không?

: ....

: Nghiêm Chính?

: Nghe lời người ngoài? Ai!?

: A?! Chính là Nhị tiểu thư Phù gia, Phù Doãn Ninh.

: Là nàng? Nàng? Cụ thể thời gian?

: Ừm... Khoảng đầu năm 38 Ánh Nguyệt triều.

: A... Ha hả...

: Nghiêm Chính? Nghiêm Chính!

: Không có gì.

: Vậy thì tốt rồi.

: Ta tha thứ ngươi, nhưng những việc ngươi gây ra trước đây ta sẽ không quên. Ngươi và ta chỉ có thể làm lơ phía trước hướng tới phía sau hảo.

: ....Hảo.

: ? Ngươi có gì rối rắm à? Cũng may ngươi đứng thẳng lại, ta còn tính đẩy ngươi ra đấy.

: Nghiêm Chính. Ta nghiêm túc.

: Ân, ta biết.

: Một cơ hội?

: Không, một phần vạn cũng không có.

: Ngươi đã tư mộ người?.... Là nữ nhân?

: Ân. Ngươi biết nàng.

: Ta biết người... Nữ nhân... Ta biết... Phù Doãn Ninh!?

: Ân, nàng.
: Ngươi...

: Vẫn là ngươi từ bỏ hảo. Tương lai ngươi còn dài, còn rất nhiều dạng mỹ nhân ngươi chưa gặp qua. Đừng lại tài ở ta nhân thân thượng, ta chịu không nổi.

: ......

: Ngươi còn chưa kiến thức quá bên ngoài bàn luận thế nào về ngươi và ta. Những từ ngữ dè bỉu, trào phúng, khinh bỉ, ngươi chịu đựng được không? Ngươi còn có thể lơ đi ánh mắt cái nhìn của người ngoài khi thấy bản chất của nó? Ngươi căn bản vẫn chưa trưởng thành. Biểu nhị thiếu, ngươi buông thôi.

:Ngươi-căn-bản-đang-ép-ta-từ-bỏ-ngươi.

: Đúng vậy.

: N.... Ta biết. Ta đều biết. Kể từ lúc ngươi công nhiên cứu ta trước mặt toàn dân thiên hạ, ta liền biết, ta tài, tài ngươi nhân thân thượng. Ta có thể chịu đựng được điều đó, bởi nó chưa phải điều ta để ý nhất. Ngươi luôn mồm há miệng buông tay đi ngậm miệng ta vì ngươi hảo, ngươi nhưng có phân tích quá vãng từng điểm điểm tích tích ta như thế nào không? Ngươi luôn là như vậy lệnh người giận sôi. Khí phẫn thật sự.

: Ta....

: Ngươi thật là làm ta quá thất vọng rồi.

: Không phải...

: Ngươi thực sự muốn ta buông tay ngươi sao? Hảo a! Ta buông, ngươi vừa lòng?

: Không có...

: Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Bức cho ta hoàn toàn điên lên?

: Ngươi nghe ta nói.

: Hảo, ngươi nói.

: Ta không thực muốn ngươi ly. Cũng không phải không có cảm tình với ngươi, chỉ là...

: Là...? Cho ngươi ba chữ.

: Ta không lập.

: !!!! Không lập?!?!?! Ý ngươi là nam nhi chí bảo??

: ... Ân.

: ... Không sao, ngươi không lập ta lập.

: Nhưng ta không muốn ủy khuất nằm dưới.

: ... Vậy ngươi ta thuần khiết đắp chăn bông nói chuyện phiếm hảo, dù sao ta vẫn còn tuyệt kỹ ngũ chỉ cô nương.

: Thực xin lỗi. Là do ta quá mức ích kỷ cùng độc đoán.

: Không có gì. Ngươi quay lại liền hảo.

: Ân. Cảm tạ.

: Vậy giờ chúng ta là gì?

: Tình nhân?

: *Mắt lé* Không.

: Ái nhân?

: *Mặt liệt* Không.

: Ngươi thật khó hiểu, hơn cả nữ nhân. Đây không phải là ngươi muốn ư?

: Hai ta là bạn lữ. Nên hiểu đều hiểu, nên tránh liền tránh. Ngươi chỉ nghĩ luyến ái không bái đường thành thân? Đó là lưu manh chơi pháp, không thích hợp ngươi.

: Ừ, đúng thật. Vậy chúng ta thành thân?

: Hảo a~ Ngươi không cần lo lắng mấy vấn đề thiêu cân não kia, cứ để ta lo, ngủ một giấc tỉnh dậy hạ liền có mì ăn~ Ta đích thân nấu.

: ? Ngươi còn biết nấu ăn?

: Biết chứ, bên đó mỗi khi rỗi rãi ta lại dấn thân vào trù phòng....
......
....
..
.

Đăng bởi: