Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Bách hợp hoa khai diệp hé nụ nhị đài rất xinh


"Ha..ha..."
"Nằm ngủ yên đi, ngủ một giấc là tỉnh."
"Nhưng mà..."
"Không có gì cả, đừng lo."
"Hảo..."

Cô ấy cõng tôi trên lưng, bờ vai trông gầy yếu hơn tôi nhưng khiến người ta rất an tâm. Hai tay tôi đặt trên bờ vai ấy, tựa như chỉ cần dùng chút lực liền khiến nó vỡ vụn. Chiếc cổ trắng nõn tinh mịn như cổ thiên nga, thoáng bẻ liền gãy. Những giọt máu thơm nồng đỏ tươi trào ra, khiến người không tự chủ mà đi liếm...

Tôi dừng lại những suy nghĩ đầy biến thái kia, đặt chúng ở sâu trong lòng. Cô ấy sẽ không thích một tôi như vậy, cô ấy thích tôi khi tôi thánh khiết cơ. Tôi cười nhẹ, cả người tản ra nồng hậu thuần lương.

Ân, tôi rất lương thiện ~^-^~

"Lang Nhan."

Cô ấy gọi tôi. Tôi nên đáp trả, nhưng chờ vài giây đã.

"Ân, sao vậy?"

Tôi vùi mặt vào chiếc cổ trắng tinh kia, hít thật nhẹ. Thơm quá đi... Tôi lộ vẻ mặt si mê. Rất muốn một ngụm nuốt rớt cô ấy.

"Tôi đưa cậu đến trạm xá gần đây nhé? Chiến dịch đang diễn ra, sẽ rất khó khăn nếu bệnh tình của cậu trở nên nghiêm trọng."

"Ân, tùy cậu."

Nên nói với cô ấy thế nào đây...
{Xin chào tôi là gián điệp bên địch gửi tới} quá trực tiếp
{Người yêu ơi, tôi là được quân địch bồi dưỡng đến bên cạnh nàng} quá sến
{Tôi sẽ tiêu diệt đội quân bên này và trở về, đi theo tôi không?} quá tàn bạo, cô ấy sẽ không thích
{......}
{Tôi sẽ bên cạnh với tư cách là một người bạn, một người yêu. Gián điệp đã bị tôi từ bỏ. Không tin, tôi sẽ thẳng thắn hết thảy với em. Mà không, bây giờ cũng đã và đang thẳng thắng} tuyệt, cứ thế đi~

Tôi thừa dịp cô ấy nhảy qua nhành cây to nằm bên đường liền lấy mảnh ngọc trên cổ giựt ra, lực đạo trên tay mạnh đến mức ngọc nát. Gió thổi, tàn tro bay, mọi thứ dường như lại bắt đầu.

Tôi vươn tay ôm cổ cô ấy, môi tiến sát bên tai nói nhỏ, nhiệt khí thổi vào trên vành tai, run lên run lên, tôi không tiếng động cười. Như thế này quá cũng hảo.

"Này, Khuyển Nhữ…"

"Ân?"
"Nếu ta là gián điệp thì sao?"

"Không có gì thay đổi cả, hơn nữa ta cho rằng ngươi sẽ không hại ta."

"Ngươi tự tin thật đủ a? Lại không nhanh ta đều phải ăn vạ đến ngươi trong lòng thượng~"

"Như ngươi mong muốn."

"Hì hì, cảm tạ lạp~ Ta thích tư thế này~"

"Không có gì. Lại 10 phút là đến."

"Ân, đều nghe ngươi."

----
Tiếng bước chân cùng trò chuyện thanh dần biến mất, vừa rồi trốn đến tàn nhẫn Sơn Linh Dương vội ra hít thở không khí trong lành.

"Sơn Vương, hai nhân loại kia đã vào sâu trong, có cần báo bên trong có thể động thủ?"

Thâu Hầu liếm liếm môi nói, từ biểu tình đều cho người ta biết hắn đang đói.

Sơn Linh Vương tà liếc hắn một cái, hắn lại bỏ qua hoàn toàn đắm chìm với bữa tiệc.

Hắn hừ lạnh, lại nhéo cái mũi hướng lên trời, tiếng nói như tự trào lại tự mang lười nhác.

"Đó là một kẻ.......đứng song trọng giữa kẻ điên cùng kẻ thần thông. Đừng lan truyền này tin ra ngoài."

"Ân"

Thâu Hầu vội chạy sau đi xem, hôm nay giống như vậy náo nhiệt như đi đánh Boss.

Hắn chạy vội cười.

Sơn Linh Dương nhìn bóng dáng của Thâu Hầu, khẽ thở dài.
......

Đăng bởi: