Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Thâm trầm ái, đến từ ta, trao đến ngươi...


Thâm trầm ái, đến từ ta, trao đến ngươi...

« ‹ « ‹ › » › »

Tí tách — — Tí tách — —
Ào ào ào ào––

"Vừa mới đó mưa nhỏ nhẹ, sao lại như sơn vũ dục lai phong mãn liên thế?"

"Ngươi đừng nói bậy, mưa thế này rất hợp cho việc đắp chăn bông ngủ một giấc. Còn nữa, đó là lâu, không phải liên."

"Nhưng trên thư tịch của ta thì là liên?"

"Xuẩn nha đầu, ngươi viết lầm. Có phải lúc đó ngươi nghe Tiểu Đồng giảng về《 Nàng Kiều Lỡ Bước Sa Vào Bụi Sen Trung 》phải không? Ân?"

"Sao ngươi biết?"

"Hôm đó ngươi lén phu tử đi vào, ngồi đằng trước ta, còn nghịch ngợm không nghe phu tử giảng. Ta thấy hết."

"Ngươi... Ngươi! Không được phép nói cho phu tử!!"

"Ta cứ nói a. Ngươi làm gì ta a."

"Ngươi mà nói, ta liền... Ta liền..."

"Liền?"

"Liền thân tử ngươi."

"Ai, ngươi từ đâu biết câu này?"

"Ta đại ca cùng hắn tẩu tử khắc khẩu cũng thế này. Không nói, ngươi còn dám nói nữa?"

"Ai ai, nữ hiệp tha mạng, ta còn chưa muốn chết. Ta còn chưa có thú ngươi lại đã chết lòng ta không cam tâm."

"Vì để ngươi còn tồn tại mà thú ta làm thê, ta liền bỏ qua cho ngươi. Còn có lần sau... Hừ hừ hừ."

"Nếu có lần sau liền nhậm ngươi làm ta. Ta không phản kháng."

"Hảo. Là ngươi nói."

"Ân, là ta nói."

« ‹ « ‹ › » › »

Mưa rơi trên mái hiên, lại lăn xuống, rơi xuống mặt cỏ dại.

Sa Quyển Quyện ngồi trên bậc thềm, chống cằm nhìn trời. Trời hôm nay có chút âm u, mưa đã rơi vài canh giờ. Nàng nghĩ, có lẽ ông trời đang bi thương?

Bên cạnh Sa Quyển Quyện là hai phần phân liệt của chiếc ô màu xam thẫm nàng rất thích.
Nàng lại nghĩ, có khi nào, ông trời đang thương sót cho nàng ái ô? Nếu là như vậy, Sa Quyển Quyện nàng thật sự là thụ sủng nhược kinh, ân, không có bạc chữa cái loại này bệnh.

Sa Quyển Quyện là bị phu nhân trong nhà hoàn toàn đuổi đi khỏi gia môn, không còn là người của cái gia đó. Mặc dù thoát khỏi nơi đó, là nàng tha thiết bấy lâu, nhưng giờ, nàng cảm thấy thật mê mang.

Nàng trụ nào? Ăn nào? Mặc nào? Tất cả số bạc nàng có được đều bị phu nhân thu hết vào tư khố, với cái lí do vô pháp phản bác, nói rằng không còn lí do gì mà chu cấp cho nàng số tiền ấy.

Nàng là trong lúc mờ mịt đi đến đây, thấy sân vắng lặng lại tưởng vô gia, bèn bước vào ngồi tạm trú mưa. Thật sự, nàng không có tư sấm dân trạch.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, dừng lại bên người nàng, bên cạnh nơi có chiếc ô bị phân liệt của nàng.

Sa Quyển Quyện nghe thấy tiếng nhặt đồ vật, liền liên tưởng đến nàng ô, nàng vội nghiêng đầu qua.

Thứ đầu tiên ập vào mắt nàng là y sắc, thuần thanh, bích ngọc loại này. Chỉ cần nhìn, nàng liền nghĩ đến loại chất liệu này là thượng hạng. Độ bóng, độ mượt mà, còn có cả xúc cảm, chắc chắn là khiến nhân mê đắm.

Nàng lại nhìn thấy, đôi bàn tay thon dài trắng nõn như bạch ngọc, ưu nhã nhấc lên, tàn ô trong tay, như là bảo vật liên thành.

Nàng sửng sốt, người đến, có một khuôn mặt trông rất giống nàng sơ luyến. Ân, nàng người này, xấu thành như vậy nhưng vẫn có khuynh mộ người.

Nhưng hắn, bị công công của Huệ phi, chỉ định làm vật thêm thành trong liên hôn giữa Nhan quốc và Tya quốc. Chỉ vì Đại vương tử bên kia thấy hắn một lần mà nhất kiến chung tình, đích thân chỉ định làm hắn hầu phu.

Hắn, đương trường liền nháo lên.

Nàng liền thấy hắn bị kéo đi đến, một nơi nào đó nàng không biết. Lúc đó bởi vì nàng cùng hắn phản kháng, khiến cho đế vương phẫn nộ, vung tay lên, một công công đi đến trước mặt nàng, lôi kéo nàng, đẩy nàng vào Loạn khu.
Lúc nàng gia, giả mù sa mưa đem nàng ra, nàng đã không còn là đệ nhất mỹ nhân. Không có tư dung đố thiên kị địa, hoa hận liễu hờn.. Nàng chỉ là một kẻ bị vạn nhân phỉ nhổ.

Này quốc gia, coi trọng cái đẹp trên hết, như cái tên của nó, Nhan quốc. Ở đây, không ai không là mỹ nhân, nhưng được tôn là đệ nhất mỹ nhân đương nhiên phải vượt qua tất cả, mỹ nhất. Và, họ có thể hưởng được tiền tài, quyền lợi, kể cả địa vị. Chỉ là, khiếm khuyết ở đây, chỉ khi đã trải qua thành niên chi lễ.

Nàng, khi đó cũng chỉ có song thất niên hoa.

Mỗi thứ nàng nhìn gương mặt này, đều sẽ nhớ đến hắn. Nàng xem đây là sự trả thù của hắn, vì đã không bảo vệ được hắn.

"Vị cô nương này, có thể cho ta biết, tại sao ngươi ngồi ở ta gia?"

Tiếng nói trầm thấp, lại mang theo chút the thé, tựa như bị người bóp cổ, mới phát ra như thế tiếng kêu, vang bên tai của nàng. Sa Quyển Quyện hồi thần, nhíu mi, này cũng gần quá.

Nàng nghiêng đầu tránh đi, đáp lại: "Ta cho rằng đây là nhà hoang, nên ta tự tiện vào bên trong. Cho nên, còn thỉnh ngài tha thứ cho kẻ ngu muội như ta."

"Không, ngươi không xuẩn, ngươi còn rất thông minh. Nhà ta, ngươi vào cũng không sao, ta cũng không dám ngăn cản. Nếu lỡ vì thế mà ăn một đốn béo tấu thì chả là thiệt thòi lớn cho ta."

Nàng nghe thấy tiếng hắn cười, âm vực trầm trầm mang theo chút vui sướng. Nàng sửng sốt. Người này khiến nàng nhớ đến, lúc nàng mới gặp nàng sơ luyến.

Lúc đó, hắn vừa mới di dân vào trong thành, còn không quen thuộc. Nàng thì lại có chút ương ngạnh kiêu căng.

Lần đầu nàng và hắn gặp mặt là lúc, hắn đang ở Tam Cao quán, nơi mà dược lý giá lại vô cùng cao. Nàng thấy hắn bước vào, lại bị đuổi đi ra ngoài, tâm sinh thương tiếc liền tới đỡ một phen.

Nào ngờ, hắn thế nhưng đẩy ra nàng! Hắn đứng lên, thân cao hơn nàng, nhưng gầy ốm hơn nàng, thế mà đẩy nàng ra!
Ác từ gan biên sinh. Nàng nhớ, lúc đó nàng liền nói thế này:

"Ngươi.. Ngươi! Ta phải đến nhà ngươi nói cho nhà ngươi xử tội ngươi! Nói! Nhà ngươi ở đâu?"

Lúc đó hắn cười, tựa như đoá hoa nhi, rơi từ trên cây cao xuống, rơi vào tâm nàng.
Chỉ là lúc đó nàng nộ khí công tâm, thấy hắn cười cho rằng hắn trào nàng. Nàng liền xách váy lên, chạy đến, sau đó tấu hắn một đốn.

Cuối cùng khi nàng hết giận, xoay người muốn đi khi, nàng nghe hắn lẩm bẩm: "Này tiểu nha đầu cũng thật ương ngạnh. Sau này ai thú phải nàng ta liền xui xẻo cả đời."

Nàng khí cực, hét lên: "Ngươi! Ngươi! Sau này ta phải gả cho ngươi để ngươi xui xẻo cả đời!!"

Nói xong nàng liền chạy đi. Mãn đầu óc đều là ta phải khiến hắn thú ta, sau đó khiến hắn xui xẻo, khiến hắn đau khổ, quỳ xuống chân ta xin lỗi ta, rồi ta sẽ nói [ta sẽ không tha thứ ngươi].

Sau này nghĩ lại thấy hồi đấy thật là, cứ ngẫm lại là thấy bản thân khi bé xuẩn thấu.

Sa Quyển Quyện đứng lên, phủi phủi vạt áo không hạt bụi. Nàng cúi xuống thân, cầm lấy hai mảnh của tàn ô, dự định đi tìm một chỗ khác tạm cư. Bởi, mưa đã lưa thưa dần.

Lúc nàng xoay chuẩn bị bước đi thì bỗng bị một con bàn tay nắm lấy cổ tay. Nhiệt độ từ lòng bàn tay người này truyền sang, khiến nàng cũng cảm thấy ấm dào dạt.

Nàng quay đầu lại, nhìn hắn, ánh mắt mang theo chút cảnh cáo ý vị.

Hắn dường như sửng sốt. Sau đó nàng nghe thấy hắn dùng âm điệu quái lạ nói với nàng: "Quyên Quyên, ngươi trưởng thành hơn, còn biết cảnh giác với người lạ."

Nàng nghe ra trong đó có chút vui vẻ cùng ủy khuất. Ân?

Sa Quyển Quyện nhíu hạ mi, đôi mắt nàng nheo lại. Gương mặt này đã đủ thảm rồi, lăng là từ nàng làm ra tới biểu tình khiến nó thoạt nhìn còn có chút dễ nhìn, cũng thật là làm khó nàng.

Trong đầu nàng xoay chuyển ngàn thứ, tuy đã đoán được, nhưng nàng muốn xác nhận thật giả.

"Tên ngươi?"

"Lăng Thuần Nhiên, hoặc ngươi còn có thể gọi ta là Đại tổng quản." Hắn dường như cũng đoán được nàng buông lỏng, vui vẻ lên, đôi mắt híp dường như chỉ còn có lại một cái phùng.

Lần này đến lượt Sa Quyển Quyện sửng sốt. Đại tổng quản? Kẻ khuấy đảo triều đình, quyền lực một tay che trời, càn quấy đến độ hắn muốn lên ngôi thì lên ngôi không chút dè chừng? Lại còn tính tình trầm ổn nội liễm khác xa so với phong cách hắn?

Nàng nhìn ngồi một bên cười như đoá hoa, chẳng có chút trầm ổn gì cả nam nhân. Nhưng cũng nhờ cái nụ cười như bông hoa kia, nàng mới xác định đây là nàng sơ luyến.

Nhưng mà nàng nghi hoặc. Không phải hắn bị kéo đi liên hôn rồi ư?

Sa Quyển Quyện nghĩ vậy cũng nói ra như vậy.

Lăng Đại tổng quản cười như đoá hoa nhi nói: "Hồi đó ta bị bắt, sau đó ta chạy ra được, ta đổi tên dịch dung, sau đó lẻn vào hoàng cung. Nhưng sai lầm một điều là ta đã bị tịnh thân, đó hoàn toàn không nằm trong ta dự kiến. Lại sau, ta càng trèo càng cao, cho đến địa vị như bây giờ."

Nhưng hắn bỗng chuyển, từ sáng lạn chuyển sang âm u. Đáy mắt hắn quay cuồng cảm xúc lệnh người sợ hãi, hắn nói, phối hợp với chất giọng ấy, nghe ra tựa như tử thần đang chờ đợi ngươi đưa sinh mệnh đến tay.

"Gương mặt kia của ngươi là sao? Sau khi ta bị bắt đi đã có chuyện gì xảy ra với ngươi? Ai hại ngươi? Ngươi nói ta biết, Quyên Quyên, ta đồ sát mãn môn hắn."
Sa Quyển Quyện nhìn thấy ánh mắt kia, cũng cảm thấy đầu đau như búa bổ. Có vẻ như nhiều năm qua đi khiến cho từ một thiếu niên dương quang trở thành một người nam nhân tàn nhẫn thị huyết chỉ chờ chọn người mà phệ. Lúc này thì hắn trông như người mà dân gian đồn.

Nàng không muốn trở thành hoạ thủy, nên đành phải ngăn cản đang ở hắc hoá trên đường càng chạy càng xa nàng nam nhân.

"Ngươi bình tĩnh. Hiện nay thanh danh ngươi đã tẫn hủy, ngươi lại làm diệt môn này thiên ác liệt sự kiện, có lẽ sẽ khiến dân chúng phẫn nộ dưới, hiến tế ngươi cho thiên, cho địa. Ngươi nghe ta..."

"Hảo, ngươi nói đều đối. Ta nghe ngươi làm đó là." Nam nhân cười ôn nhu lưu luyến, tuyệt mỹ gương mặt ở ánh sáng dưới, che lấp đi đáy mắt điên cuồng dục niệm, thâm trầm ái cùng thị huyết.

Mà Sa Quyển Quyện, lại ở hướng phản quang, vậy nên, theo lý thường hẳn là, nàng hoàn toàn không biết gì cả.

« ‹ « ‹ › » › »
《 Sử Thư Tân Quốc • Sa Thuần quốc thành lập 》:
【 Chiếu viết: Đại tổng quản cùng hắn ái thê Quân sư Sa Quyển Quyện, có công với quốc, lật đổ ách thống trị cũ của Áo La đế, đưa người thích hợp lên vương vị, tỏ rõ không tham niệm vương quyền. Nay, trẫm ban thưởng cho nhị vị ái khanh, nhưng biết các ngươi cái gì đều có, cái gì đều không cần. Trẫm đặt quốc danh ‹Sa Thuần› để đánh dấu công lao, hậu nhân đều sẽ ghi nhớ điều này.
Khâm thưởng! 】

《 Nhan Quốc Những Năm Cuối Của Triều Đại Một Thời Phồn Hoa Nhất 》:
【 Nhan niên 552, Sa đại gia tộc bị lật đổ, cả gia tộc ngoại trừ Sa Quyển Quyện đều bị tống vào nhà lao vì tội mưu đồ hãm hại đế vương.

Nhan niên 552 10 nguyệt 7 nhật, Áo La đế băng hà. Đại tổng quản Lăng Thuần Nhiên cùng đội quân lính hơn trăm vạn kéo vào trong hoàng cung, hiếp bức Áo La đế uống rượu độc tự vận cùng viết một bản chiếu thư.

Nhan niên 552 12 nguyệt 31 nhật, Dao Tĩnh Tư lên ngôi vua, lấy hiệu Tĩnh Tư đế, đổi quốc danh từ Nhan quốc sang Sa Thuần quốc, lấy Sa Thuần vì danh niên.

Sa Thuần niên 1 1 nguyệt 1 nhật, Tĩnh Tư đế ban tước họ khác thân vương cho Đại tổng quản Lăng Thuần Nhiên, lấy hiệu Thuần Vương cùng hắn ái thê là Thuần Vương Phi.

Sa Thuần niên 66 6 nguyệt 6 nhật, cả quốc đưa tang Thuần Vương cùng Thuần Vương Phi, sống thọ và mất tại nhà. Từ đó, ngày này là ngày kỷ niệm tang nhật của hai vị công thần.

... 】

《 Dân Gian Tình Truyền 》:
【 ....
Tương truyền, Thuần Vương cùng Thuần Vương Phi gặp nhau ban đầu là lúc người cửu người thất. Lúc đó xảy ra một trận chiến, từ đó không đánh không quen nhau, họ trở thành đôi bạn thân thiết.
Nghe nói, bi kịch phát sinh từ năm Thuần Vương Phi song thất. Thực chất hình như sơm một chút, từ cái ngày mà Đại vương tử Tya quốc nhất kiến chung tình với Thuần Vương. Năm đó cũng diễn ra sự kiện trọng đại quan hệ đến hai nước đó là liên hôn. Đại vương tử đích thân chỉ định Thuần Vương vì hắn hầu phu.
Sau đó Áo La đế phái người đến dẫn Thuần Vương đi. Tất nhiên là Thuần Vương nháo đi lên.
Lại còn có, quốc gia năm ấy song cửu chi hoa mới có được quyền địa vị của đệ nhất mỹ nhân. Nhưng Thuần Vương Phi của chúng ta chỉ có song thất, dù đã được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân, nhưng danh không xứng với thực, muốn bảo hộ Thuần Vưong đối Thuần Vương Phi là hoàn toàn không thể.
Thuần Vương Phi trơ mắt nhìn nàng khuynh mộ người bị kéo đi làm hầu phu người khác.
Tuy nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc. Áo La đế biết được vị đệ nhất mỹ nhân ngăn cản, đồng nghĩa với nàng cũng là kẻ có tội. Hắn liền hạ mệnh lệnh đưa nàng đến Loạn khu.
Hồi đó, Loạn khu là hoàn toàn loạn. Thuần Vương Phi vì sinh tồn ẩn náu lẩn trốn rất nhiều năm, không rõ nguyên nhân, nhưng khi được Sa gia cứu ra thì Thuần Vương Phi trở thành đệ nhất sửu nhân, nhận hết mọi sự dè bĩu.
Năm đó tính ra hình như là lúc Thuần Vương Phi song thập. Nàng đã quá tuổi để xuất giá, thêm chi gương mặt khủng bố kia, không ai thèm thú nàng.
Sa gia thấy nàng không còn có giá trị nữa, bèn đuổi nàng ra khỏi gia môn, trước khi đuổi nàng đi, còn không cam lòng lại khiến nàng đi thân cận người khác. Thuần Vương Phi tất nhiên không chịu, tính gom đồ rồi đi.
Nhưng, nào có thể thực hiện được. Bọn họ lấy hết bạc của nàng, trang sức, y phục. Chỉ cho nàng cầm lấy chiếc ô mà nàng yêu thích nhất, bởi này không phải của họ, mà do Thuần Vương tặng nhân dịp niên thọ nàng. Cũng chỉ là một chiếc ô tầm thường rách nát.
Thuần Vương Phi mê mang không biết đi về đâu đi tới được nhà Thuần Vương.
Thật là duyên hai người chưa tận.
Hai người nhận nhau, sau đó bước lên con đường hò vang tiếng hát cùng nói luyến ái trung.
Còn về Thuần Vương khi bị bắt đi, một số cho rằng Thuần Vương thoát từ tay Đại vương tử, cũng có người cho rằng Thuần Vương thoát từ lúc bị bắt.
Còn có cực giả, cho rằng Thuần Vương lúc đó là được đưa thẳng vào cung.
Hai người tuy không thể diễn ra thâm nhập giao lưu cự li âm, nhưng tình cảm thuần khiết đến chỉ có thể đắp chăn bông nói chuyệm phiến sau đó ôm nhau ngủ cũng khiến người ta cảm động.
Có rất nhiều người tiêu cực cho rằng, tính phúc không đầy đủ sẽ khiến cho Thuần Vương Phi hồng hạnh xuất tường. Nhưng không, nàng không tiếp xúc với ai quá lâu một đoạn thời gian, trừ những thuộc hạ thân tín ra. Cùng với nói rằng vì không có âm khoảng cách mà mờ nhạt tình cảm dần, thì nói rằng vì không có sinh ra mà càng thêm gắn bó. Nó hoàn toàn thuần khiết, như ánh trăng trong đêm, thuần khiết lại mỹ lệ.
Một số người truyền lưu nhau, từng nghe Thuần Vương Phi nói quá, tuy thuần khiết đến nhân tâm rung động, nhưng không có sinh hoạt về đêm, điều này khiến cho nàng nam nhân hoàn toàn xem nàng chặt chẽ, một bộ chỉ cần buông nàng ra thì sẽ có một dã nam nhân chạy tới cướp đi nàng.
Ta có thể hiểu, là Thuần Vương không có cảm giác an toàn.
... 】

« ‹ « ‹ › » › »

"Sa Quyển Quyện! Mau đi mua cơm đi nhanh nhanh!! Hết giờ sẽ không kịp! Đại đại, Sa ca, Sa đại, đại ca, lão đại... Ngài đi mua giùm ta, ta liền giúp ngươi ghi chú! Cả hôm nay, hôm nay là ngày lý luận nhiều nhất!"

Cửa mở, bóng dáng cao gầy bước ra khỏi phòng. Hắn liếc nhìn hàng xóm, ánh mắt tựa hồ thành thực chất.

Quách Nhận vội nghiêng đầu né đi hắn tầm mắt. Mỗi làn bị Sa ca tử vong chăm chú nhìn, hắn liền có cảm giác sắp tới hắn liền chết đi. Loại cảm giác này cũng thật là đáng sợ.

Sa Quyển Quyện gật đầu, khoá cửa sải đôi chân dài lướt qua.

Hắn đang nghĩ về những tư liệu mình vừa đọc được.

Cùng hắn tên. Lại nhân sinh khúc chiết.
Cùng nàng tên. Hắn nhân sinh thẳng tắp thẳng tắp.

Nhưng hắn vẫn cảm giác không thích hợp, tựa hồ không phải là hắn. Hắn là một thân phận khác.

Nhưng, hắn từng có giấc mộng mơ hồ, tựa như hắn đại nhập vào nhân vật, sắm vai một cái hoạn quan quyền cao chức trọng, một cái quốc gia điên rồ đến tàn nhẫn, cùng một sửu cô nương nhưng lại nhất mỹ trong mắt hắn nói cái luyến ái.

Hắn đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng vang nhỏ, hắn cúi đầu xuống nhìn, là một phen cặp sách mới tinh, tên được viết trên cặp lại khiến hắn sửng sốt.

Tên viết tắt của Thuần Vương.

Sa Quyển Quyện không xác định được do hắn vừa đọc tư liệu quá thâm nhập hay gì đó mà gây ra ảo giác.

Hắn tính tìm chủ nhân của chiếc cặp để xác nhận, thì có một chiếc lắc từ trên cây rơi xuống, ngay giữa lòng bàn tay hắn.

Sa Quyển Quyển phản ứng đầu tiên là kiểm tra xem nó có phải là hàng giả hay không, của nam hay nữ còn biết đường mà hắn tìm người trả lại.

Từ trên cây truyền đến một tràng tiếng cười, nghe vào tai lên rất tô. Sa Quyển Quyện không cấm tưởng.

"Cảm ơn ngươi đã giúp ta chụp được nó. Vì để cảm tạ, hay là ta đem chiếc dây này tặng ngươi a?"

Thanh âm nghe lên có chút quen thuộc cảm, tựa như hắn thiết tưởng, người này vốn dĩ chính là như vậy đã từng. Nhưng hắn chưa từng cùng người này tiếp xúc, lấy đâu ra đã từng.

Sa Quyển Quyển mở miệng: "Ta không.."

Chưa nói hết câu, hắn liền thấy có một bóng người rơi từ trên cây xuống. Theo bản năng, hắn vươn tay ôm người vào lòng.

Xúc cảm rất hảo, vào tay mềm mịn. Sa Quyển Quyện kiềm nén cơn muốn bóp thử cảm giác, nếu không, hắn sẽ trông như là biến thái.

Người trong lòng vươn tay ôm hắn cổ, dùng giọng nói có điểm tô đối với hắn kề sát bên tại nói nhỏ: "Ngươi lại cứu ta. Trên người ta giờ chẳng còn gì để tặng ngươi, nhưng chung quy vẫn phải báo đáp. Ân cứu mạng, lấy thân đền ơn thế nào lạp?"

Sa Quyển Quyện tựa như bị khống chế, không theo hắn sở chi phối. Hắn không chút do dự nào đồng ý lên, còn gật đầu.

"Ân hảo. Là ngươi nói."

Người trong lòng nao nao. Thuần Nhiên, vẫn luôn là như vậy xuẩn manh.

Người nọ cười, ánh dương quang rơi xuống, như tô điểm trở nên loé mắt đến nỗi, trong mắt Sa Quyển Quyện, chỉ còn có người này một người, không có bất cứ thứ nào có thể chia sẻ hắn ánh mắt.

Hắn nghe người nọ tiêm thanh tế ngữ đối hắn nói: "Ta nói rồi. Ta đã nhớ thì không quên. Huống chi là ta nói với ngươi, ta sẽ chỉ khắc cốt minh tâm, càng khắc càng thâm, không bao giờ sẽ có chuyện phai mờ."

Sa Quyển Quyện đáy mắt không biết khi nào liền tụ tập tràn đầy thâm ái si tình, còn có chút ôn nhu quyến luyến. Hắn như trứ ma giống nhau, môi kề môi. Tiếng nói trung, hai đôi môi ma sát vào nhau, lệnh nhân điên cuồng điện lưu cảm.

"Ta là Sa Quyển Quyện. Còn ngươi là.. Ta người muốn tìm?"

"Ân, ta là Lăng Thuần Nhiên. Hay nói cách khác, ngươi đỉnh ta tên, ta thì là ngươi tên." Đáp lại Sa Quyển Quyện, là người nọ cánh tay tựa hồ buông lỏng, tựa giây tiếp theo liền rơi xuống giống nhau.

Hắn kinh hoảng dưới, lựa chọn theo bản năng mà đè nặng người kia trên thân cây, đôi môi rơi xuống, so ban nãy còn kịch liệt. Hắn tựa như kẻ lang thang nơi hoang mạc, gặp được ốc đảo, vô cùng vô tận kinh hỉ từ hắn trong lòng vọt tiến vào trong não, khiến hắn trí hôn trí hôn giống nhau vội chạy vào ốc đảo. Nhưng càng đến gần, một nỗi sợ hãi không tên bao quây lấy hắn. Hắn suy nghĩ, có lẽ đây chỉ là ảo cảnh, một giấc mộng... Nhưng là mộng, thì nên là tùy tâm sở dục.

Một hôn kết thúc, Sa Quyển Quyện vẻ mặt chưa đã thèm biểu tình khiến Lăng Thuần Nhiên vỗ vỗ mặt hắn mấy cái cho đỡ tức.

Hắn rũ mi, che khuất đáy mắt thâm trầm ái đến lệnh người hít thở không thông. Hắn mở miệng, thanh âm lại là như thế trong trẻo.

"Chúng ta đây, nói cái thật • luyến ái?"

"Thì ra ngươi vẫn băn khoăn trong lòng về việc này. Còn hảo ta đem sự tình an bài thoả đáng, nếu không ngươi có nước mà ngồi chờ siêu độ hoàn toàn dục cầu bất mãn.."
Lăng Thuần Nhiên lầm bầm nói nhỏ, tựa như phun tào lại tựa như trách yêu.

Nàng nói xấu người trước mặt xong, cho rằng hắn không nghe thấy, liền trả lời vấn đề phía trước. "Ân, thật, cùng với kết cái thật • hôn."

Sa Quyển Quyện nhìn nàng tiểu bộ dáng chơi xấu hoàn toàn không để ý, thậm chí còn có chút lạc quan nghĩ, đó chứng tỏ nàng hoàn toàn ái hắn mới vì hắn làm như thế.

Tâm như rót mật đường, hắn cơ hồ dùng đồng dạng hương vị thanh âm nói: "Chúng ta sẽ trở thành thân mật nhất người, cự li âm khoảng cách sao... Ta đã nghĩ muốn từ lâu."

"Khoan khoan, dừng dừng lại, ngươi ôm ta đi đâu?! Ta vẫn còn là vị thành niên, ngươi đây là phạm pháp, phạm pháp biết không, như thế thì ngươi sẽ ngồi tù, rồi ta lại phải vòng vo giữa nhà tù và nhà trường..."

"Ân ân, ta biết, ta chỉ dẫn ngươi đi thăm quan ta trụ phòng, xem xem còn có gì cần sửa chữa liền nói ta."

"A? Vậy còn phòng ta?"

"Triệt rớt."

...

Lá cây đung đưa xào xạc, ánh nắng mặt trời chiếu xuống tạo nên thành từng hàng từng cụm nối nhau bóng râm.
Trên con đường người đến người đi tràn đầy quen thuộc phía bên phải sân trường, chỉ có thân ảnh của hai người đan chéo vào nhau, tuy hai mà một, không bao giờ phân ly tựa như cái bóng được kéo dài vĩnh vô chừng mực dưới chân.
...

Product by—–Aivlian
Đăng bởi: