Đoản Văn Ký Lục

Chương: Đoản Văn Ký Lục Pen and Note


Hôm nay là thứ hai đầu tuần, cô chủ nhỏ Mariana lại hí hửng chạy khắp nhà hòng tìm được cặp mới. Sau một hồi chọn lựa loay hoay, cô chủ nhỏ chọn anh Frozen Schoolbag đầy lịch lãm và phóng khoáng với chiếc áo tông màu xanh lá. Cô ấy nhét hết tất cả những gì cần thiết vào cái ôm đầy cõi lòng của anh ta.

Trông gã rất hưởng thụ, thì đúng là toàn người đẹp không mà: cô bé lolita Markbook Mocha, anh chàng ngoan ngoãn Ruler Student, cô gái đầy gợi cảm Eraser Black Color...

Sau khi xác nhận không còn thứ gì bị lãng quên, cô chủ nhỏ đặt anh ta trên lưng, còn tôi thì được cô ôm vào lòng. Nhờ vào bộ quần áo màu lam nhạt điểm xuyến những hạt tuyết nhỏ mà Mariana thích nhất, tôi mới không bị đẩy vài vòng tay của gã ta. Ôi....thật may mắn.

Cô chủ nhỏ được mẹ cho chiếc bánh sandwich quét bơ đậu phộng cùng mứt dâu tây đi đến trường.

Tiết học đầu là bài kiểm tra thình lình của ông giáo Ashief, cô lúc ấy có chút bất ngờ nhưng không cảm thấy hốt hoảng. Tôi biết cô nắm chắc bài học, nên tôi cũng không quá lo lắng cô sẽ gặp khó khăn.

Anh chàng Higheln-Pen hôm nay dường như bị cảm nặng, anh ta cứ hoạc hẹch ra những tí mực, rồi sau đó dừng hẳn. Lại một pen nữa ra đi. Tôi đã chứng kiến rất nhiều pen ra đi, nhưng tôi vẫn không thể vô cảm mà nhìn họ ra đi được. Bởi, sẽ có ngày tôi cũng dừng sinh mệnh như cách ấy...

___________

Mariana nhíu nhíu mày đặt bút xuống, vươn tay qua khều khều cậu bạn bàn bên.

"Stak, cho tớ mượn một cây bút" Mariana nhỏ giọng nói.

Stak, tên đầy đủ của cậu ta là Stakeriane, là ông nội cậu ta đặt, vừa nữ tính lại dài dòng.

Cậu ta quay lại nhìn Mariana, trong tay có sẵn cây bút đưa qua cho cô, rồi quay đầu về lấy cây bút khác trong hộp ra. Cậu không nói một lời nào, Mariana cũng không để ý, đó giờ vậy rồi, thói quen. Cô cảm ơn cậu ta rồi quay lại làm bài.

___________

Anh chàng mới gặp này là một người tràn trề sinh lực với bộ áo cánh mới toanh, có vẻ như mới vừa được sử dụng, là một pen mới tinh tươm.

Tôi và cậu ta quen nhau qua vài lời nói hợm hĩnh của cậu ta. Cậu này hài hước lắm, lại còn đẹp trai đáng yêu nữa. Cảm giác này khác với khi ở chung với những pen khác. Là gì ta? Hmmmmm.....

___________

Hôm nay cô chủ nhỏ vẫn còn bị bệnh nặng, không thể đi học. Đã gần cả tuần rồi, tôi chỉ mong cô chủ nhỏ mau bớt bệnh, cũng có một phần là muốn gặp lại chàng pen hôm nào.

Tôi hỏi chị Eraser rồi, chị ấy gọi đây là yêu, cái cảm xúc chi phối tự thân, khó điều khiển. Câu nói ấy quá triết lí, may mà tôi hiểu.

2 tuần, 14 ngày, 336 giờ, 20160 phút, 1209600 giây và vẫn còn xu hướng tăng lên, tôi không gặp được pen.
Ôi.....cuối cùng tôi cũng được gặp pen nơi thánh đường school.

Cô chủ nhỏ dường như cũng rất hào hứng đến trường như tôi. Mariana bị giam cầm trong nhà 2 tuần, cô ấy nghẹn lâu lắm, nay đã được giải thoát.

Tôi mong chờ, cầu xin chúa Jesus phù hộ cho Mariana và cả tình yêu đầu vừa chớm nở của tôi.

____________

Ôi noooooooo!!! Pen sao lại như thành ra như thế? Sao lại cũ kĩ và hoạc hẹch thế kia??...

Sao cơ? Anh là loại pen vừa đắt lại vừa ngắn hạn??? 3 tuần ư?...

Tôi bỏ lỡ anh trong 2 tuần qua, còn cả những ngày trước khi đôi ta gặp nhau nữa...

Tôi thổ lộ với anh, như là lời nói cuối cùng anh muốn được nghe, anh toả sáng lấp lánh như giây sau có thể tan biến vào khoảng không.

/Pen...tôi thích anh...anh đừng ra đi mà...tôi sẽ đau lòng../

\Note, em đi đi, đừng quan tâm tôi nữa, cũng đừng nhớ về một pen chu kì ngắn ngày như tôi. Tôi...không đáng..\

/Anh.../

*Chen ngang* *Người qua kẻ lại, vô tình làm rơi anh ta - pen*

*Vỡ nát* Cái thanh âm ấy như âm thanh của trời, nó vang vọng bên tai tôi mãi thôi. Pen, pen, pen của tôi.

Tôi quá đau lòng để mà không còn sức lực chống lại việc người ta vô tình làm rơi tôi. Có kẻ đi đến bên tôi, âm thanh người đó nói mờ mờ ảo ảo rồi dần trở về yên tĩnh.

"Chà chà, chất giấy tốt chưa kìa, chỉ tiếc quá nhiều người dẫm đạp lên, không còn đẹp đẽ như thuở ban đầu. Trông tiếc thật, thôi kệ, cứ ném vào lò thiêu, đã dơ thì không còn quý giá nữa.."

.....


Đăng bởi: