Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 14: Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Chương 14 – Trách nhiệm


Chương 14 – Trách nhiệm



La Tiểu Lâu nắm chặt tay đằng sau nhưng vẫn bình thản hỏi lại: “Vậy anh ấy bảo em lúc nào thì đến ạ?”

Đàn anh khoa chỉ huy kia nhíu mày, có vẻ như bất ngờ vì La Tiểu Lâu không đi luôn mà lại hỏi chuyện, bèn cười trả lời: “Đến giờ trưa tan tầm, cậu ta hẹn em ở trong phòng hội trưởng.”

“Vâng ạ, cảm ơn đàn anh, buổi chiều tan học thì em sẽ đến gặp anh ấy.” La Tiểu Lâu cảm ơn, người nọ cũng không nói gì nữa, xoay người đi khỏi.

Đợi đến nơi không còn ai nữa, vị đàn anh khoa chỉ huy kia mở máy thông tin trên cổ tay, vừa cười vừa nói: “Ê này, đến đưa lời nhắn thôi mà xem chừng con chuột nhà cậu cũng có vẻ sợ sệt cậu lắm đấy!”

Bên kia truyền sang tiếng cười khe khẽ của La Thiểu Quân: “Bởi vậy tôi mới phải nhắc nhở cậu, nghìn vạn lần đừng dọa nạt nó mà.”

Vị sinh viên khoa chỉ huy này lập tức phản bác: “Này, tôi cũng không dám phá hỏng chuyện của cậu đấy. Chẳng qua là nó quá kém cỏi mà thôi.”

Lần này, bên kia im lặng một hồi, rồi nhẹ nhàng nói: “Sự nhỏ bé của một ai đó, đôi khi cũng không phải là chuyện xấu đâu.”

...

La Tiểu Lâu vội vã chạy ra ngoài, lúc tới bảng thông tin thì Nguyên Tích hẵng còn chưa tới, vì vậy đứng tại chỗ chờ hắn.

Kỳ thực La Tiểu Lâu hơi lo sợ khi gặp La Thiểu Quân, mặc dù vị đại thiếu gia này vẫn luôn mỉm cười. Thế nhưng khi bị người đó nhìn, La Tiểu Lâu có cảm giác mình như một con chuột bị một con rắn nhìn chòng chọc. Khi con rắn còn chưa đói khát, tốt nhất đừng nên cử động, ngoan ngoan làm thứ thức ăn dự trữ cho nó, bằng không sẽ bị một ngụm nuốt sạch sẽ.

Hơn nữa, rõ ràng đã nói không còn quan hệ nào nữa, vậy mà ngày đầu tiên La Thiểu Quân đã tìm cậu, rốt cục là có chuyện gì đây?

La Tiểu Lâu đã cố ý đẩy lùi thời gian hẹn gặp, bởi cậu muốn suy nghĩ cẩn trọng nên đối ứng ra sao..

“Này, đi thôi. Rõ ràng có thế thôi mà lão già cũng phải lải nhà lải nhải mãi một hồi không yên.” Giọng nói quen thuộc của Nguyên Tích vang lên, “Buổi chiều không có tiết, cơm nước xong chúng ta về thẳng nhà.”

La Tiểu Lâu ớ người, vội vàng giở thời khóa biểu trong máy thông tin ra tra lại, buổi chiều khoa bọn cậu có một tiết.

“Buổi chiều tôi còn có tiết, lát nữa thì cứ về trước đi, dù sao cũng không xa lắm, tan học thì tôi tự đi về cũng được.”

“Chuyển thời khóa biểu của cậu sang cho tôi.” Nguyên Tích nói, cũng chuyển thời khóa biểu của khoa cơ giáp sang máy La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu mở ra xem qua một cái: Thời khóa biểu của lớp 1 khoa cơ giáp. Ngay tức khắc trong lòng nước mắt dâng trào, lớp 1, tên này ngoại trừ tính tình sứt mẻ thì chẳng nhẽ mọi thứ khác đều hoàn mỹ, không có vết nứt nào sao?

Hai người ăn cơm trưa trong căng tin. La Tiểu Lâu nhìn các món ăn phong phú của nhà trường, hận không thể đóng gói hết lại mang về nhà dùng cho buổi tối, vừa ăn ngon vừa bổ dưỡng lại không tốn tiền của cậu. Cơ mà Nguyên Tích sống chết cũng không cho, nên cậu đành phải từ bỏ.

Lúc ăn, La Tiểu Lâu cố nén lòng ghen tuông hỏi Nguyên Tích: “Hôm nay các cậu có được tiếp cận với một chiếc cơ giáp hẳn hoi không?”

Nguyên Tích khó hiểu nhìn cậu một cái, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Muốn nhìn à?”

La Tiểu Lâu thở dài: “Đương nhiên òi, tôi đã được nhìn thấy bao giờ đâu, hơn nữa, nếu không phải tại gen với thể năng không đủ điều kiện thế này thì tôi đã cố sống chết nhanh chân đăng ký vào khoa cơ giáp rồi. Bây giờ tôi lại học chuyên ngành chế tạo cơ giáp, nếu được tiếp xúc với vật thực, dù chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi ——”

“Chờ cuối tuần tôi đưa cậu đi xem.” Nguyên Tích cắt ngang dòng lải nhải của La Tiểu Lâu, nói một cách đơn giản.

Thấy ánh mắt ngạc nhiên lẫn sung sướng của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích không được tự nhiên nhấn mạnh thêm một câu nữa: “Cuối tuần này tôi đi huấn luyện, tiện cho cậu theo luôn.” Tuy hắn được chỉ dạy phải tuyệt đối không được để lộ nhược điểm trước mặt người khác, nhưng đối với La Tiểu Lâu ‘nhiều chuyện’ của tối hôm qua, không hiểu tại sao trong lòng Nguyên Tích lại có cảm giác vui vẻ và cảm động, có lẽ là chưa từng có ai đối xử với hắn như vậy —— Trước đây chưa từng có người nào có cơ hội làm như vậy.

Tất nhiên, cho dù có vui vẻ, phải nói lời cảm ơn cho phải phép nhưng với loại chuyện như này thì đúng là Nguyên Tích ứ làm được, bởi vậy hắn quyết định sẽ phải đối đãi tốt hơn với tên nô lệ này.

“Vậy cũng tốt! Phải biết là tôi chưa bao giờ được nhìn thấy —— ấy, nguy rồi! Cuối tuần tôi phải đi làm thêm!” La Tiểu Lâu đau khổ ê chề.

Chân mày Nguyên Tích cau lại, lập tức giận dữ mà hỏi: “Làm thêm? Cậu là —— của tôi, sao phải đi làm cho người khác?” Vì vướng mấy người xung quanh nên Nguyên Tích không nhả hai từ ‘nô lệ’ ra được, cơ mà nói như thế kia thì lại càng khiến người ta hiểu lầm hơn. La Tiểu Lâu phát hiện hai người ngồi cạnh bọn họ đã nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn thấy sinh vật lạ.

Ặc, ôi dời ơi, mất mặt con quá.

La Tiểu Lâu rất muốn giả vờ không quen biết Nguyên Tích, nhưng hiển nhiên là điều này cũng đếch giải quyết được vấn đề, chỉ có thể đỏ bừng mặt, nhỏ giọng vặn lại: “Chẳng lẽ cậu không biết tôi phải nuôi cả nhà đấy à? Thế cậu nghĩ chuyện ăn, mặc, ở, đi lại tôi làm thế nào hả!”

Nguyên Tích ngẩn người nghĩ lại một lúc, tựa hồ đã hơi hiểu hiểu tại sao bữa cơm của La Tiểu Lâu lại đơn giản đến vậy, “Cậu có thể bảo với tôi mà ——”

“Thật tốt quá! Rốt cục thì cậu cũng biết mình ăn ở uống chùa —— khụ!” La Tiểu Lâu cố nén sự mừng rỡ lại, nuốt câu ‘tôi đã chịu đựng cậu quá lâu rồi’ vào trong bụng, nhìn khuôn mặt đã đen kịt lại của Nguyên Tích, dè dặt nói lại: “Thật ra cũng không có gì, tuy tôi phụ trách bữa sáng và bữa tối, nhưng cậu cũng đài thọ bữa trưa cho cả hai chúng ta rồi còn gì, hơn nữa tôi còn đi nhờ xe của cậu...”

“Không cần phải rạch ròi ra như thế chứ!” Nguyên Tích rất bất mãn nói.

“Được rồi, vốn cũng khó phân chia lắm...” La Tiểu Lâu thấp giọng nói thầm, sau suy nghĩ kỹ càng, thử phân rõ phải trái với Nguyên Tích: “Bất quá, tôi cũng chẳng biết mình tự nuôi mình thì có gì mà không được. Nói thật thì, cái cảm giác này không phải là ỷ lại, bản thân mình có một nghề nghiệp ổn định luôn khiến mình cảm thấy an tâm.”

Trước tiên không bàn đến chuyện lúc nào Nguyên Tích mới rời đi, dù sao hai người cũng đã ở chung, cũng không thể trông cậy vào công việc của riêng một người được, cậu là một thằng con trai, cậu không thể chỉ vì cái khế ước nô lệ chết tiệt kia mà phải làm một tên nô lệ, dựa vào sự sinh tồn của kẻ khác. Hơn nữa, tự bản thân mình có thể kiếm ra tiền thì càng thuận tiện hơn, có lúc còn được sử dụng quyền ngôn ngữ bình đẳng nữa chớ —— Được rồi, định nghĩa của cái từ ‘bình đẳng’ này để thảo luận sau.

Nhìn Nguyên Tích với ánh mắt lạnh lẽo đen ngòm đang lườm nguýt mình, cái trán trơn nhẵn của La Tiểu Lâu len lét đổ một vài giọt mồ hôi, tiếp tục kiên trì nói: “Lần trước cậu đồng ý cho tôi rồi, tôi có quyền tự do cá nhân, tôi muốn đi làm thêm, tôi cũng thích công việc của mình nữa, công việc này rất có hữu ích cho chuyên ngành của tôi. Tôi cam đoan với cậu rằng, tôi sẽ cố gắng không làm lỡ chuyện của cậu đâu, nếu cậu có việc thì tôi có thể cân nhắc chuyện xin nghỉ —— Thỉnh thoảng cậu cũng phải ngẫm lại hộ tôi đi chứ.”

Nguyên Tích trợn mắt với La Tiểu Lâu đến nửa ngày, cuối cùng không tỏ vẻ gì mà nói, “... Vậy tùy cậu.”

Có vẻ như đã thuyết phục thành công, La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, nhìn Nguyên Tích một cái rồi chủ động bày tỏ: “Vậy, thứ Sáu tôi cùng cậu đi xem cơ giáp trước, rồi đến Chủ Nhật mới đi làm.”

Nguyên Tích vẫn như cũ chẳng thèm đếm xỉa gì đến cậu, chỉ ăn cơm một cách rất tao nhã.

Ăn xong bữa trưa, hai người đứng dậy ra ngoài, La Tiểu Lâu đi sau Nguyên Tích chào tạm biệt: “Tôi vào lớp đây.”

Nguyên Tích hừ một tiếng, đi ra bãi đỗ xe, đi được vài bước thì quay đầu lại nói: “Là do cậu nói đấy, tôi có việc thì cậu sẽ phải ưu tiên cho tôi trước. Sáng sớm thứ Sáu tuần này, theo tôi tới chỗ huấn luyện.”

La Tiểu Lâu vui mừng một trận, bởi vốn dĩ ban đầu cậu cũng chẳng trông chờ gì vào lời đáp ứng của Nguyên Tích.

Hết tiết học đầu tiên, La Tiểu Lâu thu dọn đồ đạc qua quýt, đến phòng hội trưởng hội sinh viên.

Không phải là hội sinh viên của khoa chế tạo cơ giáp mà là hội sinh viên của học viện St. Miro. Nơi đó là một khu nhà nổi tiếng của học viện, quyền lực của hội sinh viên rất lớn, họ phải chú trọng vào việc phối hợp hiệu quả giữa các khoa trong trường với nhau.

Có thể gia nhập vào hội sinh viên thì đều phải là những sinh viên có năng lực không bình thường, như vậy thì chẳng cần nói đến hội trưởng làm gì nữa nhỉ.

Nghĩ tới đây, La Tiểu Lâu thở dài.

Tới trước cửa rồi, La Tiểu Lâu dùng máy thông tin trên cổ tay quét một đường, qua mười giây, cửa tự động mở ra.

Phòng hội trưởng rất rộng rãi sáng sủa, xung quanh là những ngăn tủ chứa tài liệu, cạnh cửa là những cây cảnh xanh um tươi tốt, đồ vật rất nhiều, nhưng đều rất ngăn nắp trật tự. La Tiểu Lâu bước vào trong, ngay lập tức đã thấy La Thiểu Quân đang nằm trên ghế sô pha.

Trên sô pha còn có một người khác, là một thiếu nữ mặc váy trắng ngồi bên cạnh La Thiểu Quân. Cô thấy La Tiểu Lâu bước vào thì đứng dậy, ra hiệu cho cậu giữ im lặng, sau đó nhẹ nhàng đến gần, nhỏ giọng nói: “Hội trưởng La có nói em đến tìm anh ấy, em chờ một chút nhé, anh ấy bận bịu quá, vất vả lắm mới nghỉ ngơi được một lát.”

La Tiểu Lâu không dám lộn xộn, chỉ có thể ngồi chờ trên chiếc ghế cách xa bọn họ nhất.

Thiếu nữ kia mỉm cười, bưng một cốc nước tới cho La Tiểu Lâu, thuận tiện quay đầu đưa ánh mắt ẩn tình đặt lên người La Thiểu Quân.
La Tiểu Lâu nói cảm ơn. Trong lúc chờ đợi, để giết thời gian, cậu bắt đầu nhớ lại tiết học cơ bản của buổi chiều mới vừa rồi, thú thật thì, cậu nghe hơi không hiểu. May ra đến lúc cậu tự học xong chương trình cao trung thì sẽ không vất vả như thế này nữa.

Không biết qua bao lâu, ánh sáng trước mặt La Tiểu Lâu bất chợt không còn, cậu chậm chạp ngẩng đầu lên thì đã thấy ngay khuôn mặt mỉm cười của La Thiểu Quân đang đứng trước mặt mình.

Cốc nước đang cầm trong tay của La Tiểu Lâu ngay lập tức bị sóng sánh, nước bắn ra không ít, cậu bối rối đứng dậy, “Hội trưởng La.”

La Thiểu Quân nhíu mày, tự mình lấy khăn tay lau đồng phục cho cậu, mở miệng nói: “Đến rồi thì nên đánh thức anh dậy chứ.”

La Tiểu Lâu lại ngẩng đầu, phát hiện chị gái kia đã ra ngoài, hiện tại trong phòng chỉ còn lại mình cậu và La Thiểu Quân.

“Cũng không chờ lâu lắm đâu ạ, hội trưởng La tìm em là có chuyện gì vậy?” La Tiểu Lâu cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

La Thiểu Quân nhìn cậu một hồi rồi bỗng nhiên nở nụ cười: “Em không cần phải... Căng thẳng như vậy, hơn nữa, anh là anh trai của em mà.”

La Tiểu Lâu nhìn La Thiểu Quân đã trở về ngồi lên ghế sô pha, trong đôi mắt âm u kia tưởng chừng tất cả đều là chuyện vui, thế nhưng không cách nào có thể nhìn ra con người này đang nghĩ gì. Nghe La Thiểu Quân nói xong, La Tiểu Lâu nghiêm túc đứng lên, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta mà nói: “Hội trưởng La, em đã cam đoan thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”

“Có liên quan gì chứ, dù sao ở bên ngoài chúng ta cũng có chung huyết thống mà.” La Thiểu Quân nói với vẻ thờ ơ.

La Tiểu Lâu cúi đầu, không nói gì nữa.

“Anh gọi em qua đây là muốn hỏi chuyện, vừa vào trường có chỗ nào không thích ứng được không, nếu muốn anh giúp đỡ gì thì có thể tới tìm anh.” La Thiểu Quân nói.

La Tiểu Lâu lắc đầu: “Không có gì không thích ứng được, em sẽ cố gắng.” Suy nghĩ một lát, La Tiểu Lâu bổ sung thêm: “Chỉ là chuyện nghe giảng hơi khó khăn một chút, em sẽ gắng để không bị học lại.”

La Thiểu Quân khẽ cười rộ lên: “Ừ, kết quả sát hạch của em rất khá, cố học tốt, nói không chừng sau này có thể làm chế tạo sư cơ giáp cho La Thiểu Thiên nữa đấy.”

Lồng ngực La Tiểu Lâu nhảy dựng lên, vẻ mặt hơi ngại ngùng nhưng vẫn nở nụ cười, mở miệng nói: “Cậu ấy là chiến binh cơ giáp thiên tài, làm sao mà để ý đến em được chứ.”

La Thiểu Quân nhìn cậu một hồi, khích lệ vài câu rồi cuối cùng cũng cho cậu đi.

Hết căng thẳng, tự dưng La Tiểu Lâu lại cảm thấy hơi buồn cười. La Thiểu Quân đâu cần phải để ý đến cậu như thế chứ. Ngay từ ban đầu cậu đã không thất lễ với người kia rồi, đối với La gia cũng chẳng có ý nghĩ nào cả. Mà so với hai vị thiếu gia chuẩn mực này thì chẳng biết họ mạnh mẽ hơn cậu gấp bội phần nào. Vị thiếu tướng La đó, có lẽ đã quên hẳn đứa con riêng này rồi.

Một chế tạo sư cơ giáp, tiền đồ sẽ thế nào?

Bất quá, bản thân cậu cũng muốn chuẩn bị sẵn sàng, trước khi tốt nghiệp phải tìm cách thoát khỏi sự nắm giữ của La gia.

La Tiểu Lâu ra khỏi tầng hành chính, bây giờ vẫn còn sớm, cậu đang nghĩ xem có nên lên tầng thông tin tìm tài liệu không. Đúng lúc này, máy thông tin trên cổ tay cậu chợt lập lòe.

La Tiểu Lâu vội vàng ấn nút mở, hiện tại người có thể biết cách liên lạc với cậu qua máy thông tin chỉ có mình Nguyên Tích.

“Hết tiết chưa?”

“Ừ, vừa mới tan.”

“Ra cổng đi.” Nguyên Tích nói xong liền tắt máy luôn.

La Tiểu Lâu khó hiểu, Nguyên Tích đang làm gì vậy, hắn sẽ không quay trở lại đón cậu đấy chứ. Nghĩ đến khả năng này, La Tiểu Lâu hung hăng rùng mình một cái.

Cấp tốc chạy ra cổng, quả nhiên chiếc xe màu đen của Nguyên Tích đang đỗ ở đó.

La Tiểu Lâu liền mở cửa, nhìn đồng phục lộn xộn trên người Nguyên Tích, cẩn thận hỏi thăm: “Chưa về ư?”

Nguyên Tích vốn đang bình thường bỗng chốcđỏ bừng mặt, đình chỉ hoạt động một hồi. Ngay lúc La Tiểu Lâu còn đang rất ngạc nhiên vì sao câu hỏi của mình đơn giản thế thôi mà lại khó trả lời đến vậy thì Nguyên Tích đã tức tốc đáp lại: “Tất nhiên là tôi đang luyện tập tốc độ tay, tiện thể trở cậu về —— Chẳng nhẽ cậu trông mong tôi phải đặc biệt chờ cậu hả?!”

Khóe miệng La Tiểu Lâu giật giật, nếu cậu mà cười thì nhất định sẽ bị giết mất, nhất định sẽ bị giết... Cuối cùng, gian nan lắm mới thuận theo ý của Nguyên Tích mà nói: “Biết rồi, cảm ơn nha.”

Lúc mới đầu, mỗi ngày La Tiểu Lâu đều bị Nguyên Tích ức hiếp, chỉ dám chửi rủa Nguyên Tích ở trong lòng, còn từng tìm cách thoát khỏi người này. Cậu lên mạng, len lén điều tra cái khế ước nô lệ kia rốt cục là như thế nào.

Sinh tử nằm trên tay người khác, nhỡ ngày nào đó xảy ra chuyện muốn sống cũng không được sống, muốn chết cũng không được chết, thì quả thực, chẳng có điều gì có thể khủng bố tinh thần người ta hơn điều này.

Cơ mà, La Tiểu Lâu điều tra lâu lắm rồi mà chẳng tìm ra được một chút thông tin nào về khế ước nô lệ cả, chỉ trừ một vài bộ phim tiểu thuyết là có, còn đâu không có dấu hiệu tồn tại trong thế giới thực.

Chính xác thì tinh thần lực có tồn tại, nhưng những người bị khống chế lâu dài toàn là ngơ ngác ngây ngốc, không có ý thức bản thân, hiển nhiên là không phải kiểu khế ước này của cậu rồi.

Tra không ra, ngược lại La Tiểu Lâu càng không dám có ý định bỏ trốn hơn. Ngộ nhỡ, Nguyên Tích dựa vào khế ước nô lệ tìm được cậu, thế thì cuộc sống sau này còn thảm thương hơn gấp trăm lần.

Bây giờ thì La Tiểu Lâu chỉ có thể triệt để nhận lệnh, sống chung với Nguyên Tích. Cậu bắt đầu dần dần hiểu ra, ngoại trừ tích cách bá đạo xấu xa của Nguyên Tích, đồng thời bên ngoài thường xuyên siêu cấp tỏ ra không được tự nhiên, kỳ thực thì cũng có điểm dễ thương. (Sặc!)

Ví dụ như, Nguyên Tích sẽ giả vờ như không thèm giúp cậu (nhưng thực ra là có), như bây giờ này.

Nguyên Tích trợn mắt nhìn La Tiểu Lâu đang cười tủm tỉm, lái xe bay đi.

Lúc ăn tối, Nguyên Tích đưa cho La Tiểu Lâu một chiếc thẻ.

“Đây là cái gì?”

Nguyên Tích thẳng thừng đáp lời: “Đây là tài khoản trên mạng của tôi, tiền trong đấy lúc đầu thì vô dụng, nhưng bây giờ đã có nô lệ rồi, cái này hiển nhiên có thể để cậu quản lí thay tôi.”

“Cậu có thể kiếm tiền trên mạng? Đây là tiền chính cậu kiếm được?” La Tiểu Lâu kinh ngạc hỏi.

“Tất nhiên rồi, ngày trước tôi thường xuyên đứng trong top đối chiến cơ giáp, mỗi lần thắng đều nhận được tiền.” Nguyên Tích nói một cách chắc chắn.

“Vậy tiền bình thường của cậu không phải là do nhà chu cấp hả?” Hình tượng của Nguyên Tích trong cảm nhận của La Tiểu Lâu đột nhiên tăng thêm một phần.

“Sao được, mỗi một tháng ông già tôi đến đúng hạn thu tiền. Nếu để ông ấy biết tôi nuôi —— nuôi dưỡng thú nhỏ các thứ, ông ấy nhất định sẽ đến điều tra rõ ràng, như thế thì hai bên sẽ phiền phức lắm.” Nguyên Tích nói xong, còn cố ý liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái.

La Tiểu Lâu không muốn tốn hơi thừa lời nữa, nén tâm tình u ám lại trong lòng, cầm chiếc thẻ, thì thầm trong miệng: “Một tháng trước ở nhà tôi nuôi, chả biết là ai ăn ở chùa, nói thật thì, thật sự thì tôi chẳng biết cậu lớn lên trong hoàn cảnh nào mà lại ra cái dạng này ——”

La Tiểu Lâu vừa nói xong thì trong phòng bỗng nhiên tối đen.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” La Tiểu Lâu hoảng sợ, cứ tưởng thế giới hiện tại không tồn tại chuyện mất điện chứ, hơn nữa lúc trước mới dọn đến cậu còn đi xem qua, cũng không thấy có cái đồng hồ điện hay thứ gì tương tự cả.

Giọng nói thản nhiên mang điệu châm biếm của Nguyên Tích vang lên: “Hộp năng lượng hết năng lượng, nô lệ thân mến, giờ đến lúc cậu nên đảm nhiệm trách nhiệm chăm sóc nhà cửa đấy.”

Lời tác giả: Nguyên Tích có ý thức chăm sóc nhà cửa...

Sao mình hay bị viêm họng rồi chuyển sang sổ mũi thế nhở! Khó chịu vô cùng!