Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 19: Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Chương 19 – Gặp lại


Chương 19 – Gặp lại



Nếu làm ông già Nghiêm phật ý thì sẽ không được làm part–time? Không đời nào, mà đây còn chưa phải là vấn đề duy nhất khiến La Tiểu Lâu đau đầu, vì kiến thức cơ sở quá kém nên trên lớp cậu nghe chả hiểu gì, phải học chương trình sách giáo khoa của trung học; Rồi còn phải đến lớp kiến thức căn bản cơ giáp của thầy Tống nữa chứ; Trong khi đó, còn những hơn 300 linh kiện cấp một đang chờ cậu học.

Tuy lúc mới nhập học còn rất nhiều bề bộn, nhưng La Tiểu Lâu cũng không có ý định từ bỏ kế hoạch học hết linh kiện cấp một, nếu nắm vững được những linh kiện này thì trên lớp cậu cũng sẽ chẳng đến mức khổ sở như hiện tại. Cảm giác luôn luôn lắng nghe nhưng lâu lâu mới hiểu này, La Tiểu Lâu lớn như vầy rồi mà chưa bao giờ trải qua, vậy thì lại càng không muốn được chiêm nghiệm nó hơn.

Cơ mà, đến lúc nắm vững được hơn một nửa linh kiện cấp một rồi, La Tiểu Lâu mới đau lòng nhận ra, cậu cần thực tiễn.

Lý thuyết, nguyên lí hay quá trình phản ứng đều nằm hết trong đầu, cho dù có nhớ kỹ đến đâu thì cũng không có nghĩa là cậu đã có thể chế tạo ra được đồ này vật nọ rồi, bản thân chuyên ngành chế tạo cơ giáp này yêu cầu đối với thực tiễn cực cao.

Mấy ngày gần đây, tụi bên cơ giáp đều có vẻ rất hâm mộ, bình loạn đủ kiểu về Dương Kha, cậu ta đúng là nhân tài được đại gia chọn sẵn, giờ muốn mua bao nhiêu nguyên liệu tài liệu gì đấy đều có người trả thay cho. Có nguồn tài chính lẫn vật chất dồi dào đến thế, tiến bộ nhanh hơn nhiều so với tụi năm nhất cũng là điều dễ hiểu.

Đương lúc dân chế tạo còn đang hao tâm tổn phí tìm nguồn tài trợ thì La Tiểu Lâu cũng như bao cư dân của lớp 10 khác, chẳng có bất cứ hành động nào.

Sinh viên lớp 10, chắc chắn là không có người đầu tư. Nghĩ tới đây, La Tiểu Lâu hơi nản. Giờ tiền gửi trong ngân hàng của cậu còn có một chút, cậu cũng có ý định tự mình mua linh kiện cấp một, cơ mà đến những 600 loại, bòn hết tiền của cậu rồi còn gì. Cuối cùng La Tiểu Lâu vẫn không có quyết tâm mua được.

Thở dài ngao ngán, ghi lại toàn bộ số chương và tiết học chưa hiểu vào vở điện tử, La Tiểu Lâu vào khu tài liệu, đây là nơi sinh viên của học viện St. Miro tìm đọc các tài liệu thông tin, nó cũng giống như một thư viện.

La Tiểu Lâu soát thẻ ở cửa, rồi đi vào trong, quyền hạn đọc của cậu hiện tại chỉ được phép từ tầng 1 đến tầng 3. Có điều an ủi hơn đó là, đến bây giờ cậu không cần lên tầng 2 nữa.

Vào khu ngồi đọc, La Tiểu Lâu tìm một bàn trống không có người ngồi xuống, rồi cài tài liệu mình cần đọc vào màn hình trước mặt, không mất nhiều thời gian, hai thẻ thông tin đánh số thứ tự xuất hiện trước mặt La Tiểu Lâu, cậu tiện tay mở ra, bất đầu đọc.

An tĩnh tra cứu trong phòng, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng bước chân nhè nhẹ của người qua lại, La Tiểu Lâu dần dần chìm vào các công thức và luận chứng.

Không biết qua bao lâu, máy thông tin trên cổ tay La Tiểu Lâu chợt lóe lên, là nhắc nhở giờ mà cậu đã cài đặt, đã tới giờ tan học, La Tiểu Lâu xem lại những tài liệu cần tra cứu mà chưa đọc xong.

Nhíu mày, chuẩn bị ra chỗ nhân viên quản lí xin bản sao tài liệu.

Ra đến bàn làm việc của quản lí, cả La Tiểu Lâu lẫn anh chàng mắt xanh dương tóc đen kìa đều ngẩn người.

Người kia sững sờ một hồi mới niềm nở gọi: “La Tiểu Lâu hả? Không ngờ gặp cậu ở chỗ này, Yates nè, còn nhớ hem?”

La Tiểu Lâu nhớ rõ anh chàng này, nhưng tên thì chịu, bởi vậy đến nửa ngày cũng không thốt ra, nhưng hiển nhiên là cậu không dại gì mà khai thật rồi, chỉ cười khì khì: “Tất nhiên rồi, chúng ta kiểm tra cùng một lượt mà, sao cậu lại ở chỗ này?”

Yates với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn La Tiểu Lâu: “Lần trước được cậu gợi ý, tớ dốc lòng xin nhà trường một công việc, kết quả là bị điều tới khu tài liệu này đây. Có trời mới biết, tớ muốn đến phòng huấn luyện cơ giáp nhất cơ.”

La Tiểu Lâu đưa vở điện tử qua, vừa điền thông tin bản thân vừa an ủi Yates: “Ở đây công việc dễ dàng hơn mà.”

“Nếu được đến phòng huấn luyện cơ giáp thì dù có mệt đến đâu tớ cũng sung sướng hết á!” Yates bất mãn rên rỉ.

“Được rồi, tớ hiểu sự nhiệt tình của cậu với cơ giáp mà, bây giờ có thể giúp tớ photo tài liệu được hông?” La Tiểu Lâu không thành tâm động viên lắm, thằng nào bên cơ giáp chả kêu không sợ mệt, mà nghe nói bên đó một tiết huấn luyện khủng bổ dã man con ngan lắm, cậu vẫn còn nhớ đến 24 tiếng đồng hồ quay mòng mòng trong cơ giáp.

“Không phải, cậu làm sao hiểu được, ở nơi nào có tụi Nguyên Tích, La Thiếu Thiên với Lăng Tự huấn luyện thì y như rằng đám người đứng xem phải dài dằng dặc...” Vừa nói, cuối cùng thì Yates cũng photo xong đống tài liệu cho La Tiểu Lâu.

đ
ọc ngantruyen.com/Định lí Beina Sen
, Nguyên liệu cơ học, Ngữ pháp thường thức Liên bang, Duy tu cơ giáp, ngoại trừ quyển cuối cùng ra, La Tiểu Lâu ơi, cảm giác cậu giống một thằng nhóc mới tốt nghiệp tiểu học quá ——” Yates cười cợt.

La Tiểu Lâu đỏ mặt, “Kiến thức căn bản mà thế này thì có quá lắm không?”

“Tin tớ đi, cũng không đến mức, tụi lớp 10 toàn thế này à?”

“Ừm, chả biết nữa, hình như có đứa vẫn khá hơn tớ.” La Tiểu Lâu không chắc chắn lắm, cơ mà Điền Lực học cũng chả hơn cậu, mỗi lần lên lớp đều thống khổ đến dị thường.

“Êy, vậy những cái này có cái gì không hiểu cứ đến hỏi tớ. Dù sao ở đây cũng chán thí mồ.” Yates xởi lởi.

La Tiểu Lâu vui mừng, có người giúp cậu thì tốt quá, cậu còn chẳng có dũng khí để đi hỏi một vấn đề ấu trĩ như thế này với Nguyên Tích.

“Vậy nhá, cảm ơn nhiều nhắm. Ối chết cha, tớ có việc phải đi trước rồi.”

“Ông bạn chí cốt, khi nào thì mời tớ một bữa —— Ê này, đâu cần phóng ác liệt đến thế chứ.” Yates trợn mắt há hốc mồm nhìn La Tiểu Lâu ào ào biết mất khỏi hành lang.

La Tiểu Lâu cũng chẳng nghe được lời cuối cùng của Yates, mà dù có nghe được thì hiện tại cậu cũng chẳng có thì giờ nhàn hạ đi mời khách ăn.

Một tay cầm vở điện tử, một tay La Tiểu Lâu cấp tốc nhắn tin: Cái gì? Muốn ăn cá?! Cậu không cảm thấy ngày nào cũng ăn đến phát ngấy rồi sao?

“Tôi đang nghĩ thực đơn cho hôm nay, cậu chỉ cần làm theo là được òi, trả lời thế là có ý gì hả?” Bên kia cũng nhanh chóng gửi một tin đi.

La Tiểu Lâu nghẹn lời, hận không thể lôi cái tên bỉ ổi Nguyên Tích kia từ máy thông tin ra mà bóp chết luôn.

Kể từ khi cho La Tiểu Lâu thẻ chi trả tiền sinh hoạt, Nguyên Tích mới phát hiện, đồ ăn trong tủ lạnh cuối cùng cũng phong phú lên. Âm thầm đắc ý vì La Tiểu Lâu đã biết đường mà dựa vào nuôi dưỡng của mình, Nguyên Tích với bữa cơm cũng ngày càng đòi hỏi nhiều hơn.

“Còn bánh ngọt nữa, vài ngày không mua ròi.” Nguyên Tích tiếp tục kể ra.

“Cần gì phải hỏi tôi nữa.”

“Giọng điệu thế là sao thế hả?”

“...”

Hai người chạm mặt nhau ở bãi đỗ xe, cả hai đều giận dữ mà liếc nhau một cái, rồi đếch thèm để ý đến nhau nữa. Lúc tới cửa hàng tổng hợp, La Tiểu Lâu lười không thèm so đo với tên độc tài Nguyên Tích, tức giận đẩy cửa bước xuống mua đồ một mình.

Nguyên Tích ngồi lại trong xe âm thầm nghĩ tốn hơi thừa lời, nếu không dạy cho La Tiểu Lâu biết thế nào gia quy thì cậu ta sẽ trèo lên cổ mất! Đừng tưởng thích mình rồi mà mình vẫn cứ nhẫn nại để cho hỗn láo —— Mình đếch cần phải... Xoắn, chẳng lẽ nô lệ thích chủ nhân không phải như thế à?
Lúc Nguyên Tích bắt đầu suy nghĩ xem nên thực thi loại hình nghiêm phạt nào cho đủ dữ dằn thì bỗng nhiên, trước cửa cửa hàng tổng hợp, La Tiểu Lâu đang xách một bao đựng đồ cực lớn, đỡ một ông già đi ra thì bị một đám thanh niên cao to ngăn lại. Chân mày Nguyên Tích tức thì cau lại, chuyện gì phát sinh đây, La Tiểu Lâu lại định khiêu chiến lòng kiên nhẫn của hắn lần nữa ư, bắt hắn đói bụng chết gí trong xe, còn mình thì —— gặp thằng khác ôn chuyện?

Trong lòng Nguyên Tích bốc hỏa nhưng ngay lập tức phát hiện ra sự tình không phải như vậy, ông già kia hầm hầm giận dữ quát mắng đám thanh niên, La Tiểu Lâu chạy đến ngăn ở giữa, kết quả là bị đẩy ngã. Sau đó, vài gã khác từ một chiếc xe ven đường chạy tới, túm lấy ông già và La Tiểu Lâu đang ngồi trên mặt đất ném lên xe.

“Bang” một tiếng cực lớn, mấy gã áp tải và ông già lẫn La Tiểu Lâu đều hoảng hốt, suýt chút nữa thì ngã từ trên trời xuống đường cái.

Vài tên quay lại nhìn ngó xung quanh, ngay tức thì, một luồng gió dữ dội thổi vù tới trước mặt bọn chúng, tên đang giữ La Tiểu Lâu đột nhiên bị đánh một cú vào mặt, bê bết máu ngã xuống đất.

Nguyên Tích kéo La Tiểu Lâu về phía mình, nhìn trên nhìn dưới kiểm tra, cuối cùng dưới ánh mắt không kịp phản ứng của La Tiểu Lâu mới bình tĩnh trở lại, hỏi: “Có bị thương không?” Chết tiệt! Nguyên Tích hắn giáo huấn nô lệ của mình là một nhẽ, nhưng kẻ khác dám động vào một sợi lông của La Tiểu Lâu thì lại là một chuyện khác!

“Không ——” La Tiểu Lâu còn chưa nói xong đã bị Nguyên Tích nhẹ nhàng đẩy ra phía sau, ngã người lên xe, sau đó Nguyên Tích nhấc chân lên đá trúng một tên vừa bổ nhào tới.

Cả hai bên đều nghe được một tiếng gãy xương vang lên, tên kia nằm lăn dưới đất. Cả một tên cao to lực lưỡng đến thế này mà còn không chịu được một đòn của Nguyên Tích, khiến gã cầm đầu phải sợ run cả lên, sắc mặt trắng bệch. Rõ ràng chỉ nhận được thông tin là một mình vị đại sư này xuất hiện tại cửa hàng, vậy mà hiện tại lại thành ra hai người, mà một trong hai số đó lại còn là một con quái vật!

Tuy giờ đang đứng rất gần xe, có cơ hội chạy trốn được, nhưng Nguyên Tích đã bước đến, lạnh lùng hỏi: “Nói, mày bắt cóc người của tao để làm gì?”

Dưới ánh mắt giá lạnh đang chăm chú nhìn mình, gã không dám còn một ý niệm chạy trốn nào trong đầu nữa, chỉ dám lẩy bẩy mở miệng, nói ra thì chết, mà không nói thì cũng được một vé đi gặp Diêm Vương.

“Em —— em nói, chúng em đến đón Nghiêm đại sư, chúng em tuyệt đối không có ý làm hại cậu ấy, em, em đảm bảo ——” Gã run run trả lời, không phải gã sợ chết, mà là trước mặt con người ác bá này, nhìn tên đàn em của mình bị đánh thế kia, vết thương đó không chừng trong một năm còn không lành nổi.

“Nghiêm đại sư...” Nguyên Tích chớp mắt, quay đầu lại thì thấy quả nhiên La Tiểu Lâu đang đỡ ông già đã bị hắn bỏ qua đứng dậy, nếu không phải do La Tiểu Lâu thích tìm rắc rối thì chuyện này chẳng dính dáng gì đến hắn cả.

Cuối cùng, ông già đó mới nhàn nhạt mở miệng: “Để bọn họ đi đi.”

Nguyên Tích hừ một tiếng, “Đừng có để tao thấy chúng mày động tay động chân tới người của tao nữa, bằng không, tao sẵn sàng nói chuyện tỉ mỉ chu đáo với chúng mày đấy.”

Gã cao to này rùng mình một cái, thấy con người đáng sợ kia đã thả cho bọn chúng đi, bèn lập tức khiêng tên đang nằm bẹp trên mặt đất vào trong xe, vội vội vàng vàng biến mất.

La Tiểu Lâu buông cánh tay của ông già ra, không phải do cậu không muốn đỡ ổng mà ổng vẫn đang đứng ngay thẳng, trong mắt lóe tinh quang, tuyệt đối không hề giống một ông già yếu ớt vô lực tẹo nào, trái lại, người đỡ ông ta là cậu đây thì chân tay lại run lẩy bẩy, thực sự là mất mặt quá.

“Nghiêm đại sư,” La Tiểu Lâu cung kính gọi, suy nghĩ một lát, không biết ông ấy có muốn cho cậu biết chuyện gì vừa xảy ra không, nên chỉ có thể lễ độ hỏi: “Đại sư đang định đi đâu đấy ạ, có cần bọn em đưa về không?” Nguyên Tích sẽ không tức cậu vì dám tự ý dùng xe của hắn chứ, La Tiểu Lâu thầm nghĩ, thấp thỏm quay lại liếc Nguyên Tích một cái.

Nguyên Tích tức giận trừng mắt nhìn lại cậu, nghĩ thầm, giỏi, không chỉ dám trèo lên cổ, mà còn dám tự ý quyết định.

Nghiêm đại sư lạnh nhạt nhìn dáng vẻ nhát gan đáng xấu hổ của La Tiểu Lâu đến nửa ngày mới hừ một tiếng: “Không cần, có người đến đón tôi rồi.”

La Tiểu Lâu ngẩng đầu lên, quả nhiên, có ba chiếc xe màu đen im hơi lặng tiếng đã chạy tới trước bãi đỗ xe trên không của cửa hàng tổng hợp từ lúc nào.

Ông già trước khi đi còn nhìn La Tiểu Lâu một cái và nói: “Nếu sợ chết thì đừng có xông vào chuyện của người khác.” Nói xong, được nhân viên hộ tống, đi mất.

La Tiểu Lâu nhìn mấy chiếc xe bay đi, trong lòng sầu muộn vô cùng, cậu cũng đâu định xen vào chuyện của người khác đâu, cơ mà nó lù lù ở ngay trước mắt như thế, muốn giả vờ không thấy cũng khó lắm nha.

Ông già này rốt cục giống Nguyên Tích đến chừng nào đây, vừa gặp nhau đấy sao không ra nhận mặt ông cháu đi?

Haizz, bỏ đi, cũng may là hữu kinh vô hiểm*, về nhà trước thì hơn, thời gian gặp lại ông già kia cũng chỉ còn có hai ngày.

*Hữu kinh vô hiểm: Bị sợ nhưng không gặp nguy hiểm. Chắc đại loại như trong cái rủi có cái may, gặp nạn nhưng không vấn đề gì.

Nguyên Tích tức giận đến mức muốn hộc máu, phẫn nộ nhìn La Tiểu Lâu vô tình phía trước. La Tiểu Lâu chưa bao giờ trải qua chuyện này, nên hiện tại còn chưa hết hoảng hồn, tay chân như nhũn cả ra. Vì vậy, cả người lẫn đồ mới mua vùi hết vào lồng ngực Nguyên Tích.

Nguyên Tích nhìn túi đồ bao gồm cá và rau dưa hắn muốn mua, cuối cùng cũng không ném đi. Vừa nhấc đầu lên, thấy La Tiểu Lâu không để ý đến đường đi mà bị vấp ngã, trong đầu không kịp suy xét, tay hắn đã kéo La Tiểu Lâu vào người.

Nguyên Tích không biết phải làm sao, chỉ nhìn sắc mặt tái nhợt của La Tiểu Lâu đang ở trong lòng mình, đẩy ra hay cứ thế này? Đúng là một tên nô lệ phiền phức yếu đuối. Nguyên Tích hung dữ lườm La Tiểu Lâu, nhưng cánh tay lại nhẹ nhàng dìu cậu ra xe.

Hử, cái bầu không khí này, sao chẳng có chút gì là đang nghiêm phạt cậu ta vầy nè.

Kệ đi, để mai tính...

Sáng sớm thứ Bảy, La Tiểu Lâu thay đổi tâm trạng, mặc đồng phục, chuẩn bị đồ ăn nhẹ đặt bên giường cho Nguyên Tích, tối hôm qua nghe hắn nói hôm nay muốn ra ngoài, nên bỏ điểm tâm vào lò vi sóng giữ nhiệt, rồi đi ra khỏi nhà.

Đi bằng xe công cộng trên không, La Tiểu Lâu đến 8h phải có mặt ở tập đoàn Khải Ân. Nếu đến muộn, chắc chắn ông già kia sẽ lại mắng mỏ. Quét thẻ ở chỗ người máy giữ cửa xong, La Tiểu Lâu chạy nhanh vào thang máy.

Đợi một lúc thì thang máy cũng xuống, La Tiểu Lâu bước vào. Chợt thấy có ba người từ bên ngoài đi tới, bèn ấn nút giữ cửa, gọi: “Nhanh lên đi.”

Vừa dứt lời, La Tiểu Lâu mới phát hiện, hóa ra đó là sinh viên của học viện St. Miro, hơn nữa, còn là người cậu biết. Một người là sinh viên nổi tiếng nhất khoa của cậu, Dương Kha, một người mắt xanh tóc đen, La Tiểu Lâu nhớ người này đã từng cho cậu đi nhờ xe đến cửa hàng tổng hợp vào ngày đầu tiên, người còn lại chính là nhân vật nổi tiếng của khoa cơ giáp, Lăng Tự.

Ba thiên tài của khoa cơ giáp, La Thiểu Thiên nghiêm chỉnh, Nguyên Tích kiêu ngạo lạnh lùng, Lăng Tự ưu nhã, mà cả ba người đều đẹp đến mức khó tin. Bởi vì điểm này, La Tiểu Lâu nghi ngờ, ngoại hình với gen có liên quan đến nhau chăng.

Lăng Tự da trắng nõn, cử chỉ lại ưu nhã lễ nghi, nhưng vẻ lạnh lùng xa cách luôn toát ra từ bên trong, kiểu người có khí chất quý tộc cao sang này lại càng thu hút người khác hơn.

La Tiểu Lâu chỉ thấy từ xa vài lần, người như thế cậu không muốn dây vào.

Còn Nguyên Tích? Nguyên Tích trong mắt La Tiểu Lâu chính là một con mãnh thú đệ nhất.

Tuy còn nhỏ nên chưa lộ ra hết nanh vuốt sắc bén, nhưng cũng không thể vì thế mà tùy tiện khiêu khích quyền uy của nó. Lúc đói bụng thì sẽ mất hứng, nổi bão tam bành, ăn no thì híp mắt ngủ gật, còn thò đuôi ngoe nguẩy, không thể nghi ngờ gì hơn, La Tiểu Lâu đúng là số con rệp mới bị tròng vào vòng vây của hắn.

Nếu muốn thoát nạn, phải giúp hắn chuẩn bị quần áo, rồi phải nấu cơm, xoa bóp... Thực sự là càng nghĩ càng thấy tăm tối.

Có một người như vậy đã là quá đủ cho sức chịu đựng của La Tiểu Lâu rồi, vậy nên cậu chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi cảnh hai thiên tài của khoa cơ giáp cùng lúc xuất hiện, huống hồ trong đó còn là một người của La gia.

Ở bên ngoài gặp gỡ, La Tiểu Lâu cũng làm bộ không nhận ra. Thế nhưng cậu vừa mới bắt chuyện thì làm sao bây giờ?