Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 20: Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Chương 20 – Part–time


Chương 20 – Part–time



Trong lòng La Tiểu Lâu không thoải mái, ba người kia từ từ đến gần. Lăng Tự không nhìn cậu lấy một cái, trực tiếp đi thẳng vào thang máy chuyên dụng cao cấp bên cạnh. Dương Kha đi sau cũng nhìn cậu với một ánh mắt mỉa mai lạnh nhạt, khiến cậu cảm thấy nhoi nhoi. Bọn lớp 1 toàn nhìn tụi lớp 10 các cậu bằng kiểu ánh mắt này, nhất là đối với đứa đã học hành kém cỏi lại còn nghèo túng như cậu.

Cuối cùng, chỉ còn lại người tóc đen mắt xanh kia là ngẩn người, sau thì mỉm cười, thuận miệng nói: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu.”

Khóe miệng La Tiểu Lâu giật giật, mẹ ơi, gọi người ta lịch sự thế mà bị coi thường, đúng là xấu hổ quá.

Chẳng qua là La Tiểu Lâu có chút ý tứ, nhưng lại khiến người ta nghĩ là mình đang muốn nịnh bợ bọn họ. La Tiểu Lâu cay cú ấn nút lên tầng 18, thang máy nhanh chóng leo lên.

Cửa thang máy mở ra, La Tiểu Lâu hoảng sợ.

Ghê quá à, một đám người đang đứng đợi trước cửa thang máy, đứng đầu là mấy người trung niên ăn mặc chỉnh tề, La Tiểu Lâu thấy Địch Gia đứng phía sau. Không —— không phải tất cả đều ra đây để truy cứu cậu vì tội đi muộn đấy chớ. Cùng lắm là muộn có 1 phút đồng hồ thôi mà, là tại đợi thang máy chứ, với lại, dù có truy cứu cậu cũng đâu đến nỗi phải dàn một hàng ra thế kia. La Tiểu Lâu chột dạ liếc trộm máy thông tin trên cổ tay, đúng 8h.

Đương lúc La Tiểu Lâu định chào hỏi người quen thuộc nhất là Địch Gia thì ‘đinh’ một tiếng, thang máy mở cửa.

Lăng Tự cùng Dương Kha bước ra, người thanh niên mắt xanh kia đã biến mất.

Hai người thấy La Tiểu Lâu thì cũng bất ngờ, Dương Kha muốn nói gì đó lại thôi, vẻ mỉa mai trong mắt lại càng đậm hơn, còn Lăng Tự thì nhíu mày.

Một người trung niên với dáng vẻ tươi cười ra đón, cung kính hành lễ với Lăng Tự: “Cậu Lăng, tôi là Bá An, giám đốc điều hành của tập đoàn Khải Ân. Tự mình cậu thân chinh đến đây, thực sự là làm chúng tôi lo sợ quá ạ.”

Lăng Tự không nhìn La Tiểu Lâu, gật đầu với Bá An: “Không cần phải gióng trống khua chiêng thế này, tôi chỉ đưa người của tôi đến thôi. Các ông cứ xuống dưới kia trước đi, có việc tôi sẽ tìm, cử một người ở bộ phận nghiên cứu cơ giáp này phụ trách đưa tôi đi xem là được rồi.”

Bá An cứ tưởng mình sẽ được dẫn Lăng Tự đi xem xét, thấy y bảo không thì cũng không dám nói thêm gì nữa, gọi Địch Gia lên, ra hiệu ý bảo tiếp đãi cho tốt với ông, rồi cùng cả đám người kia đi xuống.

Địch Gia tiến lên vài bước, khom người mời Lăng Tự đi, đồng thời liếc mắt với Thẩm Nguyên, ý bảo dẫn La Tiểu Lâu vào trong kia.

Địch Gia tuy chỉ là nhân viên nghiên cứu khoa học, nhưng đồng thời cũng là chủ quản cao cấp của tập đoàn Khải Ân, thường xuyên tiếp đón cấp trên xuống thị sát, lúc này khéo chu toàn, hình ảnh xã giao rất tốt đẹp.

Lăng Tự vừa đi vừa nghe lời ông giới thiệu, lúc tới bộ phận nghiên cứu cơ giáp, chợt thấy bóng dáng La Tiểu Lâu phía trước, y liền theo vào trong.

Y trầm mặt, lạnh lùng hỏi: “Sao cậu ta lại ở chỗ này?”

Địch Gia thấy vẻ mặt của Lăng Tự bỗng nhiên thay đổi thì ngay tức khắc cảm thấy lo lắng, ông thực sự không thể đắc tội với vị đại thiếu gia này được, không chỉ mình ông không dám, mà ngay đến cả giám đốc cũng chẳng dám mạo phạm nữa là.

Nhìn theo hướng của Lăng Tự, Địch Gia giật mình, lập tức nói: “Cậu Lăng đang nói La Tiểu Lâu? Cậu ấy là sinh viên cùng trường với cậu, được tôi nhận vào.”

Thấy vẻ mặt của Lăng Tự càng ngày càng khó coi, Địch Gia theo bản năng bổ sung thêm: “Bởi vì điều kiện gia đình cậu ấy không tốt nên mới phải đi làm thêm, vừa lúc được tôi nhận, để cậu ấy làm part–time ở đây, chỉ là hai ngày cuối tuần thôi ạ.”

Tuy La Tiểu Lâu chẳng phải là người thừa kế của một trường phái chế tạo sư nào đó, nhưng không thể phủ nhận rằng, cậu thiếu niên này có thiên phú với chế tạo cơ giáp, cho dù vẫn kém hơn một chút so với Thẩm Nguyên ngày trước.

Viện nghiên cứu cơ giáp của Khải Ân người tài nào mà không có, nhưng không hề có bất kì một ai ở độ tuổi này đã có thể cải biến gia công linh kiện thành công.

Bởi vậy, nếu có thể, ông mong muốn được giữ La Tiểu Lâu ở lại. Nhưng mà, nếu Lăng Tự và La Tiểu Lâu có chuyện gì đó, một viện trưởng nhỏ nhoi như ông cũng không dám đảm bảo cho cậu được. Nghĩ như vậy, Địch Gia nhìn ánh mắt Lăng Tự mà khó giấu được sự căng thẳng.

Dương Kha cũng nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lăng Tự, thấy y lộ ra vẻ chán ghét thì cũng cảm thấy an tâm.

Lăng Tự im lặng một hồi, rồi phất tay bảo Địch Gia không cần để ý đến La Tiểu Lâu nữa. Sau khi tham quan xong một số công trình trọng yếu của viện, Lăng Tự chỉ vào Dương Kha, nói một cách bình thản: “Dương Kha là chế tạo sư cơ giáp thiên tài mà gia tộc PGD của chúng tôi đã lựa chọn, với ngành này cậu ấy rất có tài. Nhưng có điều, hiện tại cậu ấy mới học năm nhất, cấp trên cho rằng hiện tại cậu ấy chưa thích hợp để gia nhập. Vì vậy tôi nghĩ nên để cậu ấy học tập ở chỗ này trước, ông xem xét rồi bố trí cho cậu ấy.”

Địch Gia lập tức đáp lời: “Cậu Lăng yên tâm, tôi sẽ bố trí cho cậu Dương thật tốt.”

Dương Kha bèn cười, nói: “Ngài cứ gọi cháu là Dương Kha là được rồi ạ, về sau cháu còn phải nhờ ngài chiếu cố nhiều nữa.” Ngoài miệng thì nói khách khí như vậy, nhưng Dương Kha cũng biết, tập đoàn Khải Ân cũng chỉ là một chi nhánh của gia tộc PGD mà thôi, tự thiếu gia trong nhà đích thân mang người đến, bọn họ tuyệt đối sẽ không dám làm khó.

Ở đây, chỉ là một bậc thang nhỏ bé để cậu ta có thể ngày càng tiếp cận gần hơn tới con người trên đỉnh cao kia. Dương Kha xoay người nhìn Lăng Tự, tuy khó khăn gian khổ, nhưng với sự nỗ lực và thiên phú sẵn có, cậu ta nhất định có thể đạt được.

“Em xem thì giờ của mình, theo chân bọn họ trao đổi việc thực tập, anh có việc đi trước.” Lăng Tự gật đầu với Dương Kha, xoay người cất bước, lúc đi ngang qua Địch Gia tựa hồ như còn chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng y chỉ liếc mắt thờ ơ với ông, không nói gì đi ra ngoài.

Địch Gia lau mồ hôi, cung kính đưa Lăng Tự ra cửa, rồi trở về triệu tập toàn bộ nhân viên trong bộ phận nghiên cứu cơ giáp, giới thiệu Dương Kha với họ.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi mỉm cười chào hỏi với Dương Kha.

“Cậu Dương học ở trường như vậy, tương lai sau này thực sự là vô cùng rộng mở.”

“Nghe nói cậu Dương Kha là sinh viên giỏi nhất của khoa, thảo nào cậu Lăng lại coi trong đến vậy.”

“...”

Dương Kha nhàn nhạt cười, từ nhỏ đến lớn, những lời tán thưởng như vậy nhiều lắm, cậu ta đã quen với việc đối đáp ra sao rồi.

Địch Gia cũng không bố trí người khác hướng dẫn cho cậu ta, đưa cậu ta vào phòng thí nghiệm chuyên dụng, dùng nguyên liệu gì thì trực tiếp nói với ông.

Vừa vặn, như vậy là ông ta không có thời gian để tìm trợ lí, vậy thì có thể từ từ tới gần mục đích của cậu ta hơn. Bởi, người duy nhất cần phải chú ý trong tập đoàn Khải Ân này, Lăng Tự cũng đã đề cập qua, đó là vị đại sư chế tạo cơ giáp nổi tiếng của Liên Bang, Nghiêm đại sư.

Tuy gia tộc PGD đã từng muốn điều vị đại sư cao giá này về làm giáo sư nghiên cứu cao cấp, nhưng lão già tính tình cố chấp, chỉ muốn ngồi một chỗ mà không muốn thay đổi. Nhưng cho dù có ở đâu, vì lợi ích của mình thì gia tộc PGD cũng sẽ theo ông ta đến cùng.

Nếu như có thể được vị đại sư này chỉ dạy thì —— Trong mắt của Dương Kha ẩn chứa sự kiên quyết, cậu ta phải nỗ lực thử xem. Nếu như —— nếu cậu ta có thể nhanh chóng thực hiện được ước nguyện của mình, chế tạo một chiếc cơ giáp cho Lăng Tự, một chiếc cơ giáp độc nhất vô nhị.

Trong một gian phòng tầng tầng lớp lớp rác thải.

La Tiểu Lâu khiếp sợ nhìn vị Nghiêm đại sư được mọi người tôn sùng, lắp ba lắp bắp: “Đại sư nói, thu dọn toàn, toàn bộ chỗ này? Mà chỉ cho em bốn buổi cuối tuần?”
Nghiêm đại sư lộ ra vẻ mặt rất chán ngán, lạnh lùng hỏi lại: “Sao, định cò ke mặc cả với tôi hả?” Từ trên cao nhìn chằm chằm xuống La Tiểu Lâu, chậm rãi nói: “Ở chỗ này, cho tới bây giờ chưa có ai dám nói không thể, không làm được với tôi.”

Trán La Tiểu Lâu đổ mồ hôi ròng ròng, cố thanh minh: “Không, không phải ạ. Ý em là, cả phòng toàn là linh kiện mảnh nhỏ, hơn nữa, tất cả đều là linh kiện cấp ba, em còn chưa học tới —— Ah, chí ít đại sư cũng nể tình em từng cứu đại sư, cho em thêm thời gian được không ạ?” Cuối cùng, La Tiểu Lâu không dằn lòng được, nhắc nhở ông già này mấy ngày trước cậu đã từng cứu giúp ông ta.

Nghiêm đại sư bỗng nhiên nở nụ cười, vẻ hiền lành dễ gần, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Tôi nghĩ em hiểu sai rồi, tôi chưa bảo em rằng, trong bốn buổi cuối tuần đó, tính ra là tám ngày. Ý của tôi là, buổi sáng sửa sang lại trong này, buổi chiều ra ngoài phụ giúp tôi, hiểu chưa? Tất nhiên, nếu em còn thấy thời gian dư dả, tôi không ngại giảm ——”

La Tiểu Lâu rùng mình một trận, cấp tốc run rẩy trả lời: “Em làm được! Em đảm bảo làm được ạ!”

Nghiêm đại sự thỏa mãn nhìn La Tiểu Lâu, còn vui vẻ nhắc nhở thêm: “Nếu cậu cần tài liệu về những linh kiện này, tôi khuyên cậu nên sắp xếp lại phòng nguyên liệu ở ngay sát vách, chỗ đó có một con chip màu xanh, học mở đầu cũng không tệ lắm.”

La Tiểu Lâu nắm chặt tay, cuối cùng buồn bã nói: “Cảm ơn đại sư đã nhắc nhở, em lập tức đi làm ạ.”

Mất hai giờ để sắp xếp gọn gàng lại phòng nguyên liệu hỗn độn, cuối cùng La Tiểu Lâu cũng tìm được con chip màu xanh nằm trong góc phòng mà Nghiêm đại sư nói. Sau, La Tiểu Lâu lại tiếp tục chui đầu vào căn phòng ngổn ngang toàn những linh kiện mảnh nhỏ kia.

Nhìn những chồng mảnh nhỏ rác thải cao như núi, La Tiểu Lâu hít một hơi thật sâu, xoay người tìm máy vi tính trước tiên, đút con chip vào.

Linh kiện cơ sở cấp hai (Một), mẹ ơi, một! Chẳng nhẽ còn có hai nữa sao! Như vậy là còn cả một kho nữa —— stop, stop, không thể thêm nữa. La Tiểu Lâu cảm thấy, tương lai của cậu chưa bao giờ sáng sủa, mà lúc nào cũng mờ mờ mịt mịt, cậu đành phải bắt đầu nhập cuộc thôi.

Con chip chứa 100 loại linh kiện cấp hai, La Tiểu Lâu cắt thời gian ăn trưa, dùng ba giờ để ghi nhớ.

Điều duy nhất khiến La Tiểu Lâu cảm thấy may mắn đó là, học qua linh kiện cấp một thật đúng là một quyết định chính xác! Giờ đây rất dễ nhìn ra, với những kiến thức căn bản về cơ giáp mà thầy Tống đã dạy cậu trên thế giới online, linh kiện cấp hai dù rất phức tạp, nhưng La Tiểu Lâu nhận ra, gần như tất cả các linh kiện cấp hai đều biến đổi từ cơ bản của linh kiện cấp một.

Nếu không phải vậy, thì hiệu suất của La Tiểu Lâu sẽ thê thảm lắm.

Cuối cùng, La Tiểu Lâu đã nhớ kỹ được 20 linh kiện cấp hai. Không có thời gian vận động, La Tiểu Lâu đầu váng mắt hoa từ trong phòng đi ra ngoài.

Từng tư liệu về linh kiện chỉ xem một lần, nếu muốn nhớ kỹ, La Tiểu Lâu phải cố gắng tập trung chú ý. Tranh thủ đọc hết, nhưng với cường độ học cao như thế này, cho dù sau khi trọng sinh thì trí nhớ của cậu có thay đổi thì cũng không kham được. Cứ theo đà này, một tháng sau, cậu thực sự có thể sắp xếp lại căn phòng này xong xuôi...

La Tiểu Lâu cúi đầu đi ra ngoài, thấy không ít trợ lí quần áo bụi bặm đang bận bịu.

Nghiêm đại sự chưa đến, một thanh niên mặc áo xám bắt chuyện với cậu. La Tiểu Lâu nhìn kỹ, hóa ra là Thẩm Nguyên.

Hơ, đại đệ tử Thẩm Nguyên của viện trưởng viện nghiên cứu lại ở chỗ này làm trợ thủ cho Nghiêm đại sư, La Tiểu Lâu bỗng không còn thấy tủi thân nữa. Tính toán gì, người ta giỏi hơn mình nhiều mà vẫn còn phải làm cu li ở đây này.

La Tiểu Lâu nhận bộ quần áo màu xám Thẩm Nguyên đưa cho, vừa mặc vừa nghe Thẩm Nguyên chưa nói hết câu thì Nghiêm đại sư đã đến.

Ông gật đầu với mọi người, bắt đầu phân phó nhiệm vụ buổi chiều.

Cuối cùng ông mới nhìn đến La Tiểu Lâu, sau đó dẫn cậu tới một chiếc bàn trắng, trên bàn đặt một chiếc máy phản ứng rung động từ tính to lớn, dưới mặt bàn có một hộp kim loại.

Nghiêm đại sư bảo La Tiểu Lâu đeo bao tay, từ chiếc hộp kim loại lấy ra một khối khoáng thạch, nói: “Đây là quặng Lục Tích, là nguyên liệu thích hợp nhất để chế tạo ra ống dẫn truyền bên trong cơ giáp, nhưng trạng thái nóng chảy của loại khoáng thạch này rất bất ổn, chú ý dựa theo những thao tác của máy phản ứng mà tôi đã viết, cách năm phút đồng hồ lại thêm một dịch lam vào, khi nào nóng chảy hết thì báo cho tôi biết.”

La Tiểu Lâu gật đầu, cậu không ngờ Nghiêm đại sư còn chẳng cho cậu thời gian thích ứng, vừa đến đã bố trí cho cậu một nhiệm vụ khó nhằn thế này.

Vậy một lần dùng bao nhiêu khoáng thạch? Bao nhiêu cũng tự mình La Tiểu Lâu biết chắc, nhiều nhất là 10 kg, thế nhỡ thất bại thì...

La Tiểu Lâu lắc đầu, nghiên cứu từng phản ứng của máy một lần, xác định đã học thuộc lòng, cậu bèn cầm giấy lên.

Sau đó hít sâu một hơi, La Tiểu Lâu cầm hai khối Lục Tích lên, khoảng chừng 4 kg, cho vào trong máy phản ứng.

Năm phút sau, máy thông tin trên cổ tay La Tiểu Lâu bắt đầu rung động, cậu lập tức nhỏ dịch lam vào máy. Nhiều lần như vậy, khi trán của La Tiểu Lâu đã ướt đẫm mồ hôi thì máy phản ứng cũng sáng đèn xanh.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cong lên, ánh mất tràn đầy vui mừng, thành công rồi. Cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy Nghiêm đại sư đang bận việc gì đó.

Nhưng nguyên liệu nóng chảy trong máy không đợi người, nếu để lâu, sợ là không dùng được nữa mất.

Vừa vặn Thẩm Nguyên đang ở bên cạnh, thấy tình hình của cậu bèn lập tức bước đến, lấy một chiếc hộp dự trữ dưới bàn, rót dịch Lục Tích đang nóng chảy từ máy phản ứng vào hộp.

La Tiểu Lâu âm thầm nhớ lại phương pháp rót dịch thể của Thẩm Nguyên, sau đó cười tủm tỉm cảm ơn: “Thẩm sư huynh, cảm ơn anh nhiều lắm.”

Thẩm Nguyên vỗ vai cậu, rồi trở lại làm việc của mình.

Kế tiếp, La Tiểu Lâu đã biết cách rót dịch quặng Lục Tích nóng chảy, thêm 10 kg nữa. Mỗi một lần nóng chảy hết lại cho vào trong hộp.

Công việc rất rườm rà, lại cần lực tập trung cao, khi hộp đựng dịch quặng Lục Tích nóng chảy đã đầy ụ, La Tiểu Lâu mới phát hiện, trong phòng đã không còn một bóng người.

Cậu, cậu là người cuối cùng.

Xoa xoa thắt lưng mỏi nhức, La Tiểu Lâu nhanh nhẹn thu dọn sạch sẽ mặt bàn, thực thi công việc ông già Nghiêm giao cho, phát huy phong cách trợ giúp người khác thu dọn phòng thí nghiệm.

Cuối cùng, La Tiểu Lâu chậm chạp đi tới trước mặt Nghiêm đại sư, tỏ vẻ nịnh bợ: “Nghiêm đại sư, em có thể mang con chip màu xanh này về nhà xem không ạ?”

Nghiêm đại sư xoi mói chiếc hộp dự trữ mà La Tiểu Lâu nộp lên, hừ một tiếng: “Chẳng nhẽ tôi lại cho cậu viết chính tả mười lần điều lệ của nhân viên, bây giờ đi ra ngoài đi, đừng có lúc nào cũng làm lãng phí thì giờ của tôi, hỏi gì cái vấn đề ngớ ngẩn phải gió này!”

La Tiểu Lâu ấm ức đi ra ngoài, cậu nên làm gì bây giờ? Ông già này có đánh chết cũng ứ thèm thừa nhận cậu là ân nhân cứu mạng của ổng, hay là, ông già Nghiêm bị mất trí nhớ —— La Tiểu Lâu lặng lẽ an ủi bản thân như vậy.

Lời tác giả: *đã lược bớt vài dòng hầm bà lằng* Đoán thử xem Nguyên Tích mà biết La Tiểu Lâu ngây thơ vô tội mà sau lưng dám gì gì đó với Lăng Tự... Hú hú (cắn chết ẻm ~ (‾▿‾~) )