Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 23: Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Chương 23 – Linh kiện


Chương 23 – Linh kiện



Sáng thứ Sáu, hết tiết, Điền Lực và La Tiểu Lâu định bụng tìm mấy đứa bạn hỗ trợ. La Tiểu Lâu suy nghĩ một hồi, mở máy thông tin liên lạc với Yates, vừa hay Yates không bận việc gì, đồng ý đi qua hỗ trợ.

“Tiểu Lâu, sao ông quen được bọn bên khoa cơ giáp?” Điền Lực thắc mắc hỏi, Nguyên Tích với La Tiểu Lâu có quan hệ như thế nào cả trường đều đã biết. Mà đến khi tiếp xúc thì Điền Lực mới hiểu rõ, La Tiểu Lâu không phải là loại người vì thiếu 5,000 đồng với nhà trường mà phải đi tìm người bao dưỡng.

Về phần tại sao Nguyên Tích với La Tiểu Lâu lại sống chung với nhau, La Tiểu Lâu không nói, Điền Lực cũng chẳng hỏi. Dù sao chơi được với cậu ta là okie rồi, mình cũng bằng lòng làm bạn thân chí cốt với nó.

“Ờ, tôi —— tôi đi tìm Nguyên Tích thì quen nó.” La Tiểu Lâu ngượng ngùng trả lời, cậu không muốn thừa nhận mình đã từng ghi danh sát hạch bên khoa cơ giáp, chuyện này mà nói ra thì mất mặt chết cha.

Yates hôm nay không đi làm, vừa từ phòng huấn luyện qua đây, mồ hôi theo những lọn tóc đen rơi xuống, đôi mắt màu xanh dương lúc nào cũng mang theo nhiệt huyết phấn khích, khiến mấy cô nữ sinh bên khoa chế tạo cơ giáp nhìn không chớp mắt, mặt mũi đỏ bừng, túm tụm với nhau vừa cười nói vừa liếc mắt nhìn trộm sang bên.

Ngay tức khắc Điền Lực cảm thấy không thoải mái, nguồn mỹ nữ đã ít rồi cũng sẽ bị tự sản tự tiêu mất thôi. Vì vậy, đề nghị lập tức xuất phát, ba người đi ra cổng.

Điền Lực gọi về nhà trước, nói muốn dẫn bạn về, bố cậu ta bèn cho xe tới đón. La Tiểu Lâu đã quen với sự xa xỉ của Nguyên Tích nên chẳng cảm thấy gì, chỉ có Yates là hưng phấn cảm thán đến nửa ngày.

Yates còn bùi ngùi thêm: “Trong nhà tôi chỉ duy nhất có một chiếc nhưng bị ông anh chiếm mất rồi, sau này nhất định phải tự mua lấy một chiếc mới được!”

Nửa giờ sau, xe dừng trước một tòa nhà cao tầng, không đỗ xe ở bãi đỗ không trung mà nhanh chóng đi xuống, cho đến khi chạm mặt đất.

Xung quanh là khu thương nghiệp, nhà cao mọc san sát nhau, ánh nắng mặt trời không mấy khi rọi tới nơi.

“Chính là nơi này.” Điền Lực gọi hai người xuống xe.

Xe đối diện với một cánh cửa lớn, mặt trên cánh cửa viết “Thiên Đông”. Mặt tiền cửa hàng trang trí cực kỳ đơn giản, bên cạnh đặt một chiếc cơ giáp làm mẫu, La Tiểu Lâu ngờ vực nhìn Điền Lực, bề ngoài nhỏ như thế này liệu có thể chứa toàn bộ linh kiện cơ giáp không đấy?

Điền Lực cười hì hì, nháy mắt với La Tiểu Lâu, “Vào đi sẽ biết.”

Yates chỉ biết là đến hỗ trợ, nhưng cụ thể đến để làm gì thì không rõ, lúc này ánh mắt mới sáng ngời lên, quay đầu qua nhìn hai người: “Cái gì, các ông gọi tôi đến xem cơ giáp á? Hô hô, tuy không có tiền để mua nhưng đến xem chọn trước cũng được!”

Điền Lực nhìn Yates bằng nửa con mắt: “Là thằng Lâu nó muốn mua linh kiện bố ạ, bố đến làm chân bốc vác bố ơi.”

Đôi mắt thuần khiết màu xanh dương của Yates bấy giờ mới nhìn La Tiểu Lâu với vẻ đầy vẻ oan ức, cơ mà được ngắm cơ giáp thì cũng đã đủ khiến cậu ta kích động cực đỉnh rồi.

Ba người đi vào bên trong, một cô gái mặc bộ quần áo lao động màu đen ra tiếp, khí chất và dung mạo khá ưa nhìn. Đang giới thiệu về công ty này với La Tiểu Lâu thì ngay tức khắc, đôi mắt của Điền Lực liền dán chằm chặp vào cô gái đó.

La Tiểu Lâu thở dài, điều khiến cậu ngạc nhiên hơn chính là, Yates đối với cô gái này thì hoàn toàn thờ ơ, không hề để ý gì, chỉ chăm chăm ngó cơ giáp. Trong lòng La Tiểu Lâu kính nể, ông tướng này rốt cuộc có bao nhiêu cuồng nhiệt với cơ giáp vậy.

Đôi mắt đẹp đẽ của cô gái nhìn một vòng, quan sát ba người một hồi, cuối cùng đường nhìn rơi lên người Điền Lực: “Cậu Điền, cậu đã nói chiều hôm nay sẽ đến, quản lí Cao bảo tôi ra tiếp đón cậu. Các quý khách, mời qua bên này.”

Dưới con mắt ngạc nhiên của La Tiểu Lâu và Yates, cô gái dẫn bọn họ đi xuống dưới.

Hóa ra, công ty Thiên Đông này lại nằm dưới tầng ngầm. Xuống một tầng dưới, ngoại trừ Điền Lực thì cả hai người đều sửng sốt, đại sảnh này thực sự, thực sự không thể nhìn thấy biên giới.

Trên đỉnh trần cao ngất là bầu trời sao với những phù điêu chiến hạm, đại sảnh khổng lồ phía dưới được ngăn cách lại, giống như một khu chợ nhỏ, trên đường bốn phương thông suốt, hai bên đường là những cửa hàng nhỏ. Hơn nữa, bên ngoài yên lặng như vậy mà bên trong khách hàng không hề ít.

La Tiểu Lâu cố nuốt nước bọt, bên trong đại đa số là linh kiện cơ giáp, thậm chí còn có hộp năng lượng, bất quá, cậu phải chọn một cửa hàng nào để mua đây?

“Tiểu Lâu, bên này.” Điền Lực miễn cưỡng chia vài phần chú ý sang cho tụi La Tiểu Lâu và Yates, gọi hai người đi theo cô gái vào căn phòng bên hông.

Phía sau căn phòng này như một thế giới khác, cũng là đại sảnh, nhưng không có cửa hàng, quang cảnh chỉ là một con đường dẫn sang nơi khác. Một pho tượng thiên sứ màu trắng vĩ đại đứng sừng sững giữa phòng. Ngoại trừ nhân viên phục vụ được đào tạo bài bản ra, gần như không có khách hàng nào, yên ắng thanh lịch, bày biện trang trí cũng cực kỳ cao cấp.

“Điền thiếu gia, hiếm khi nào em mang khách tới, hoan nghênh đã hạ cố đến khu bán đấu giá Thiên Đông.” Một người cười nói xuất hiện.

Người này cao lớn, khoảng chừng 30 tuổi, mặc áo trắng bên trong, bên ngoài khoác áo gi–lê, khuy măng séc cài tay áo là pha lê màu lam, trên mặt nở nụ cười, đôi mắt bộc lộ tinh quang. Người này vừa xuất hiện, khiến người ta bất giác chỉ có thể nghĩ đến bốn từ ‘khôn khéo tài cán’.

“Quản lí Cao, chào anh. Thay mặt bố em gửi lời chào đến anh, lần này tới đây, xin mong quản lí Cao giúp đỡ nhiều.” Điền Lực luôn luôn cợt nhả, trong phút chốc gặp vị quản lí Cao này đã tỏ ra lịch sự biết điều.

“Bạn bè của cậu Điền đương nhiên là anh phải tận tâm rồi.” Đối đáp khiêm nhường, quản lí Cao dẫn ba người vào một phòng khách nhỏ, mấy người ngồi vây quanh trên ghế sô pha, phía trước là một màn hình cực đại.

Điền Lực đẩy La Tiểu Lâu qua bên cạnh quản lí Cao, rồi nói: “Cậu này là bạn của em, yêu cầu cụ thể thế nào anh nói chuyện với nó.”

Vừa mới gặp mặt, quản lí Cao đã quan sát hai người Điền Lực mang đến, anh ta cứ nghĩ người đến đây mua hàng là Yates, cậu chàng cao to tỏa nắng mặt trời kia vừa nhìn thì biết ngay là một chiến binh cơ giáp, Điền Lực giúp cậu ta tới đây để chọn mua cơ giáp.

Không ngờ lại là La Tiểu Lâu, quản lí Cao bình tĩnh quay đầu đánh giá cậu, rồi mở miệng: “Anh bạn này muốn mua gì thì cứ nói.”

La Tiểu Lâu vội hỏi: “Em muốn mua linh kiện cơ giáp cấp một, thật ra linh kiện cấp một vốn rất phổ biến, không cần phải phiền đến anh. Nhưng em muốn mua nguyên một bộ, đến 600 loại, nên hơi khó một chút. Nếu để tự em đi chọn mua thì còn phiền phức hơn, mà em cũng muốn mau chóng mua được, không biết ở chỗ này có hàng không ạ?”

Quản lí Cao híp mắt nhìn La Tiểu Lâu, không trả lời vấn đề của cậu mà ngược lại, hăng hái bừng bừng hỏi: “Hử? Anh bạn nhỏ, em là chế tạo sư cơ giáp hả? Nói vậy tay nghề chắc là cao lắm nhỉ?”

La Tiểu Lâu nghĩ đến thành tích của mình, mặt liền đỏ lên, trả lời: “Tay nghề của em không thể nói rõ được, em mới đang học thôi ạ, vừa mới tiếp xúc với linh kiện cơ giáp, hoàn toàn là một tên gà mờ.”

Quản lí Cao nở một nụ cười nhạt, “Hừm, còn khiêm tốn lắm, vậy nói đi, em muốn mua bao nhiêu?”

“Em muốn mua về để luyện tập hàng ngày thôi ạ, không cần phải nhiều. Mỗi loại linh kiện chỉ cần một, cả 600 loại.” La Tiểu Lâu do dự một hồi, rồi không ngại ngùng nói tiếp: “Em vẫn đang là sinh viên, dù anh có chê cười nhưng tiền tiêu vặt của em cũng không được nhiều lắm, nếu không thể mua được tất cả thì mua bao nhiêu được bấy nhiêu.”

Lần này quản lí Cao cười rộ lên, “Anh bạn nhỏ này thật thú vị, như thế này đi, em là do cậu Điền mang đến, anh cũng không lừa em làm gì, mỗi loại anh ra giá thấp nhất cho em là 500 đồng Liên bang, nhưng trong đó chưa bao gồm động cơ, động cơ cấp một anh cũng cho em giá thấp nhất, là 150,000 đồng. Em tính đi, muốn mua bao nhiêu.”

La Tiểu Lâu đã tìm hiểu qua, cơ giáp linh kiện cấp một mới nhất phần lớn đều bán với giá từ 800 đến 1,000 đồng, quản lí Cao thực sự đã cho cậu lợi không ít. La Tiểu Lâu nhẩm tính, một loại mất 500 đồng, 600 loại là 300,000 đồng, với lại thêm động cơ, mua tất cả thì phải cần 450,000 đồng.

Hừm, tài khoải của cậu dùng để chi trả phí sinh hoạt, nếu mua những thứ này, thể nào cũng mất hơn 900,000, thế thì nó cạn sạch là cái chắc. Mà hiện tại, không chỉ mua được toàn bộ linh kiện, mà vẫn còn dư thêm chút đỉnh, thật là tốt quá xá.
La Tiểu Lâu cười đến mị cả mắt, không khỏi biết ơn từ tận đáy lòng: “Lần này phải cảm ơn quản lí Cao đã chiếu cố em rất nhiều, với giá của anh thì em có thể mua được hết cả 600 loại rồi.”

Mua bán thành công, La Tiểu Lâu sung sướng, nóng lòng muốn được chuẩn bị đi xem hàng.

Quản lí Cao ngồi đối diện không nhịn được chớp mắt, chậm chạp mở miệng: “Đừng vội, vì em mua linh kiện ở đây nên anh muốn nhắc nhở em thêm một tiếng, em là chế tạo sư cơ giáp, chắc hẳn là phải biết để gia công được những linh kiện này cần có dụng cụ hỗ trợ. Nếu em còn muốn mua thêm nguyên một bộ dụng cụ gia công ở đây nữa thì anh cũng có thể bán cho em với giá cũ, là 200,000 đồng Liên bang. Bình thường phải là 400,000 đồng, cho tới bây giờ bọn anh chưa từng bán với giá đó đâu đấy.”

“Dạ?” La Tiểu Lâu ngơ ngơ ngác ngác nhìn quản lí Cao trong bộ dạng một người tốt. Đây, đây đúng là biết tranh thủ thời cơ buôn bán đó nha...

“Thế nào, em cũng thấy không có vấn đề gì chứ?” Quản lí Cao cười tủm tỉm.

“... Em muốn mua ạ.” La Tiểu Lâu đau lòng cùng cực trả lời, nếu không mua thì đống linh kiện cũng chỉ là đồ thừa thãi thôi, chỉ trách cậu ngớ ngẩn không nhớ tẹo gì đến dụng cụ gia công cả. 950,000 đồng Liên bang, đảo mắt một cái đã mất 650,000 đồng, La Tiểu Lâu đau đớn khổ sở.

“Lại đây nào, đi xem hàng trước.” Quản lí Cao niềm nở mời, cầm một chiếc điều khiển từ xa lên ấn nút, màn hình cực đại trước mặt bọn họ liền lóe sáng, một kho hàng toàn linh kiện xuất hiện.

“Đây, và đây, đều là linh kiện cấp một.” Quản lí Cao vừa giới thiệu vừa điều chỉnh đến kho hàng linh kiện cấp một.

“600 loại thì chiếm khoảng bao nhiêu không gian ạ?” La Tiểu Lâu nhìn kho hàng, đột nhiên phát hiện thật không ngờ nó lại nhiều đến mức này.

“600 loại cũng mất gần 3 kho. Đừng lo lắng, anh sẽ chuyển hàng đến cho em, nhưng đợi một lát nữa nhận hóa đơn thì em cũng nên đi xem trước đã.” Quản lí Cao bán hàng thành công, quan tâm khách hàng.

“Vâng, được ạ.” La Tiểu Lâu đành chịu vậy, cơ mà, ba kho, nhà cậu căn bản không đủ chỗ á.

Yates phấn khích sán đến gần, thỉ thỏ bên tai La Tiểu Lâu: “Tôi mới hỏi qua Lily, nếu tôi mua cơ giáp thì tôi sẽ được chiết khấu 75% đó.”

La Tiểu Lâu nhìn Yates, trong lòng thầm nghĩ: Đã biết tên rồi cơ đấy, mọi người ở Thiên Đông này cũng biết làm ăn buôn bán ghê, vừa làm quen được với giai đẹp mà cũng không quên chào hàng.

Sau đó, đám La Tiểu Lâu đi theo quản lí Cao vào kho hàng, La Tiểu Lâu nhìn những linh kiện mới tinh tươm này, mặc dù đã vô số lần nhìn thấy trên thế giới online cơ mà trong lòng vẫn cực phấn khích, lập tức mở tài khoản thanh toán.

Quản lí Cao bắt đầu phân phó công nhân đóng gói hàng hoá, sau đó mỹ nữ Lily dẫn họ trở về.

Bên này là kho hàng, thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp cả công nhân lẫn người máy đang bận rộn vận chuyển đồ.

Đang đi, cả bọn bỗng nhiên nghe thấy tiếng đổ vỡ của kim loại, La Tiểu Lâu nhíu mày nhìn về phía gian phòng phát ra âm thanh đó. Bên trong chồng đống những mảnh linh kiện nhỏ, trông không khác gì căn phòng ông già Nghiêm bắt cậu sửa sang lại.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt La Tiểu Lâu nhất thời trắng bệch. Nếu ông già đấy có cả đống căn phòng như thế này, thế thì sống không bằng chết rồi...

Lily đứng bên cạnh mỉm cười nói: “Làm sao vậy, đấy chỉ là những linh kiện rác thải mà chúng tôi bỏ đi thôi, mấy hôm nay chưa kịp cho về trạm nên mới lộn xộn thế này.”

“Cho về trạm? Có nghĩa là những chỗ này các cô không cần đến?” Lòng La Tiểu Lâu khẽ động, dừng bước không đi tiếp nữa. Nếu Nghiêm đại sư có thể dạy cậu cách chỉnh hợp lại những mảnh linh kiện nhỏ, vậy thì những đống này vứt đi đâu?

Quản lí Cao ngay tức thì nhìn ra ý nghĩ của La Tiểu Lâu, bèn mỉm cười: “Mỗi tháng chúng tôi thanh lý một lần, nếu em muốn, mỗi một lần là 10,000 đồng Liên bang, cho em về xử lí hết.”

Cả Điền Lực lẫn Yates đều há hốc miệng mũi nhìn La Tiểu Lâu và quản lí Cao, muốn mua đống rác thải này làm giề chứ? Cho dù 10,000 cũng chẳng là bao, nhưng đối với La Tiểu Lâu, người còn không có đủ 50,000 đồng, thì cũng là nhiều rồi, hai người này có vấn đề rồi chắc?

Dưới ánh mắt hoảng hốt của hai đứa bạn, La Tiểu Lâu ngừng lại, cậu nhìn gian phòng chất đống những mảnh linh kiện nhỏ, rồi bỗng nhiên quay đầu nói với quản lí Cao: “Được, em sẽ trả tiền của năm tháng trước, bây giờ thì chưa lấy được, nhưng đến năm tháng sau thì có thể lấy về.”

Yates túm lấy La Tiểu Lâu, sờ trán cậu, thì thào nói: “Không bị sốt, ông mua đống rác đấy về làm gì thế hả?”

La Tiểu Lâu cong mắt, “Cũng đâu phải là rác, trong đống này cũng có bảo bối đấy chứ.”

Cậu tính toán, ngày hôm nay đã dùng hết 700,000 đồng Liên bang ròi, còn lại 250,000 đồng, trong đó 50,000 phải giữ lại để sang năm đóng tiền học. Còn 200,000, nhỡ có chuyện cần đến thì cũng còn nguồn để mà dùng.

Về phần chi phí sinh hoạt, vốn từ trước đến nay đều là dùng tiền của cậu, hiện tại có tiền của Nguyên Tích rồi, dù sao phần lớn tiền trong nhà cũng đều chi hết cho ông này.

Cứ như vậy, Điền Lực gọi ba chiếc xe của nhà mình đến trở về, nửa đường La Tiểu Lâu thương lượng với Điền Lực, trước cứ đem phần lớn số linh kiện về phòng thí nghiệm của nó đã.

Điền Lực vui vẻ đồng ý, dù gì phòng thí nghiệm của nó cũng rất to, còn lại 200 loại La Tiểu Lâu đem về nhà mình. Chờ đến khi nào cậu tiêu hóa xong, đến lúc ấy thì sang nhà Điền Lực đổi lại.

Về phần đống linh kiện rác thải, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của La Tiểu Lâu, Điền Lực cũng đành phải cố chịu đựng, tạm thời mang về nhà mình.

Cứ như vậy, dưới sự trợ giúp Điền Lực, Yates và công nhân, đóng gói 200 loại linh kiện cho vào hòm trở về nhà La Tiểu Lâu, lúc đấy, trời cũng đã tối đen.

“Đi, đi nào, cái thằng cu nhà ông cũng phải đi ăn chứ.” Điền Lực ồn ào, lôi kéo La Tiểu Lâu ra ngoài.

Nguyên Tích không có ở nhà, hiện tại La Tiểu Lâu hoàn toàn làm chủ. Gần đấy có một nhà hàng, cậu bèn mời hai đứa bạn ăn cơm, ba đứa còn xí xớn gọi mấy chai rượu.

Tửu lượng của La Tiểu Lâu vô cùng kém, nhưng rượu thì lại vô cùng ngon.

Bởi vậy La Tiểu Lâu say bí tỉ là điều dễ suy ra, mà mỗi lần say thì cười cợt ngớ ngớ ngẩn ngẩn, nếu không thì cũng lăn quay ra bất tỉnh nhân sự.

Lúc xiêu vẹo mở cửa vào nhà, La Tiểu Lâu lấy tay che mắt, đèn mở, trong nhà có người ư? Hôm nay mới là thứ Sáu, chẳng nhẽ Nguyên Tích lại về sớm thế?

“Này ——” Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía ghế sô pha, tựa như những lần trước vậy. La Tiểu Lâu lảo đảo đi được vài bước thì bị vấp chân vào mấy cái thùng, trước khi mất ý thức thì chỉ nghe được một tiếng rống giận dữ quen thuộc.

——————————–

Khuy măng séc cài tay áo là cái này đây

Hahaha, các bạn đã mong chờ những màn đụng chạm ‘nóng bỏng’ của hai bạn trẻ chưa? Rượu vào thì chuyện giảy ra tiếp theo fg đều có thể đoán ra, số phận một lần trái lệnh lời anh Tích của em Lâu tn, mời các bạn đợi chương sau sẽ rõ ~ (‾▿‾~) đừng tin, lừa tình đấy, khặc khặc khặc.