Thần Ma Thiên Chủ

Chương 17: Người Băng Hà Cốc đến


Trong lúc Thiên Vũ còn đang tràn ngập tự tin trong tu luyện, dưới chân núi Thiên Kiếm Tông xuất diện một đám khách nhân, chia thành hai nam hai nữ.

Lão giả đứng đầu hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt tiều tụy, thần sắc đạm mạc, thân khoác trường bào lục sắc, hông đeo một miếng ngọc bài có nạm hai chữ Băng Hà.

Bên cạnh lão giả là ba thanh niên nam nữ, người thanh niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo lạnh lùng, ngũ quan như dao khắc, góc cạnh rõ ràng; bên trái thanh niên lạnh lùng là một thiếu nữ khôi ngô, khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặc y phục lục sắc, hông đao trường kiếm; bên phải cũng là một thiếu nữ, nhưng lớn hơn thiếu nữ khôi ngô một chút, dung mạo tuyệt mỹ, khí chất cô ngạo, giống như một đóa không cốc U Lan, lại giống như một đóa mẫu đơn, hai loại khí chất bất đồng dung hợp làm một, càng lộ rõ khí chất xuất chúng.

Thiếu nữ khôi ngô nói với thiếu nữ tuyệt mỹ:

- Tuyết Ngọc tỷ, bất luận tỷ làm gì, muội đều tôn trọng sự lựa chọn của tỷ.

- Lê Huyên, ta cũng không phải người kén chọn, mẫu thân Thiên Vũ và mẫu thân ta cùng là trưởng lão ngoại môn Đông La Tông, tình như tỷ muội, từ nhỏ bà đã chăm sóc ta, đối với ta rất tốt, chỉ là chuyện hôn nhân ta không muốn người khác quyết định thay mình, hơn nữa ta không hi vọng phu quân tương lai sống dưới âm ảnh của ta.
Thiếu nữ tuyệt mỹ nhấn mạnh từng chữ, phối hợp với dung mạo khí chất càng thấy hấp dẫn.

Thiếu nữ khôi ngô Lê Huyền gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Lúc này, lão giả đạm mạc lên tiếng nói:

- Yên tâm, Băng Hà Cốc ta thân là đệ nhất đại tông Thiên Phong Quốc, đương nhiên sẽ không để ngươi phải chịu ấm ức đâu. Với thiên phú của ngươi, vị trí trưởng lão nội môn coi như cầm chắc trong tay, sao phải để chuyện thế tục làm ảnh hưởng tu luyện.

- Là ai?

Dưới chân núi, bốn thủ sơn đệ tử ngăn đoàn người lại.

Thanh niên lạnh lùng tiến lên trước một bước, cao giọng nói:

- Chúng ta đến từ Băng Hà Cốc, vị này là trưởng lão nội môn Phùng Viễn, còn không mau nhường đường.

- Băng Hà Cốc, trưởng lão nội môn!

Thủ sơn đệ tử thoáng giật mình, ở Thiên Phong Quốc, Băng Hà Cốc đệ tử ra đường đều là đi ngang, huống hồ trưởng lão nội môn, thật chẳng khác gì nhân vật bá chủ cấp, hoàng đế cũng phải dùng lễ đối đãi.

- Mấy vị mời sang bên này.

Thủ sơn đệ tử đứng đầu mỉm cười, đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh,

- Mau đi thông báo thủ sơn trưởng lão.

Một lúc sau, tin Băng Hà Cốc cử người đến đã vang khắp Thiên Kiếm Tông.

Đại sảnh tiếp khách Thiên Kiếm Tông.

Trừ mấy bị trưởng lão nội môn ngồi bên trái, trên ghế chủ vị còn có một người đàn ông trung niên, hắn tuổi độ bốn mươi, khung xương to và thô, một đôi hổ chưởng đạt trên tay ghế, ngồi ở đó mà cảm giác như hổ cứ long bàn, chính là Thiên Kiếm Tông đệ nhất cao thủ, tông chủ Lam Hành Liệt. Vốn dĩ một bị trưởng lão nội môn bình thường đến, Lam Hành Liệt không cần đích thân nghênh tiếp, giao cho nội môn đại trưởng lão hoặc nhị trưởng lão là được, nhưng lần này người đến là Phùng Viễn, là một trong mười trưởng lão nội môn đứng đầu Băng Hà Cốc, tu vi đạt đến Thân Thể Cảnh hậu kì, thực lực không hề thua kém Lam Hành Liệt. Đại trưởng lão nhị trưởng lão và tam trưởng lão thực lực chưa chắn đã thua đối phương, nhưng muốn áp chế cũng rất khó, vì thể diện, Lam Hành Liệt không muốn xuất hiện hiện tượng khách cường chủ yếu, đành phải đích thân xuất mã, bởi vì Thiên Kiếm Tông chỉ có hắn thực lực rõ ràng cao hơn đối phương.

Bên tay phải, Phùng Viễn và ba người thanh niên đều đã vào chỗ ngồi.

- Ha ha, Phùng trưởng lão, cơn gió nào đưa ngươi đến đây, xin lỗi vì đã không đón tiếp từ xa!

Lam Hành Liệt cởi mở cười cười, ánh mắt dừng lại chỗ Phùng Viễn.

Phùng Viễn cười nhạt một tiếng, đặt chén trà trong tay xuống, nói:

- Còn mong Lam tông chủ không trách chúng ta không mời mà đến.

Thiêb Kiếm Tông đại trưởng lão thân thể hơi có vẻ mập mạp:

- Đâu có, tông chủ chúng ta nghe nói mọi người tới nên mới tự mình tiếp khách đấy.
Lam Hành Liệt gật gật đầu, chuyển chủ đề:

- Không biết Phùngtrưởng lão tới đây có việc gì, chắc không phải cố ý bái phỏng đâu nhỉ!

- Bái phỏng là đương nhiên, thuận tiện xử lý việc riêng cho tiểu bối.

- Việc riêng cho tiểu bối, là việc gì?

Lam Hành Liệt có chút kinh ngạc.

Phùng Viễn hắng hắng giọng, hỏi:

- Không biết quý phái có đệ tử ngoại môn nào tên Thiên Vũ không, vị này là muội muội hắn, Lê Huyên, còn vị này cũng có một chút quan hệ với hắn.

Lời này vừa xuất, Lam Hành Liệt và mấy vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông lập tức nhìn về phía Lê Huyền và tuyệt mỹ thiếu nữ, không khỏi phát ra một tiếng tán thưởng.

Hai cô gái dung mạo đều đẹp nhưng tu vi mới chính là thứ mọi người đang nhìn.
Lê Huyên chưa đến mười lăm tuổi, tu vi đã đạt đến Tụ Linh Cảnh sơ kì, chân khí ít nhiều có chút pha tạp, có lẽ là mới bước vào chưa được bao lâu, luận thiên phú, Thiên Kiếm Tông không thiếu thiên tài loại này, nhưng cũng không nhiều, huống hồ đối phương còn là một cô gái.

Thiếu nữ tuyệt mỹ thì có chút đáng sợ, tuổi lớn hơn Lê Huyên một chút mà tu vi đã đạt đến Tụ Linh Cảnh trung kì đỉnh phong, nếu cho nàng thêm mấy tháng thời gian nữa, đạt đến Tụ Linh Cảnh hậu kì cũng không phải vấn đề, thiên phú thực sư quá xuất chúng, ở Thiên Kiếm Tông tuyệt đối lọt vào tam cường, hoặc có thể cao hơn nữa.

Lam Hành Liệt âm thầm cảm thán, Băng Hà Cốc thiên tài mới là tầng tầng lớp lớp, nếu như kéo ra cũng đủ để tranh phong với những đệ tử xuất sắc nhất Thiên Kiếm Tông, chẳng trách họ luôn bá chiếm vị trí đệ nhất đại tông Thiên Phong Quốc, ngay cả Tuyết Sơn Trang cũng phải chịu thua một bậc.




Đăng bởi: