Thần Ma Thiên Chủ

Chương 26: Va chạm


Bên ngoài ánh trăng như nước, cả Lê gia yên tĩnh không có một tia thanh âm.

Trong phòng.
Thiên Vũ ngồi xếp bằng trên giường, hô hấp trầm ổn có lực.

Trái ngược với ngoại giới yên tĩnh, bên trong cơ thể Thiên Vũ đang nổi gió phun mây, nội khí đang dùng tốc độ nhanh gấp ba lần tiến hành những vòng tuần hoàn lớn.
Cứ sau một vòng tuần hoàn, xoáy khí bên trong đan điền Thiên Vũ lại thêm một tia chân khí dạng lỏng, tụ tập ở trung tâm.

Một canh giờ sau, Thiên Vũ mở to hai mắt, mệt mỏi nói:
- Chẳng trách nhiều người bị kẹt lại ở Huyền Khí Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, nửa năm vẫn chưa tiến bộ, chuyển hóa chân khí đúng là mệt thật, thiên tài đến đâu cũng không thể làm trong một lần.

- Nhưng với tốc độ này, mười ngày sau có lẽ có thể tấn cấp Tụ Linh Cảnh.
Nói một cách chính xác, rất ít người biết mình đột phá lúc nào, nhưng Thiên Vũ thì không giống vậy, linh hồn lực của hắn viễn siêu người thường, Nội khí cảnh giới cao nhất cũng tinh thuần vô cùng, có thể nắm bắt chính xác thời gian và thời cơ đột phá, sai sót rất nhỏ, mấy lần trước hắn đã thí nghiệm qua.

Từ từ thổ ra một ngụm trọc khí, Thiên Vũ trở người, ra sân luyện tập kiếm pháp.

-----

Ngày thứ hai, Lê gia triệt để náo nhiệt.
Không phải gia tộc hội đã bắt đầu, mà là hai đại thiên tài của Lê gia vừa về.

Lê Đường, Lê Huyên, hai người này đừng nói Lê gia, ngay cả Phong Lê Thành cũng đều biết họ thiên tài, một người mười hai tuổi đạt đến Huyền Khí Cảnh tầng thứ năm sơ kì, một người đạt đến tầng thứ năm trung kì, một bái nhập thất phẩm tông môn Tuyết Sơn Trang, một bái nhập Thiên Phong Quốc đệ nhất tông môn, thất phẩm đại tông môn Băng Hà Cốc, có thể nói là nhất thời vụt sáng, khó phân cao thấp, ngoài ra, Lê Phong danh khí cũng không nhỏ, chỉ là so với hai người kia, kém hơn một chút.

Trừ ba người họ, Lê gia còn có không ít đệ tử, có người sớm đã bái nhập tông môn, có người rèn luyện bên ngoài, hành tẩu giang hồ, có người theo sư phụ vân du tứ hải.
Bây giờ họ cũng đã lần lượt trở về, chuẩn bị tham gia gia tộc hội tổ chức một năm một lần.

Đối với hạ nhân Lê gia mà nói, đoán xem ai sẽ giành vị trí thứ nhất là niềm vui lớn nhất của họ, năm nay cũng không ngoại lệ, nghe nói còn bí mật tổ chức cá cược.
Tỷ lệ tháng cao nhất đương nhiên là Lê Đường và Lê Huyên, Lê Phong vượt ngoài sức tưởng tượng không nằm ở vị trí thứ ba mà rơi xuống thứ năm, vị trí thứ ba bị Lê Hải, người đang cùng sư phụ vân du tứ hải giành mất, vị trí thứ tư là của Lê Minh người đang rèn luyện bên ngoài, còn Thiên Vũ trực tiếp xếp cuối cùng, vị trí thứ mười tám.
Tất thảy những chuyện này, Thiên Vũ đều không biết, nhưng biết thì hắn cũng chẳng quan tâm, dù sao vị trí thứ nhất không phải muốn là giành ngay được, mà phải dựa vào thực lực thực sự.

Võ đài phía Tây Lê gia.
Mấy người ở đó đang vừa đi vừa nói chuyện, dẫn đầu là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, toàn thân hắc y, lưng đeo chiến đao, khuôn mặt kiên nghị, trên người tán phát ra một loại sát khí thiết huyết nhàn nhạt.

- Lê Hải ca, tộc hội cuối năm lần này, có lẽ chỉ có huynh mới có thể cùng Lê Đường, Lê Huyên tranh giành vị trí thứ nhất.
Thiếu niên vừa nói hình như rất sùng bái thiếu niên áo đen, lấy lòng nói.

Lê Hải thản nhiên nói:
- Ta mười ba tuổi bái hạ sư phụ Nhạc Khách Môn, hơn ba năm theo người ngao du thiên hạ, đi qua Thiên Phong Quốc, Quỷ Đại Thảo Nguyên, Dị Quốc Độ Độ La Quốc, Hắc Long Đế Quốc nhân khẩu mấy chục triệu người, bắt cá mập trên Bạch Giang, sống một tháng trên sa mạc Sa Tháp, thời kì khó khăn nhất có thể ba ngày ba đêm không ngủ, không ăn bất cứ thứ gì, cho nên đối với ta mà nói, tộc hội cuối năm căn bản chẳng là gì, Lê Minh mặc dù cũng rèn luyện bên ngoài, đáng tiếc tu vi hắn chỉ có Huyền Khí Cảnh tầng thứ chín, không đáng để lo.

- Hừ, được rèn luyện thì có gì lợi hại? Không ở trong tông môn, ngươi vĩnh viễn không biết tính quan trọng của nó.
Từ xa, lại có thêm ba bốn người bước tới, Lê Đường toàn thân bạch y, nhìn Lê Hải khiêu khích.

Lê Hải liếc nhìn Lê Đường:
- Đúng, hệ thống bồi dưỡng tông môn rất hoàn thiện, nhưng trước một người đã từng giết chết vài chục người như ta, ngươi có thể phát huy mấy phần thực lực.

- Giết người! Ta còn tưởng ngươi định nói gì.
Lê Đường cười phá lên, chỉ tay vào Lê Hải, nói:
- Tuyết Sơn Trang ta luyện chính là sát nhân đao pháp, bất tài, chết trong tay ta cũng phải có mười mấy người.

- Người ngươi giết là những kẻ thực lực yếu hơn ngươi phải không! Ngươi đã từng khiêu chiến người mạnh hơn mình chưa? Ngươi đã trải qua cảm giác sinh tử chưa? Ngươi đã từng có kinh nghiệm chuyển bại thành thắng chưa? Ngươi cái gì cũng không có mà chỉ biết dùng sự khoe khoang của mình để giết người thôi.

Lê Hải hỏi liền ba câu khiến Lê Đường á khẩu không biết nói gì, hắn phản bác nói:
- Bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, cứ phân cao thấp trên tộc hội, chúng ta đi.


Đăng bởi: