Thần Ma Thiên Chủ

Chương 30: Thiên Vũ vs Lê Tuấn



Lê Tiểu My bĩu bĩu môi, thiên tài nói nhất định là đúng sao?

- Tiểu My nói không sai, luận tu vi, Thiên Vũ mạnh hơn một chút, nhưng hai bên giao thủ không chỉ độ tu vi, lúc trước Thiên Vũ một quyền đánh bại Lê Phong, dựa vào chỉ là nội khí cường hoành mà thôi, lựa chọn lấy cứng đối cứng, với kinh nghiệm và khả năng nắm bắt võ kĩ, hi vọng đánh bại Thiên Vũ là rất lớn.
Lê Huyên lý luận nói.

Trong lúc ba người còn đang thảo luận thì hai người trên đài bắt đầu giao thủ.

- Hô!
Thiên Vũ thổ khí phát lực, hai mắt đột nhiên trở nên sáng lóa, nắm tay đang siết chặt tỏa khí lưu cực nóng, giống như hai cái bàn ủi nung đỏ.
Chân hơi động, Lê Tuấn vượt qua khoảng cách bảy tám mét, điên cuồng triển khai công kích đối với Thiên Vũ.

- Liệt Hỏa Quyền?
Không phải, là Tử Dương Tông Tôi Hỏa Quyền, còn mạnh hơn Liệt Hỏa Quyền một bậc.

Đối diện với quyền ảnh đầy trời, Thiên Vũ vẫn bình thản đứng yên, hai tay vẽ nửa vòng tròn, một chiêu Kim Cương Quyền thôi xuất.

Ầm ầm!
Âm thanh khí bạo kình liệt truyền ra, mặt đất bụi cuốn mù mịt.

Gần như đồng thời, một đường nhân ảnh từ trong khói bụi bay ra, là Lê Tuấn, hắn hai tay giang rộng như cánh đại bàng, đôi chân thon dài đá ra liên tục.

- Quỷ Hỏa Thập Bát Chưởng!

Phốc phốc phốc phốc phốc phốc!
Kình đạo lăng lệ ma sát với không khí, tạo ra một màu u lam nhàn nhạt, như lửa ma trơi xuất hiện mỗi đêm trong nghĩa địa, chiêu chiêu đoạt mệnh.

Lê Phách Thiên ồ lên một tiếng kinh ngạc, đắc ý quay sang nói với Lê Thiên Hào:
- Nhị đệ, lần này con trai đệ thua rồi, Quỷ Hỏa Thập Bát Chưởng là môn chưởng pháp sản sinh từ võ kĩ huyền cấp cao giai "Đại nhật quỷ vương chưởng", so với võ kĩ hoàng cấp đỉnh giai bình thường lợi hại hơn không chỉ một lần, Tử Dương Tông ta đem nó cho đệ tử ngoại môn luyện trăm người mới được một, đệ tử nội môn cũng phải mất không ít thời gian gọt giũa, không ngờ Lê Tuấn lại học được.

- Thắng bại chưa phân, nói cái đó làm gì.
Lê Thiên Hào ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt thì đang lộ vẻ ngưng trọng.
Trên ghế khách quý, Hoàng Ngọc Thanh cũng một vẻ ngưng trọng, Quỷ Hỏa Thập Bát Chưởng và sớm đã nghe qua, Đông La Tông có một đệ tử nội môn ngoại xuất hoàn thành nhiệm vụ, không biết vì sao phát sinh tranh chấp với đệ tử nội môn Tử Dương Tông, trong quá trình giao chiến, đệ tử nội môn Đông La Tông bị đối phương dùng Quỷ Hỏa Thập Bát Chưởng đã gãy hết xương cốt, không còn lực hoàn thủ, từ đó về sau trở thành phế nhân.

- Thiên Vũ, đừng miễn cưỡng. Hoàng Ngọc Thanh tự lẩm bẩm với mình.

Thiên Vũ không biết sự lo lắng của phụ mẫu, đối với hắn mà nói, Quỷ Hỏa Thập Bát Chưởng mặc dù lợi hại nhưng muốn đả thương hắn vẫn là nằm mơ, chỉ là hắn tạm thời không muốn bạo lộ toàn bộ thực lực, thậm chí một nửa thực lực cũng muốn bảo tồn, đây là con át chủ bài của hắn, càng ít người biết càng tốt.

- Thử chiêu này trước xem sao!
Thiên Vũ lùi lại theo quy luật, hai quyền hoặc ngăn cản, hoặc lấy cứng chọi cứng, hoặc liên tiếp lùi lại, tiêu trừ chưởng ảnh ma trơi đang đánh đến.

Kim Cương Quyền trong tay Thiên Vũ như có sức sống, biến ra rất nhiều diệu dụng, vững vàng chống đỡ liên hoàn cước của Thiên Vũ.

- Cương nhu nhất thể, bất phân âm dương, đây là cảnh giới cao nhất của quyền pháp cương mãnh.
La thành chủ hít một hơi lãnh khí, ông sống từng ấy năm, gặp vô số thiên tài nhưng rất ít người đạt đến trình độ võ học như Thiên Vũ.

Sắc mặt Lê Tuấn âm trầm, lúc này hắn đã ra mười một cước, vậy mà vẫn không thể đả thương Thiên Vũ trình độ đối phương thực sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

- Quỷ hỏa tứ sát!

- Tam sát quỷ đạo!

Bảy đòn tiếp theo có thể tổ hợp thành hai tuyệt chiêu, Thiên Vũ dồn toàn bộ nội khí, phát một đòn công kích chí mạng về phía Thiên Vũ.

Lúc này, Thiên Vũ có chút cảm thán võ kĩ không đủ dùng, ngoại trừ kiếm pháp, chỉ còn lại một môn võ kĩ hoàng cấp cao giai Kim Cương Quyền, và một môn Bá Quyền quá mức bá đạo, với tu vi hiện tại của hắn, tu luyện tương đối khó, thậm chí còn có thể nguy hại bản thân.
Vũ kỹ kiếp trước của hắn toàn vỹ kỹ cấp cao, dùng ở đây thật là " đại tài tiểu dụng" nên Thiên Vũ quyết định không dùng.

Đối diện với hoàn cảnh "nguy hiểm", Thiên Vũ cười khổ một tiếng, nâng sức lực lên ba phần, đánh bảy quyền vào không trung.

Bành bành bành bành bành bành...

Từng khối khí lưu bộc phát giữa võ đài, thổi ngược Lê Tuấn ra sau, chân đứng không vững, ngẩng đầu nhìn, Lê Tuấn thân khoác tử y như một con diều đứt dây, vẽ nên một hình vòng cung tuyệt đẹp trong không trung, cuối cùng rơi xuống giữa đoàn người.

- Tốt, thắng đẹp lắm?
Cho đến tận lúc này, Lê Thiên Hào mới dám thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Hoàng Ngọc Thanh cười.

Bên cạnh Lê Phách Thiên cười khan một tiếng, hướng ánh mắt sang phía Lê Đường, hi vọng đứa con trai mà mình đắc ý nhất sẽ giúp hắn xả giận.


Đăng bởi: