Thần Ma Thiên Chủ

Chương 33: Lê Hải đấu Lê Huyên



La thành chủ thấy tràng diện có chút bối rối, cười khổ với Lê Thiên Hào:
- Lê gia chủ, không ngờ lệnh công tử che giấu thực lực kĩ vậy, thật khiến cho ta chấn động.

- Thiên Vũ mới về được mấy ngày, bản thân ta cũng không rõ về thực lực của nó.
Lê Thiên Hào lòng đầy tự hào, giống như đang ăn mật ong, ở Thiên Linh Đại Lục này, trừ thực lực bản thân ra, có một hậu bối tốt là ước mơ của tất cả mọi người, nhất là đại gia tộc hoặc đại tông môn, đệ tử hậu bối thiên phú không cao, thời kì khó khăn sớm muộn gì cũng suy sụp, còn hậu bối thiên tài bất tuyệt, cả gia tộc vĩnh viễn hưng thịnh, thậm chí còn dẫn dắt gia tộc lên một tầng mới.

Trước đây Lê Thiên Hào đã từ bỏ tâm tư đó, bây giờ nó lại được thắp lên, hơn nữa, càng thắp càng mạnh, làm cho tinh thần ông tốt lên trăm lần.

Lê Phách Thiên âm trầm nói:
- Tuổi còn nhỏ mà đã có tâm cơ thâm trầm như vậy, đợi đến khi trưởng thành còn không biết như thế nào, Lê Thiên Hào, ngươi dạy con tốt lắm.

Lê Thiên Hào cười lạnh nói:
- Thắng thua là chuyện thường trong giới võ giả, đâu có thể chỉ mình con trai huynh mới được thắng còn con trai đệ phải thua.

- Vậy chúng ta cứ chờ đấy!

Hai người đối lập không phải ngày một ngày hai, từ nhỏ đến lớn, cả lúc còn nhỏ, hai bên nhìn nhau đã không thuận mắt, thường xuyên đấu đến ta sống ngươi chết, sau này Lê Thiên Hào kế thừa ngôi vị Gia chủ Lê gia, Lê Phách Thiên ở Tử Dương Tông được tấn chức, trận đấu mới tạm lắng, không còn kịch liệt như trước đây nữa.

Trên ghế trọng tài, Tam trưởng lão nửa ngày vẫn chưa hồi lại thần, cho đến khi bị trưởng lão bên cạnh đập một cái, mới tỉnh lại, lớn tiếng nói:
- Thiên Vũ thắng, trận tiếp theo, Lê Hải đấu với Lê Huyên.

Đặt mông ngồi xuống, Tam trưởng lão cảm thán nói:
- Đúng là không thể coi thường đám hậu bối này, Lê Thiên Hào dạy con giỏi quá.

- Không phải sao, với Huyền Khí Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong tu vi đánh bại Tụ Linh Cảnh sơ kì Lê Đường, độ khó còn cao hơn cả khiêu chiến vượt cấp thông thường, thật không biết sao có thể làm được?

Nhị trưởng lão ánh mắt sáng quắc nhìn Thiên Vũ, tựa hồ như muốn nhìn thấu con người hắn.

Tam trưởng lão ngồi giữa hai người nói:
- Trước mặt ta nói không sao, nhưng không được để cho Lê Phách Thiên nghe thấy.

- Bọn đệ đương nhiên biết.

- Tỷ thí bắt đầu, không biết tiếp theo có còn kinh hỉ nữa không?

Trung tâm võ đài, Lê Hải và Lê Huyên nỗ lực bình phục cảm giác chấn động trong lòng, một lúc sau, hai bên cùng ngước mắt, chăm chú nhìn đối phương.

- Trong vòng trăm chiêu, ngươi tất bại.
Bàn tay đặt lên chuôi kiếm, Lê Huyên thản nhiên nói.

Lê Hải ha ha cười.
- Không ngờ ta có thể cầm cự được những một trăm chiêu dưới tay muội, không tệ, nhưng ta muốn cầm cự được trên ba trăm chiêu cơ, muội thấy thế nào?

- Vậy ngươi cứ thử xem!

Boang...!

Kiếm rút vỏ, Lê Huyên chân chấm đất, trong quá trình lướt ngang, trường kiếm trong tay phóng ra những điểm tinh mang, chụp lấy đại huyệt quanh người Lê Hải.

- Hảo kiếm pháp, nhưng chưa đủ xem.
Lê Hải hào khí ngàn vạn, thanh đao sau lưng tự động rời vỏ, rơi vào trong tay, nhìn kĩ, bề mặt thanh đao có những tia máu chằng chịt, giống như lúc chế tạo được thấm máu người, chỉ liếc qua đã khiến người ta sởn da gà.

- Huyết Đao Bát Pháp!

Huyết hồng đao múa thành một khối, bao kín Lê Hải vào trong, thỉnh thoảng lại có một hai đường đao quang thoát lý phi trảm, tấn công Lê Huyên.
Đinh đinh đinh đinh đinh...

Lê Huyên không phải Lê Đường, nàng sớm đã củng cố chân khí, hơn nữa còn tiến một bước lớn, đạt tới Tụ Linh Cảnh sơ kì đỉnh phong, chân khí hùng hậu kéo dài, liên miên bất tuyệt, dù Lê Hải phòng ngự cẩn mật thế nào, công kích mãnh liệt thế nào, đều không thể ngăn được nàng tiến lên.

Kiếm quang thẩm thấu tiến nhập vào trong đao quang, vai áo Lê Hải đột nhiên rách toạc.
- Khá lắm!
Lê Hải nhíu mày, nhảy ngược ra sau, một đao bổ nghiêng.

Vụt!
Đao quang rời thể mở toang không khí, bay vụt sang phía Lê Huyên.

Lê Huyên cười lạnh, tay trái bị một tầng màu lưu ly che phủ, một chưởng chém nát đao quang, gần như đồng thời, tay phải vung trường kiếm, tinh quang sáng chói đầy trời, khiến Lê Hải hoa mắt chóng mặt.

Một bước, hai bước, ba bước,..., mười bước.

Lê Hải lùi liền mười bước mới làm tan được lực đạo, nhất thời có chút hoảng sợ, đối phương thực lực quá cao, cao hơn cả hắn dự đoán, nếu không phải sư phụ truyền thụ cho hắn một hai chiêu đòn sát thủ, thì hắn không phải đối thủ của nàng, cho dù như thế, cơ hội chiến thắng của hắn cũng không quá sáu phần.

Không ngờ, Lê Hải hít một hơi thật sâu, y bào quanh người phồng lên.

- Đoạn sơn hà!

Một đao chém ra, không khí như sóng nước khuếch tán, khí tức nặng nề như núi cao, đè xuống chặn đứng đường tiến của Lê Huyên.

Ghế khách quý đã được đổi, ngồi bên trên Lê Thiên Hào hai mắt sáng rực:
- Là tuyệt chiêu Đoạn Nhạc đao pháp nổi danh của Nhạc Khách Môn, không đúng, có lẽ là bản giản lược của Đoạn Nhạc đao pháp, không biết Lê Huyên định ứng phó bằng cách nào.

La thành chủ gật gật đầu,
- Đao pháp Đoạn Nhạc Khách không thấy nhiều trong các tông môn, một đao chém xuống, đến núi còn vỡ, có thể nói uy mãnh vô song.

Đối diện với đòn bộc phát của Lê Hải, Lê Huyên thần tình bất biến, trường kiếm đổi sang tay trái, ngón trở tay phải giơ lên, vuốt dọc thân kiếm.
- Có thể ép ta xuất chiêu này, ngươi đã lợi hại lắm rồi.

Xiu!

Theo ngón tay trượt trên thân kiếm, một đường tinh quang sắc bén bắn ra, đập lên đao quang của Lê Hải, đường thứ hai, đường thứ ba...

Bành bành bành bành bành bành!

Giống như pháo hoa, thân hình Lê Hải triệt để biến mất, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Một giây sau, pháo hoa nổ tung, Lê Hải từ trong nhảy ra, ha ha cười nói:
- Đã là chiêu thứ một trăm lẻ tám rồi.

Lê Huyên lạnh giọng:
- Bất luận Đoạn Nhạc Khách truyền cho ngươi cái gì, đều không phải đối thủ của ta.
Lúc nãy nàng thi triển là kiếm pháp huyền cấp trung giai Điểm Tinh kiếm pháp, đương nhiên, đó chỉ là nửa đầu, nửa sau chỉ có đệ tử hạch tâm được trọng thị mới có thể tu luyện, nàng được quan tâm, hoàn toàn là vì thiên phú đủ cao, ở Băng Hà Cốc cũng thuộc thiên tài thượng đẳng, nếu không cho dù đệ tử nội môn cũng đừng mơ luyện được.

- Nói miệng thì làm gì có bằng chứng, tiếp một chiêu Đoạn Nhật Nguyệt của ta!
Lê Hải rống lớn, trường đao huyết sắc mang theo khí thế ngợp trời điên cuồng đánh ra.

Lê Huyền hơi nhíu mày, tốc độ chỉ tay tăng lên một lần, vô số tinh quang hóa thành lưỡi dao sắc bén bắn ra, nhanh như chớp giật.

Lê Hải tu vi kém hơn Lê Huyên một bậc, tu luyện đao pháp cũng không bằng Lê Huyên, sau một hồi chống đỡ, đao thế dừng lại, chân khí có chút hỗn loạn, bị một đường tinh quang đánh trúng ngực, thổ ra mộ ngụm máu tươi bay ngược ra ngoài, ngã lăn xuống đất.


Đăng bởi: