Giới Hạn Nào Cho Chúng Ta

Chương 3: Giới Hạn Nào Cho Chúng Ta Chương 3


Liếc mắt nhìn lên Map , chạy thêm khoảng mười phút nữa thì sẽ vào Local (đường đi địa phương), tiệm nơi cô gọi nằm trong thị trấn Concord, cách đỉnh White Mountain khoảng hơn một giờ lái xe, lúc nói chuyện qua điện thoại Hoài Trang cảm thấy cô Thanh này cũng có vẻ nhiệt tình , nói chuyện cũng rất từ tốn, vui vẻ. cô ấy còn nói cổ có hai tiệm đều nằm trong thị trấn này, mùa hè hay mùa đông gì cũng có khách, vì cổ làm theo Mỹ nên đa phần là khách hẹn, nếu sau khi xem xét thấy được thì chuyện tiền bạc sẽ bàn lại sau, thật ra Hoài Trang đã quen với những chuyện xin chỗ làm thế này rồi nên cũng không bận tâm nhiều đến chuyện tiền nông lắm, miễn sao tìm được một nơi yên ổn là được rồi.
Chạy một hồi thì theo như chỉ dẫn cô cho xe quẹo vào đường nhỏ, chạy một lúc thì đến ngay trung tâm thị trấn, nơi này đông xe qua lại, hai bên cây xăng, cửa hàng tấp nập, đồ ăn thức uống thì đầy, cho xe chạy chậm lại , đưa mắt nhìn hai bên đường , thầm nghĩ ở đất Mỹ này nơi nào mà chả giống nhau chứ, dù có hoang vắng cỡ nào cũng có người sinh sống thôi .
Theo như chỉ dẫn cô đã đến một Plaza (trung tâm mua bán) không lớn lắm, nhìn chung quanh một lượt thấy hoàn cảnh nơi đây vô cùng tốt, tiệm cà phê, quán ăn sáng, tiệm quần áo, giày dép không thiếu thứ gì ..nhưng quan trọng là ở ngay phía bên phải gần một tiệm tóc cô thấy có một bảng hiệu nail đúng với tên cô Thanh đã nói với mình thế là Hoài Trang liền đậu xe cạnh đó, cô nhấc điện thoại gọi cho cô Thanh ngay, chỉ trong vòng một tiếng reo, cô ấy đã nhấc máy bảo là cứ vào đi rồi hai người sẽ nói chuyện.
Thế là Hoài Trang với vẻ bình tĩnh từ từ bước vào , lúc mở cửa ra ai cũng quay đầu nhìn mình, đa số là thợ vì chắc họ tưởng Khách, nhận thấy tiệm này khá lớn, được trang trí rất nhã nhặn , đúng là làm theo Mỹ có khác ..đang phân vân không biết hỏi ai thì bỗng nhiên có người lên tiếng “ là Trang phải không, cô tên Thanh người nói chuyện qua điện thoại với con nè”
Trang nhìn thấy một người phụ nữ đứng tuổi đang bước từ trong phòng Wax ( phòng nhổ lông) ra nhìn cô cười tươi nói “ con theo cô , chúng ta sẽ nói chuyện trước hé” rồi quay lại nhìn cô bé ngồi chỗ bàn tính tiền “ con lấy cho Mẹ hai mươi đô nhé”
Chỉ thấy cô bé gật đầu, rồi Trang quay đi bước vào trong với cô Thanh đang đi phía trước Mình.
Sau khi nói chuyện với cô ấy , Hoài Trang cảm thấy rất có cảm tình với người phụ nữ này, không chỉ giọng nói trong điện thoại từ tốn mà ở ngoài cũng vậy, lại hay mỉm cười khi nói chuyện với cô, nên Hoài Trang quyết định sẽ ở lại đây làm, cô Thanh nói thật ra cô có hai tiệm , cách nhau không xa, và đa số là người vùng lân cận đến đây làm, người sống ở đây làm chỗ cô không được mấy người, nên là căn nhà lớn hiện tại cô đã cho những người làm khác thuê để tiện ăn ở, đi lại, nên nếu Hoài Trang không ngại có thể ở lại nhà cô vì căn nhà mà cô đang sống còn dư một phòng ..
Sau khi suy nghĩ một hồi Hoài Trang cũng gật đầu đồng ý , cô Thanh còn nói tiệm này có tổng cộng mười thợ còn cô bé lúc nãy là cháu gái của cô nhưng từ nhỏ đã gọi cô là Mẹ, năm nay cô bé ấy mới mười sáu tuổi , lúc trước sống ở Mass nhưng vì cha mẹ đều bị tai nạn qua đời nên cô nhận về nuôi và cho đi học tới giờ.
Về chuyện tiền bạc cô Thanh có nói ở đây đa số thợ là cô bao lương , nhưng nếu Hoài Trang muốn ăn chia cũng được, cô không muốn ép thợ nhiều , cô thích để cho người cộng tác với mình được thoải mái, cái cô cần ở đây là về lâu về dài..nên sau khi nói chuyện cởi mở , Hoài Trang nhẹ mỉm cười nói cô Thanh cứ trả cho mình như những người khác , theo cách mà cô thường trả cho thợ mới là được rồi ạ.
Có lẽ nhận thấy cô ấy cũng có thiện cảm với mình, Hoài Trang thấy trong mắt cô hiện lên vẻ hài lòng , mỉm cười bảo cô cháu gái dẫn Hoài Trang về nhà sắp xếp đồ đạc trước rồi ngày mai hãy đi làm.


Đăng bởi: