Ám Vô Dạ Online

Chương: Ám Vô Dạ Online Ngoại truyện TOUCH (Hải + Bất Nhược) phần 2




Câu chuyện của Hải và Bất Nhược (P.2)



Sau sự kiện lễ tình nhân, mọi người phát hiện ra bóng dáng kẻ nào đó gần đây lượn lờ ngoài thành Minh Kính với tần suất ngày càng dày đặc, mà vẻ mặt ai kia trong công hội mỗi lúc lại thêm ngọt ngào, nhất thời đám Minh Giáo đã lâu không được hóng chuyện lập tức bao vây lấy Hải.

“Hải à, bây giờ cứ thành thật luôn đi, rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì?” Tri Hỏa là người đầu tiên háo hức mở đầu hội nghị.

Hôm Valentine nọ cậu với Minh tách riêng ra nguyên một ngày, không có online, cho nên rất nhiều chuyện bị bỏ lỡ.

“Này, Tri Hỏa em bà tám quá rồi.” Liếc mắt nhìn Tri Hỏa, Hải quay sang Bắc Hoàng Minh, ý bảo hắn quản cho tốt người nhà mình, chỉ tiếc Hải đã đánh giá quá thấp trình cưng chiều người yêu và độ hóng chuyện của Bắc Hoàng Minh. Bắc Hoàng Minh trực tiếp xem nhẹ ánh mắt của Hải, lộ liễu tỏ vẻ muốn coi kịch hay.

Đáng giận, Hải thấp giọng lầm bầm, càng thêm thấm thía lý tưởng cầu người không bằng cầu mình ở Minh Giáo.

“Này không phải là bà tám, bọn em chính là quan tâm đến anh.” Lưu Ly nghiêm mặt nói, mặc dù đã cố gắng biểu hiện thật sự nghiêm túc chân thành, nhưng ý cười cố nén trong mắt đã hoàn toàn bán đứng nhỏ.

“Thật thua các em rồi.” Hải ôm lấy mặt rên rỉ.

“Vậy mau thành khẩn khai hết ra đi.” Tri Hỏa thúc giục.

“Vì sao phải kể lại cho mấy người?” Một giọng nói không thuộc đám người Minh Giáo vang lên từ lối vào, cánh cửa bị đạp mở, Bất Nhược nhướng mày chậm rãi đi tới.

“Hừ, lần sau nhất định phải dặn người chặn tên này lại.” Tri Hỏa thấp giọng nói.

“Tôi với Hải ngày đó rốt cuộc đã có chuyện gì mấy người không cần biết, tóm lại chỉ cần biết hiện giờ anh ấy đã trở thành người yêu của tôi là được.” Bất Nhược ôm lấy Hải, bá đạo tuyên bố, khiến mọi người đều không nín được cười.

“Hải, Hải, người yêu bé nhỏ nhà anh thực đáng yêu.” Cổ Lam là kẻ đầu tiên nhịn không được phá ra cười lớn.

Y hệt một đứa nhóc tuyên bố này là món đồ chơi của nó, cái tên Bất Nhược này sao lại thú vị thế hả trời?

Hải đỏ bừng mặt đưa tay che mắt mình, vô vọng muốn trốn tránh hiện thực.

“Cười cái gì mà cười.” Bất Nhược bực mình kêu to.

“Hỏa, chúng ta out thôi, sắp đến giờ cơm rồi.” Bắc Hoàng Minh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn Bất Nhược bị mọi người xung quanh đùa giỡn, lập tức quay sang nhắc Tri Hỏa một câu.

“A, được.” Tri Hỏa khẽ gật đầu, chuẩn bị tạm biệt mọi người, không ngờ vừa mới quay sang nhìn đám bạn, đã bị vẻ mặt cổ quái của bọn họ dọa cho giật mình.

“Làm, làm gì thế?”

“Hai người đang sống chung?” Lưu Ly ngẩn người một lát, đột nhiên kinh hoàng chỉ về phía hai người hét lên.

“Có ý kiến gì không?” Tri Hỏa ngoài ý muốn thẳng thắn thừa nhận.

“Ồ ~” Mọi người đều nở nụ cười ai muội, sau đó dưới ánh mắt buồn bực của Tri Hỏa mới đồng loạt lắc đầu: “Không có, đều không có ý kiến.”

tr u y e n c u a t u i N e t
“Hừ.” Nhìn vẻ mặt đen tối của đám kia, quỷ mới tin bọn họ không nghĩ lung tung. Nhưng Tri Hỏa không thèm chấp, theo Bắc Hoàng Minh out game.

“Vậy thôi, chơi đủ rồi, tôi cũng out đi làm bài tập.” Lưu Ly duỗi người thư giãn gân cốt, cũng cáo lui.

“Tôi đi tìm Lạc.” Cổ Lam đáp thêm một câu rồi nhanh chóng chạy mất.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Bất Nhược kéo Hải rời khỏi phòng chủ thành.

.

“Định đi đâu?” Ngẩng đầu nhìn Bất Nhược đang cùng mình sóng vai, Hải tò mò hỏi.

Bất Nhược không đáp lời, mà hơi nhíu nhíu mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Bất Nhược?” Hải nghi hoặc khẽ gọi.

“Hải, hai chúng ta cũng hẹn gặp mặt đi.” Dường như đã thông suốt, Bất Nhược dừng bước, nhìn Hải nghiêm túc nói.

“A?” Hải kinh ngạc trừng mắt, có chút không kịp phản ứng.

“Em thật sự muốn cùng anh một chỗ, cho nên em hy vọng không chỉ có thể cùng chơi game với anh, mà còn ở bên anh ngoài hiện thực. Em muốn gặp anh.”

Nhìn ánh mắt chân thành của Bất Nhược, trong lòng Hải khẽ rung động, ngẫm nghĩ một lát, gật đầu đồng ý.

Anh cũng muốn được gặp Bất Nhược ngoài đời, đối với mối quan hệ này thái độ của anh cũng vô cùng nghiêm túc.



Ba ngày sau, Bất Nhược tới quán cà phê đã hẹn trước với Hải.

Trước đó không có ước định gì cụ thể, nhưng lúc Hải đi vào quán cà phê, Bất Nhược liền biết ngay người này chính là Hải. Nhìn Hải ngó qua bốn phía một lúc, rồi trực tiếp đi về phía mình, nụ cười trên mặt Bất Nhược càng thêm rạng rỡ.

“Bất Nhược?” Người thanh niên đeo kính dáng vẻ nhã nhặn chần chừ một chút, mới cất giọng hỏi.

“Đúng rồi...” Khẽ nhếch môi, Bất Nhược đứng lên vươn tay về phía Hải, “Tên thật của em là Nghiêu Cửu..”

“Anh tên Quan Mân Y.” Kinh ngạc quan sát Nghiêu Cửu, Quan Mân Y không ngờ hắn so với mình lại nhỏ tuổi hơn nhiều thế.

“Rất ngạc nhiên?” Nhíu mày, Nghiêu Cửu kéo Quan Mân Y ngồi xuống, cười nói.

“Em rốt cuộc bao nhiêu tuổi?” Trừng mắt, Quan Mân Y bắt đầu lo lắng tự hỏi chính mình có phải đã bắt cóc nhầm trẻ vị thành niên rồi không.

Nghiêu Cửu trong bộ đồ thể thao nhàn nhã kỳ thực không khác gì thiếu niên bình thường, điểm đáng chú ý nhất chính là diện mạo cực kỳ thu hút của hắn.

“19, vừa đúng tuổi trưởng thành, có đủ quyền công dân, cho nên anh không phải lo dụ dỗ nhầm trẻ vị thành niên.” Hài hước cười nói, Nghiêu Cửu hài lòng nhìn mặt Quan Mân Y trở nên đỏ ửng.

Quả nhiên dù là ngoài đời hay trong trò chơi, cảm giác đùa giỡn anh ấy vẫn tuyệt như vậy, người kia hai má đỏ hồng thật rất đáng yêu.

“Cười cái gì.” Bất mãn lườm Nghiêu Cửu.

“Không, em nào có cười.” Nghiêu Cửu dù sao vẫn là đứa nhỏ thông minh, đương nhiên không muốn đâm đầu vào chỗ chết.

Hai người đang định tâm sự thêm, nhưng lại bị một tình huống bất ngờ chen ngang. Nghiêu Cửu nhìn ra ngoài cửa số, trông thấy từ phía bên kia con phố một đám người mặc trang phục thời Đường đi tới, mặt chợt biến sắc, kéo Quan Mân Y theo, hỏi nhân viên phục vụ vị trí cửa sau rồi bỏ chạy.

“Có chuyện gì vậy?” Quan Mân Y hoàn toàn không hiểu đầu đuôi nghi hoặc hỏi.

“Nguyện ý tin tưởng em không?” Vừa chạy, Nghiêu Cửu vừa quay đầu cười hỏi.

Nhìn Nghiêu Cửu một hồi, Quan Mân Y có chút không đành lòng thở dài, “Em toàn tự rước lấy phiền phức.”
“Chờ trốn được đám người kia, em sẽ giải thích rõ ràng với anh.” Nháy mắt, Nghiêu Cửu xấu xa cười nói.

“Thiếu chủ, thiếu chủ, mong ngài hãy dừng bước!”

Nghe thấy cách xưng hô đối với Nghiêu Cửu của đám người đang đuổi theo mình, Quan Mân Y có chút kinh ngạc hỏi: “Hóa ra bọn họ không phải kẻ thù mà là người nhà của em hả. Vì sao phải tránh?”

“Để chút nữa thoát khỏi bọn họ em sẽ kể lại cặn kẽ cho anh.” Khẽ nhíu mày, Nghiêu Cửu nhận ra trình độ đeo bám của đám người kia càng lúc càng cao, đến tận bây giờ còn chưa bị mất dấu. Trước khi chỉ được một chút hắn đã thoát khỏi bọn họ, quả nhiên là do luyện mãi thành quen rồi?

Chạy theo Nghiêu Cửu xen người lách qua đám đông, bạt mạng chạy trốn, Quan Mân Y cảm thấy bản thân đã rất lâu rồi không làm qua chuyện điên rồ như vậy.

“Còn chạy nổi không?” Quay đầu nhìn Quan Mân Y thở hổn hển càng lúc càng khó khăn, Nghiêu Cửu có chút lo lắng hỏi.

“Em cứ đi đi, anh không nhúc nhích được nữa rồi.” Quan Mân Y lắc lắc đầu nói, anh kiệt sức muốn chết, cả hai chân đều như không phải của mình nữa.

“Chậc.” Khẽ rủa thầm, Nghiêu Cửu đột nhiên kéo Quan Mân Y lánh vào một hẻm nhỏ, sau đó Quan Mân Y chỉ thấy hắn lấy từ ví ra một tờ giấy gì đó trông như lá bùa, cũng chưa kịp biết Nghiêu Cửu làm cái gì, lá bùa kia đột nhiên bốc cháy. Tro bụi bị Nghiêu Cửu rắc bốn phía xung quanh ngay chỗ hai người đang đứng, sau đó Nghiêu Cửu mới ôm Quan Mân Y yên lặng đứng bên trong.

Quan Mân Y nhìn đám người mặc trang phục nhà Đường kia đi vào trong hẻm nhỏ, cảm giác tim sắp vọt lên tận cổ. Quay đầu nhìn về phía Nghiêu Cửu, thấy hắn tuyệt không hề có ý định lánh đi.

Đúng lúc Quan Mân Y còn chưa hiểu nổi ý định của Nghiêu Cửu, chuyện kỳ quái liền xảy ra, đám người đi qua thẳng qua mặt hai người, không hề có một chút phản ứng. Thấy không thu được kết quả, bọn họ nhanh chóng rời khỏi.

Xác định bọn họ sẽ không quay trở lại, Nghiêu Cửu mới dắt Quan Mân Y ra khỏi vòng tròn bụi kia.

“Chuyện này là sao?” Quan Mân Y nhịn không nổi tò mò hỏi.

“Đợi tìm được nơi có thể nói chuyện, em sẽ nói cho anh biết.”



Theo Quan Mân Y vào trong một quán bar tao nhã còn chưa mở cửa, Nghiêu Cửu ngạc nhiên nhìn xung quanh.

“Anh làm ở đây?” Thấy Quan Mân Y có vẻ rất quen thuộc chào hỏi các nhân viên đang bận rộn chuẩn bị, Nghiêu Cửu tò mò.

“Anh là chủ của quán này, đồng thời cũng là bartender.” Quan Mân Y giải thích qua, “Nào, em theo anh vào đây.”

Dẫn Nghiêu Cửu xuyên qua hành lang, tới một phòng nghỉ của nhân viên, Quan Mân Y đóng cửa lại, cuối cùng mới thả lỏng người. Anh thật không ngờ lần gặp gỡ đầu tiên với Nghiêu Cửu lại gặp nhiều chuyện như vậy, quả nhiên tên này dù trong game hay ngoài đời đều luôn là thành phần cá biệt ưa phiền toái.

“Được rồi, anh muốn biết cái gì?” Tùy ý ngồi trên sô pha, Nghiêu Cửu cười đặc biệt rạng rỡ, khiến Quan Mân Y dù cả bụng bực dọc cũng chẳng thể phát tiết.

“Nói cái gì hả? Vẫn còn hỏi được câu đấy? Tự kể lại đầu đuôi mọi việc đi.” Đạp Nghiêu Cửu một cái, Quan Mân Y bảo người kia ngồi dịch ra một chút, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Nên nói sao nhỉ?” Ngón tay vô ý thức nghịch nghịch đám tóc phủ trước trán, Nghiêu Cửu suy tư một lúc mới nói: “Chuyện là thế này, nhà em thuộc dòng dõi Thiên sư có từ xưa lắm rồi, mà em vừa vặn sinh ra trong lúc gia tộc lâm vào khủng hoảng. Đến mười lăm tuổi thì ba mẹ mất, em liền rời khỏi nhà đi bụi.”

“Hóa ra là Thiên sư.” Liếc Nghiêu Cửu một cái, Quan Mân Y nhìn hắn mà không cách nào liên tưởng được đến mấy lão thuật sĩ rỏm ngoài đường kia.

“Này này, nhà người ta đâu phải hạng lừa người, đều có tài năng xuất chúng thật đấy! Anh không phải vừa được chứng kiến bản lĩnh của em sao!” Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Quan Mân Y, Nghiêu Cửu lập tức lên tiếng kháng nghị, đòi lại danh dự cho mình.

Nhớ tới chuyện vừa xảy ra trong hẻm nhỏ, Quan Mân Y cuối cùng mới thu lại vẻ mặt coi thường kia, “Vậy... Sao người nhà lại truy đuổi em?”

“Đương nhiên là muốn em trở về kế thừa vị trí tộc trưởng rồi, đáng tiếc em không ham.”

“Đây đâu phải chuyện có thể coi như không? Trốn được vài lần chứ chẳng thể tránh cả đời.” Tháo kính, Quan Mân Y cầm tấm vải chậm rãi lau, lời nói điềm đạm phân tích rõ hiện thực, đôi mắt rũ xuống che lấp suy nghĩ sâu trong lòng anh. “Dù sao em mới chỉ là đứa nhỏ... A...”

Quan Mân Y còn chưa nói xong, trước mắt liền thiên toàn địa chuyển, đến lúc định thần lại, mới nhận ra cả người đều ngã vào lòng Nghiêu Cửu, bị hắn hung hăng hôn lên.

Trừng lớn mắt nhìn Nghiêu Cửu bừng bừng tức giận, Quan Mân Y không hiểu bản thân đã làm gì để hắn lại bực bội.

“Anh không tin em.” Rời môi, Nghiêu Cửu kết tội.

Ý cười bất đắc dĩ hiện lên môi Quan Mân Y, “Em rốt cuộc vẫn còn nhỏ, anh nên tin tưởng em ra sao đây?”

“Anh phải tin em, nếu đến em anh cũng không tin, chuyện của chúng ta sẽ ra sao chứ?” Ánh mắt Nghiêu Cửu tràn ngập chấp nhất mà sâu thẳm, một chút cũng không giống dáng vẻ nên có ở một thiến niên mười chín tuổi.

“Vậy em cho anh biết, anh nên tin thế nào?” Vươn tay ôm lấy cổ Nghiêu Cửu, Quan Mân Y vùi mặt vào trong lòng hắn, anh cho tới giờ chưa từng nghĩ Nghiêu Cửu so với mình lại nhỏ hơn nhiều vậy. Cậu ấy còn đang tuổi ăn tuổi lớn, liệu có hiểu được tình yêu đồng tính này gian khổ đến thế nào không? Quan Mân Y không nắm chắc, anh thực sợ hãi.

“Nếu em cảm thấy tìm người đồng tính để yêu giỡn thật vui, hoặc chỉ mang theo thái độ đùa cợt, thì anh xin em, bỏ cuộc đi, anh không chịu nổi trò chơi của em đâu.”

Cằm bị Nghiêu Cửu bóp lấy, mạnh đến nỗi Quan Mân Y thiếu chút nữa tưởng hắn muốn bẻ gãy cằm mình, đau đến nhăn chặt mày.

“Anh làm em thực tức giận.” Giọng nói trầm thấp của Nghiêu Cửu vang lên, dễ dàng khiến người ta bị mê hoặc, “Sao anh nỡ đối xử với em như thế? Anh nghĩ em là ai? Là thằng con nít chưa đủ lông đủ cánh? Không, Quan Mân Y, em không phải, em cũng có đủ năng lực để bảo vệ thứ em muốn che chở. Từ lúc mười lăm tuổi em đã biết được rõ ràng mình muốn cái gì, cũng có thể nghĩ cách trốn tránh được lâu đến như thế. Anh đáng lẽ nên tin tưởng vào em.”

Tròng mắt hổ phách trong suốt nhìn vào đôi mắt đen thẫm sâu hun hút kia, Quan Mân Y nhất thời ngây ngẩn cả người.

“Hãy tin vào em. Anh chính là người em muốn, em biết, vì vậy em sẽ bảo vệ anh thật tốt.” Nghiêu Cửu nở nụ cười, một nụ cười hết sức dịu dàng.

“Xác định được tâm ý của em là tốt rồi, anh không cần em phải bảo vệ. Anh chỉ cần một người có thể cùng anh sóng vai mà đi.” Quan Mân Y cũng cười.

“Vậy tin em đi, em chính là người anh cần.”

“Em thực vô cùng tự tin đấy.” Quan Mân Y không nhịn được coi thường.

“Bởi vì em có đủ khả năng để tự tin.” Đắc ý cười nhìn Quan Mân Y, giọng Nghiêu Cửu không hề có chút do dự.

Anh biết. Quan Mân Y thầm trả lời trong lòng, đánh chết anh cũng không nói ra suy nghĩ này của mình, sẽ khiến tên nhóc Nghiêu Cửu kia càng thêm đắc ý.



Cầm tờ hóa đơn mua sắm đối chiếu một hồi, Quan Mân Y vừa đi vừa nghĩ xem còn thứ gì chưa mua đủ.

“Xin hỏi ngài là Quan Mân Y?” Ngay lúc đó, một người đứng ra chặn trước mặt Quan Mân Y, lên tiếng hỏi.

Nâng đầu nhìn người đàn ông mặc Đường trang đột ngột xuất hiện, mặt Quan Mân Y chợt biến sắc, đang định chạy trốn, không ngờ người kia còn nhanh hơn anh, lấy ra một tấm bùa phóng về phía Quan Mân Y. Giây tiếp theo, Quan Mân Y đã đổ người ngã xuống.

Trong lúc người đàn ông nọ đem Quan Mân Y lên xe, một nam tử mặc Đường trang màu trắng đã chờ ở trên xe.

“Giao thư cho Thiếu chủ chưa?”

“Đã xong, nhưng đương nhiên ta không đưa trước cho ngài ấy, bằng không nào có khả năng toàn thây trở về.” Vân vê lọn tóc đen rũ nơi bả vai, nam tử áo trắng khẽ cười.

“Nói cũng đúng, vậy ngươi đi trước chờ Thiếu chủ, ta đưa cậu ta đến nơi khác.”

“Được.” Nhẹ gật đầu, nam tử áo trắng mở cửa xuống xe, vẫy tay gọi taxi rồi đi về phía ngoại thành.

Nhìn theo bóng dáng nam tử áo trắng đi xa, người nọ gật đầu với lái xe, cũng rời khỏi.

——————————————