Thượng Phong kiếm tích

Chương 2: Thượng Phong kiếm tích Chương 2


Theo lời nàng nói nàng được một vị nữ thần y đã quy ẩn giang hồ nhận về nuôi , từ nhỏ nàng đã sống nơi núi rừng này cùng với sư phụ mình trồng hoa chăm thuốc, suốt hai mươi mấy năm chưa hề rời khỏi u cốc , sau khi sư phụ mất nàng cũng không nở rời khỏi nơi này , nàng chỉ nghe sư phụ nói nơi đây gọi là Vạn Âm cốc chứ tại sao nó có cái tên đó thì nàng cũng không biết ...
Đã hơn mười ngày trôi qua , thương tích chàng đã tốt hơn rất nhiều , chàng đã có thể vận pháp lực, điều khí...bây giờ chàng có thể xuống giường , đi lại xung quanh tuy còn hơi chậm nhưng vẫn còn tốt hơn những ngày trước đó..
Chàng cảm thấy nàng là một người khá ít nói, luôn luôn trầm mặc lại có phần hơi lạnh lùng ..thiết nghĩ chắc có lẽ nàng từ nhỏ đã sống nơi rừng sâu núi thẳm ít tiếp xúc với người xung quanh nên chuyện đó cũng là điều đương nhiên ..
Những ngày này cũng nhờ nàng chăm sóc , lại cộng thêm một số loại thảo dược mà nàng nấu mỗi ngày nên giờ thương tích chàng đã đỡ hơn rất nhiều ..không biết giờ nàng đã đi đâu rồi , ở đây nhiều ngày qua nhưng khung cảnh xung quanh thế nào chàng cũng không rõ, chỉ biết là căn phòng mà chàng ở là của sư phụ nàng , nó nằm dưới một vách núi , tất cả đồ dùng điều được làm bằng gỗ , không gian vô cùng sạch sẽ..hằng ngày nàng chỉ đến đưa thuốc và ít thức ăn rồi rời đi..hôm nay cũng không ngoại lệ , sau khi nàng rời đi chàng cảm thấy hơi tò mò nên sau khi vận khí , cảm thấy thân thể đã dần hồi phục lại nên chàng có ý xuống giường đi xem xung quanh thế nào
Bên ngoài là một khung cảnh vô cùng đẹp , có vô số loại hoa ,cây cỏ, thảo dược..thiết nghĩ chắc có lẽ là do nàng trồng , nghĩ cũng lạ nơi này không gian vô cùng thoáng mát sạch sẽ thật không giống với cái tên của nó chút nào..nhìn lên bầu trời mới phát hiện có khá nhiều vách núi cheo leo, có lẽ phải đợi đến khi hồi phục lại pháp lực chàng mới có thể rời khỏi đây ...
Đi xa một chút chàng liền nhìn thấy có một rừng trúc rất đẹp , nhìn có lẽ là do con người trồng , thấy hơi tò mò chàng dời bước xa một chút bỗng nghe bên tai có tiếng nước , nghe như là tiếng thác đổ , bước lại gần mới phát hiện đúng là có một cái thác khá đẹp , dòng nước đổ từ trên cao xuống nhưng vì có lẽ do rừng trúc khá chằng chịt nên suốt thời gian ở đây chàng không hề nghe thấy...đang thất thần vì khung cảnh khá đẹp thân thể chàng giống như đông cứng lại vì trước mắt chàng một thân thể nữ nhi bước ra từ dòng nước đang chảy xuống, chàng liền nhận ra người đó không ai khác chính là nàng..
Không ngờ mình lại nhìn thấy cảnh này tâm trí chàng như không biết phải làm sao, nàng quá đẹp , thật sự quá đẹp, nét đẹp của nàng không giống như những nữ nhân khác , nàng xinh đẹp, thoát tục lại luôn luôn tỏ ra xa cách với mọi vật xung quanh ..tự biết bản thân chứng kiến cảnh này là vô cùng thất lễ , không phải là điều nên làm của một chính nhân quân tử nhưng không hiểu tại sao bản thân chàng lại không thể kìm chế được...dường như nàng đã phát hiện ra sự có mặt của chàng , chỉ thấy nàng liền xoay lưng lại , biết mình đã quá thất lễ chàng vội xoay người đi , lớn tiếng nói vọng lại “ Lạc cô nương cho ta xin lỗi , tại hạ thật không cố ý đến đây..ta chỉ là muốn đi tìm hiểu xung quanh không ngờ lại ...” nói đến đây chàng liền rơi vào im lặng không biết nên nói gì tiếp theo
Sau một hồi chàng vẫn không nghe nàng trả lời , nghĩ có gì đó không đúng , xoay người lại liền nhìn thấy nàng mộ thân bạch y chỉnh tề đứng ngay sau lưng , vì lúc nãy do tâm trạng không được tập trung nên khi nàng đến gần chàng cũng không hề phát hiện được
“ chàng đã nhìn thấy hết rồi sao..?” Chỉ nghe nàng từ tốn hỏi vậy chứ không hề tỏ ra tức giận hay đau buồn gì hết
Bấy giờ chàng chỉ biết trả lời một cách thật lòng “ đúng vậy...”
Chàng quan sát biểu cảm trên mặt nàng , nhưng chỉ thấy nàng rơi vào trầm mặc một chút rồi cúi đầu xoay người lại nói “ lúc sư phụ còn sống đã từng nói nếu một người nữ nhân bị người khác phái nhìn thấy thân thể thì chỉ có thể lấy người đó làm phu quân...”nói đến đây nàng lại rơi vào im lặng
Vậy ý nàng là muốn...nghĩ đến đây chàng hơi trầm mặc một chút, môn phái chàng tuy là hành về tu chân nhưng không hề cấm kỵ tình ái chi luyến , nên chuyện hôn sự không hề bị cấm cản, thiết nghĩ chàng đã mạo phạm nàng trước, bây giờ nàng nói vậy chàng cũng không hề có ý phản đối “ ta xin chịu trách nhiệm về chuyện này ..đợi đến khi ta hồi phục lại sẽ đưa nàng cùng về gặp sư phụ ta ..không biết ý của nàng thế nào ?”
Nghe vậy nàng không hề trả lời mà chỉ nhẹ gật đầu rồi bước đi thật chậm..lúc này trong lòng chàng có một cảm giác kỳ lạ khó tả ..chàng không biết đó là gì nhưng chỉ biết là bản thân sẽ không bao giờ hối hận về ngày hôm ấy...





Đăng bởi: