Thượng Phong kiếm tích

Chương 21: Thượng Phong kiếm tích Chương 21


Từ lúc Thượng Phong bất tỉnh , tính đến nay đã hơn hai ngày , sư muội Ngọc Nhi cứ bên suốt , tuy rằng ở đây ai cũng lo lắng cho chàng nhưng vì có nhiều lẽ bất tiện nên chỉ có thể để sư muội chàng ở cạnh chăm sóc..
Nàng luôn tỏ ra ân cần , tận tâm chăm sóc cho đại sư huynh mình , nhìn thấy chàng như vậy trong lòng nàng sao khỏi buồn bã chứ.
Đang chăm chú nhìn sư huynh mình nằm đó , gương mặt huynh ấy tuy là nàng đã nhìn thấy từ nhỏ đến giờ nhưng vẫn không thể nào ngăn được lòng cứ muốn ngắm mãi , tuy trong môn đạo có rất nhiều sư huynh sư đệ nhưng chỉ có mỗi vị đại sư huynh này là làm nàng mong nhớ ngày đêm, bây giờ hai mắt huynh ấy nhắm nghiền , gương mặt góc cạnh luôn hiện lên vẻ nam tính khó cưỡng , lại còn sóng mũi vô cùng cao , khuôn miệng thì đầy đặn , hàng lông mày lưỡi mác ..Ngọc Nhi bỗng nghĩ thầm nếu bản thân sau này được làm thê tử của huynh ấy thì thật hạnh phúc biết bao
Đang suy tư thì bỗng nhận thấy hai mắt của Thượng Phong động đậy, nàng ta liền lên tiếng “ đại sư huynh, huynh tỉnh rồi à, huynh có thấy chỗ nào không tốt hay không..?”
Nhận ra người lên tiếng chính là sư muội Ngọc Nhi của mình, Thượng Phong có vẻ thất vọng một chút , liền chống tay từ từ ngồi dậy nhíu mày hỏi “ ta đã bất tỉnh bao lâu rồi ?”
Chỉ thấy sư muội chàng vẻ mặt hơi khó hiểu đáp “ đã hơn hai ngày rồi, huynh sao vậy, có phải lại đau chỗ nào hay không ?”
Thượng Phong bỗng thở dài rồi lắc đầu “ ta không sao, chỉ là vết thương còn hơi đau..”
“ vậy để muội mời Lạc Băng cô nương đến xem thế nào nhé” vừa nói lời này Ngọc Nhi liền thấy sư huynh mình gật nhẹ đầu, nàng liền nhanh nhảu bước ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát sư muội chàng đã đưa cái người mà chàng đã không thiết hy sinh tính mạng để bảo vệ kia, nhưng lại đáng buồn là khi chàng tỉnh lại, mở mắt ra người đầu tiên chàng thấy không phải là khuôn mặt xinh đẹp của nàng, âm trầm nhìn nàng không nói, mà chỉ liếc mắt nhìn sư muội đang đứng phía sau ôn tồn nói “ Ngọc Nhi muội hãy ra ngoài một chút, ta có chuyện muốn nói với Lạc thần y” câu cuối chàng cố tình hạ thấp giọng một chút , nghe có vẻ không được hài lòng chuyện gì thì phải
Nghe vậy sư muội chàng chỉ có thể gật đầu bước ra , cỗ xe ngựa này cũng khá to , chàng ngồi đằng kia , ở phía này còn một khoảng rộng , nàng chỉ đứng đó không nói gì, không khí trở nên trầm mặc lạ thường , dường như không thể chấp nhận được sự lạnh lùng kia chàng bỗng nhíu mày hỏi “ nàng không lo lắng cho ta chút nào sao ?”
Lúc này nàng ngẩng mặt đưa mắt nhìn chàng , muốn nói gì lại thôi , thời gian như cứ thế trôi qua trong vô nghĩa, một khắc sau nàng mới nhỏ giọng “ ta nghe sư muội chàng nói vết thương lại tái phát , hay là để ta xem thế nào”
Chàng không gật đầu vội mà chỉ đưa mắt nhìn nàng , gương mặt nàng vẫn vậy , vẫn rất xinh đẹp nhưng lại quá lạnh lùng, tự hỏi tại sao bản thân lại mê đắm , tự mang chấp niệm khó buông thế này.
Thấy chàng không trả lời nàng không nhanh cũng không chậm bước lại đứng cạnh chàng nhỏ giọng nói “ chàng quay lưng lại được không ?” Thượng Phong không trả lời mà chỉ từ từ quay người lại , tay nàng vịnh ngay vạt áo chàng , kéo xuống một chút, thật ra chuyện này nàng đã từng làm chỉ là những lần đó chàng đều bất tỉnh còn bây giờ thì lại khác,mắt chàng vẫn đang mở, bảo sao Lạc Băng nàng lại không mất tự nhiên chứ.
Khi nhìn đến vết thương trên lưng chàng rõ là khác với trước đó nàng nhìn thấy , bây giờ vết đo đỏ đã chuyển thành màu xanh, rất có thể đã bị tụ máu bầm ..nghĩ nghĩ một hồi nàng nhẹ đưa tay chạm vào thử,Thượng Phong liền cảm nhận được một bàn tay vô cùng mềm mại chạm vào mình, khoé môi chàng bỗng hiện ý cười nhưng mặt lại giả vờ như không có chuyện gì ..
“ ta nghĩ chắc là vết thương đã tụ máu bầm rồi , để ta chuẩn bị một số loại thảo dược cho chàng..”
Chưa nói hết câu Thượng Phong đã xoay người lại đối diện với nàng , chân mày lưỡi mác nhếch lên , trong giọng có vẻ không được hài lòng “ nàng nghĩ đó là tất cả những gì ta cần hay sao..”
Nàng hơi giật mình nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh cúi đầu “ sao chàng có vẻ tức giận vậy, có phải ta đã làm gì sai ..?”
Có thật là nàng không nhìn ra tâm ý của chàng không đây, đã quá rõ ràng vậy còn gì, những ngày qua chàng luôn ân cần , quan tâm , để ý từng cử chỉ , lời nói của nàng..thế mà lúc nào người nữ nhân này cũng tỏ ra lạnh nhạt , thờ ơ với chàng như vậy chứ, có phải tất cả đều là do mình chàng cố chấp hay sao.
Thở dài một hơi , Thượng Phong bỗng đưa tay cầm lấy tay nàng đặt lên lồng ngực mình “ Lạc Băng ta hỏi thật, nàng có chút nào tình cảm với ta không, hay chỉ là do mình ta tưởng tượng mà ra” giọng của chàng bây giờ có vẻ mang máng buồn khi hỏi vậy
Mặt nàng bỗng nhiên ửng hồng , biểu cảm này chắc Lạc Băng cả đời cũng chưa từng nghĩ mình lại thể hiện trước mặt một nam nhân thế này, Thượng Phong có chút bất ngờ, vì từ lúc quen nàng đến giờ ngay cả cười còn chưa được nhìn thấy , thì nói gì đến vẻ ngại ngùng đến ửng hồng xinh đẹp vạn phần thế này, lòng chàng bỗng trở nên hồi hộp hơn bao giờ hết.
Chỉ thấy nàng nghiêng mặt qua một bên cố không nhìn vào mắt chàng rồi nhỏ giọng “ nếu không có chút tình cảm nào với chàng thì ta đã không rời Vạn Âm Cốc mà đi tìm chàng..chẳng lẽ như vậy chàng cũng không hiểu sao”
Thật ra ngày đó sau khi gặp lại nàng , Thượng Phong có chút hoang mang với chuyện giữa hai người vì nàng lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt , không quan tâm gì đến mọi chuyện khiến chàng cứ nghĩ chắc lúc đó nàng có chút không biết làm sao nên mới đi tìm chàng nhưng hôm nay nghe nàng nói vậy chàng như được mở lòng , mỉm cười nhìn nàng “ vậy từ nay nàng có nguyện đi theo ta hay không để ta được chăm sóc và bảo vệ cho nàng”
Nếu nói bây giờ mà nàng còn giữ được thái độ lạnh nhạt thì chắc nàng đã đắc đạo thành tiên mất rồi, mặt nàng càng ngày càng hồng , hồng đến tận mang tai,im lặng hồi lâu nàng mới dám mở miệng “ ta chỉ sợ mình sẽ là gánh nặng cho chàng , cũng như ngày hôm đó trong hang động nếu không vì ta chàng đâu bị thương ra nông nổi vầy chứ..”
Thượng Phong còn tưởng nàng sẽ từ chối nhưng khi nghe nàng nói vậy chàng khẽ mỉm cười rồi nhích lại gần nàng hơn, bây giờ mặt đối mặt, khoảng cách vô cùng gần , gần đến nổi cả hai còn cảm nhận được hơi thở của nhau “ nàng đừng lo chuyện đó, đã là nam nhân mà đến cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ nổi thì ta đâu đáng để nàng dựa dẫm chứ..hãy tin tưởng ta có được không”
Câu cuối chàng cố tình nhấn mạnh một chút , khiến nàng chỉ biết cúi đầu mỉm cười ..nụ cười đó Thượng Phong là lần đầu tiên được nhìn thấy , và chắc cả đời này có lẽ chàng sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy, người trong lòng chàng bấy lâu nay cuối cùng cũng gật đầu đồng ý ở bên chàng..hạnh phúc nào hơn chuyện đó chứ , khẽ mỉm cười ôm nàng vào lòng , cứ ngỡ trọn đời này chàng đã tìm được một nửa của đời mình , mà nào ngờ hạnh phúc chỉ mới bắt đầu cho trận cuồng phong , bão tố thật sự còn ở phía sau..
Đăng bởi: