Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 247: Qua thời gian chịu đựng


Chương 247: Qua thời gian chịu đựng

Edit: Tiểu Ngân

Beta: Tiểu Tuyền

Sau khi Ôn Uyển ừ một tiếng xong thì lập tức lắc đầu không đồng ý nữa:” Không viên mãn được, chờ tới khi Bạch Thế Niên trở lại thì người một nhà sẽ đoàn tụ rồi, nhưng khi đó hai đứa bé cũng lớn, lại phải quan tâm chuyện của bọn chúng. Chừng hai năm nữa, lại muốn nói bàn tới chuyện cưới gả. Có hài tử thì trong lòng lo lắng sẽ không hết được, làm sao có thể chân chính yên lòng được rồi.” Đây cũng là nhận thức sâu nhất của Ôn Uyển khi làm mẹ. Có hài tử thì ngươi phải không có giây phút nào là không lo lắng cho bọn hắn, tương lai của bọn hắn cũng là đủ loại tưởng nghĩ của ngươi.

Mai nhi gật đầu, lời này của Ôn Uyển rất đúng. Chừng hai năm nữa, hài tử đều lớn, nàng còn phải tìm vợ cho nhi tử, mua thêm đồ cưới cho nữ nhi, sau đó lại quan tâm cuộc sống sau khi cưới của nhi tử nữ nhi, luôn luôn không thả tâm hết được!

Mai nhi nhìn ra phía ngoài: “Hôm nay ta không ở đây dùng cơm với ngươi được rồi, tướng công còn đang ở nhà chờ tin tức của ta, ta còn phải đem cái tin tức tốt này nói cho tướng công của ta biết, tránh cho hắn lại ở nhà lo lắng. Ta đi về đây.”

Ôn Uyển trêu đùa: “Hôm nay vợ chồng ân ái như ở trong mật ngọt rồi.” Thấy Mai nhi mỉm cười không có phản bác, liền hạ giọng nói: “Hôm nay còn làm động tác kia sao? Có muốn ta đi vào trong hoàng cung vơ vét một chút bản đơn lẻ cho ngươi hay không? Nghe nói bên trong sách đó còn có rất nhiều động tác có độ khó cao. Bảo đảm cho vợ chồng các ngươi tận hứng.”

Mai nhi mắng Ôn Uyển một câu” thật sự là càng ngày da mặt càng dày tới không có mặt mũi rồi.” Nói xong thì mặt đỏ rực, giống như là tôm bị luộc chín vậy.

Ôn Uyển cười ha ha: “Da mặt dày? Cũng không biết nói tới ai?”

Ôn Uyển chờ Mai nhi vừa đi, ôm Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi, càm thì chống lên trán của Duệ ca nhi: “Con trai, cha các con không có chuyện gì rồi. Không có chuyện gì rồi.” Ôn Uyển biết Bạch Thế Niên không có chuyện gì thì trong lòng một mảnh an bình. Đời này, có hai hài tử đáng yêu là Minh Duệ và Minh Cẩn, có trượng phu nặng tình với mình, mặc dù không có ở bên cạnh đây nhưng cửa ải khó qua này, cho dù Bạch Thế Niên không trở lại thì cũng có thể thuận lợi lên chức rồi. Chờ Hạ Ảnh diệt sạch những con chuột kia, Bạch Thế Niên cũng sẽ không có nguy hiểm gì nữa.

Bạch Thế Niên trở lại, thứ mà nàng hai đời đều thiếu liền có rồi, cũng sẽ không sống vô dụng cả đời này. Ôn Uyển hôn cái trán của hai đứa con trai, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Hạ Dao nhìn thấy cái bộ dáng này của Ôn Uyển thì cười nói: “Quận chúa, Tướng quân không sao rồi, có phải là nên ăn mừng hay không?” Trong khoảng thời gian này. Trong phủ đệ bao phủ mây đen.

Ôn Uyển suy nghĩ xuống: “Đâu có cái gì để ăn mừng, còn chưa có khỏe toàn bộ, cũng không biết là cần tu dưỡng mất bao nhiêu thời gian.” Ôn Uyển nghĩ tới Hạ Nhàn ở trên đường, cũng không quá lo lắng.

Cẩn ca nhi ngủ thiếp đi, Duệ ca nhi cũng là gục ở trên người Ôn Uyển, trên mặt tràn đầy nghi ngờ. Duệ ca nhi nhìn Hạ Dao nói chuyện với Ôn Uyển, sờ đầu một cái, trong đầu hắn thật sự là một vạn câu hỏi vì sao, đáng tiếc hết lần này tới lần khác hắn không dám hỏi, khụ. Tạm gác lại sau này từ từ phát hiện đi!

Ôn Uyển sai Hạ Dao đi nói với đại lão gia Bạch gia, tránh để cho người ta lo lắng. Sau khi đám người kia đi, nàng nói chuyện cùng với Duệ ca nhi một lúc.

Minh Duệ gật đầu, chờ sau khi Ôn Uyển nói xong mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, con còn muốn tập võ.” Minh Duệ lo lắng vì sự kiện này mà sau này Ôn Uyển sẽ không muốn để cho hắn tập võ nữa.

Ôn Uyển sửng sốt, rất nhanh cũng biết Minh Duệ đang suy nghĩ gì rồi. Mặc dù đáy lòng rất không muốn, nhưng Ôn Uyển vẫn nói: “Mẹ không ngăn cản con, nhưng võ công của con cũng nhất định phải học. Hạ Dao cô cô của con nói trước lúc con còn chưa xuất sư thì mẹ sẽ không cho con đi đầu quân.”

Minh Duệ lập tức tỏ vẻ mình sẽ cố gắng.

Sau khi mẹ con hai người nói chuyện xong thì Minh Duệ nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ yên tâm. Cha hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm. Không có chuyện gì rồi, mẹ đừng có lo lắng nữa.” Trên mặt nhìn như thả lỏng nhưng Minh Duệ cũng nhạy cảm phát hiện được sự lo lắng của Ôn Uyển.

Ôn Uyển ôm Minh Duệ: “Không phải là mẹ lo lắng vết thương của cha con, nếu như đã thoát khỏi nguy hiểm thì chỉ cần điều dưỡng thật tốt sẽ khoẻ. Mẹ chỉ là nghĩ tới còn tám năm nữa, tám năm này mỗi ngày cũng sẽ đau khổ như vậy thì mẹ lại khó chịu. Sớm biết như vậy thì đã không nhận lời cha con rồi.” Biết sớm như vậy, thà không đồng ý. Dù sao lúc ấy cũng không có nhiều tình cảm, không lấy chồng thì nhiều nhất cũng chỉ cảm thán một câu đáng tiếc, vốn so sánh với sự lo lắng đề phòng hiện tại tốt hơn.

Minh Duệ đối với cái này, cũng không biết nên an ủi như thế nào.

Hạ Dao đi ra ngoài phân phó người “Mau phái người tới báo cho Đại lão gia và Đại phu nhân, nói Tướng quân không có chuyện gì rồi. Chỉ là bị thương, điều dưỡng tốt mấy ngày cũng sẽ không có gì đáng ngại.”

Trong khoảng thời gian này Bạch Thế Hoa giống như một kẻ điên vậy, ngày ngày cầu xin liệt tổ liệt tông Bạch gia cùng với cha mẹ phù hộ Bạch Thế Niên, không thể chặt đứt hi vọng của Bạch gia. Cũng bởi vì như thế, cả người đều gầy một vòng lớn rồi. Hiện tại nghe được tin tức từ phủ Quận chúa truyền tới, nói trắng ra là Bạch Thế Niên đã không có chuyện gì rồi. Bạch Thế Hoa nắm người dồn dập hỏi “Thật? Ngươi nói là sự thật? Lục đệ của ta không có chuyện gì, lục đệ của ta đã khoẻ rồi.” Sau khi xác nhận tin tức là thật xong thì mừng rỡ như điên. Lập tức liền quay lại trong từ đường để bẩm báo lại cùng với tổ tiên.

Rất nhanh trong kinh thành liền truyền ra tin tức của Bạch Thế Niên. Người nghe được tin tức, nói Bạch Thế Niên phúc lớn mạng lớn cũng có, nói mệnh tốt cũng có.

Trong kinh thành, đối với chuyện của Bạch Thế Niên được truyền đi sôi sùng sục. Nhưng đối với chuyện của Ôn Uyển cùng với hai đứa bé thì không có một chút tiếng gió truyền đi, bởi vì Ôn Uyển vốn ru rú trong nhà. Biết được chút tin tức cũng chỉ là mấy gia tộc có lỗ tai rất nhạy cảm.

Kỳ Mộ nhận được tin tức rồi thì có chút tiếc hận: “Ta còn tính toán đợi Bạch Thế Niên xảy ra chuyện, liền lập tức xin đi biên quan.”

Kỳ phong sợ hết hồn: “Tam ca, huynh đang nói đùa cùng với đệ hay sao, huynh muốn đi biên quan thì nơi này phải làm sao bây giờ?”

Kỳ Mộ khẽ than thở: “Theo ta đoán thân thể phụ hoàng không tốt lắm chẳng qua chỉ là lời đồn. Ta thấy thân thể phụ hoàng rất tốt, dựa theo trạng thái này thì sống tới hơn sáu mươi tuổi cũng không có vấn đề gì. Thời gian hơn hai mươi năm sau dù tình cảm phụ tử có sâu hơn cũng sẽ mất đi rồi.” Hắn phát hiện hoàng đế còn đang đề phòng hắn, một mực dùng lão Ngũ cùng với hắn để cân bằng triều cục, kiềm chế Thái Tử. Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn đều mang vẻ tiếc hận không thể che dấu được, lấy thực lực của một nước ngày hôm nay thì không tới mười năm có thể đánh bại được mãn thanh. Ở biên quan ngốc chừng mười năm lấy được công trận cũng đã đủ rồi, sau đó lại trở lại kinh thành thì phân lượng sẽ nặng hơn. Có thời gian mười năm này cũng có thể tiêu tán được chút ít nghi kỵ của phụ hoàng. Vốn tưởng rằng lần này Bạch Thế Niên gặp chuyện không may có thể có một cơ hội chuyển đổi, không ngờ lại là công dã tràng.” Bỏ sót mất một cơ hội tuyệt hảo như vậy thì muốn tìm cơ hội như thế nữa sẽ rất khó khăn.

Kỳ phong nghe xong cũng trầm mặc một chút rồi nói: “Tam ca nếu đã như vậy thì sau này chúng ta cũng đừng có đấu cùng với lão ngũ nữa.”

Kỳ Mộ nhìn Kỳ Phong, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay: “Không đấu? Đến bây giờ, đấu hay không đấu đã không phải do ta định đoạt được nữa rồi.” Nếu như hắn không đấu nữa thì đoán chứng hoàng đế nhìn bọn họ càng thêm không yên ổn. Khụ, ban đầu hắn thật là thất sách.

Kỳ Phong ngạc nhiên.

Trăng lưỡi liềm lẳng lặng treo ở trên không trung. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng tỏa ra cả vùng đất bao la, u ám và cô tịch như vậy.

Ngũ hoàng tử nắm cái chén, nhẹ nhàng lắc lắc. Nhưng trong đáy mắt tràn đầy thất vọng” Không ngờ. Hắn thật là mạng lớn, lại còn sống.”

Từ Trọng Nhiên cũng rất tiếc hận” Nghe nói Quận chúa vừa được nhận được tin tức thì liền đi vào trong hoàng cung lấy rất nhiều dược liệu trân quý, ngày đó lại còn cho mấy người đắc lực có năng lực ở bên cạnh chạy tới biên quan.” Lúc trước vẫn cho rằng Ôn Uyển Quận chúa là nữ nhân máu lạnh lại không có tình yêu. Cho dù Ôn Uyển gả cho Bạch Thế Niên, Từ Trọng Nhiên cũng nghĩ rằng Ôn Uyển không phải muốn thành thân, mà gả cho Bạch Thế Niên chỉ là vì muốn có con. Nếu không vì sao lại chọn một nam nhân có thể xa cách mình cả đời, cả đời thủ tiết. Không nghĩ tới Ôn Uyển thật sự để Bạch Thế Niên ở trong lòng, vì Bạch Thế Niên mà ngã bệnh. Bạch Thế Niên thật có phúc khí. Hắn hiện tại hâm mộ ghen tỵ cũng không đủ nữa.

Kỳ Huyên Quận Vương sau khi cười lạnh lại là ảo não “Vốn còn đang cho rằng chờ sau khi Bạch Thế Niên chết ta còn có cơ hội dâng sổ con cho phụ hoàng để cho Tam hoàng tử đi biên thành. Không nghĩ tới, thế nhưng tỉnh lại. Dường như nhìn mọi việc đều không để ý tới nhưng khắp nơi lại có bóng dáng của nữ nhân này.”

Từ Trọng Nhiên rất tiếc hận” Chỉ cần nàng không cuốn vào phong ba sóng gió triều đình thì hoàng thượng vĩnh viễn sẽ không động tới nàng, mà với sự khôn khéo của nàng, dù muốn kéo nàng xuống nước cũng rất khó. Nếu không thì chúng ta vứt mầy lần mồi câu cho Bình Thượng Đường nhưng hắn không có cắn câu, có thể thấy được Bình Thượng Đường cũng học được khôn khéo rồi. Đáng tiếc người như vậy nhất định lại không để cho Vương gia sử dụng.”

Kỳ Huyên Quận Vương cau mày “Nhiều năm qua. Nhiều lần xuất thủ cũng không thể lấy mạng của nàng. Nhìn phụ hoàng sủng ái nàng, mà ta cảm thấy như hai người khác nhau. Ta nhớ được trước kia mặc dù rất thương yêu nàng, nhưng không có giống như bây giờ. Kể từ khi sau lần cung biến thì phụ hoàng liền đặc biệt nuông chiều nàng, tới mức nếu muốn trăng sáng trên trời cũng sẽ lấy xuống cho nàng (Ôn Uyển hộc máu: Ta vẫn theo khuôn phép cũ có được hay không). Ta thực nghĩ không ra đến tột cùng là nguyên nhân gì để cho phụ hoàng của ta đối với nàng lại sủng ái như vậy, đạt tới trình độ muốn gì được đó, trước kia cũng không có như vậy, ta muốn điều tra nhưng lại không có chút đầu mối nào.”

Đối với cái chuyện này Từ Trọng Nhiên cũng biết tất nhiên là có nguyên nhân. Để có được toàn tâm tín nhiệm của một đế vương căn bản là một chuyện không thể nào, nhưng Bình Ôn Uyển lại làm được “Chuyện này hạ quan cũng đã có nghĩ tới, rất có thể là Ôn Uyển dùng phương pháp bí mật không nói rõ được, có sử dụng biện pháp gì thì nhất định sẽ có dấu vết lưu lại, không thể có chuyện một chút đầu mối cũng không có được.”

Kỳ Huyên Quận Vương ảo não “Không tra được, những người có thể tiếp xúc được với những chuyện cơ mật như vậy nhất định phải là người tâm phúc mới có thể. Tâm phúc bên người nàng cũng không phải là do phụ hoàng ta cho mà là tiên hoàng để lại cho nàng, tâm phúc của Ôn Uyển đều lựa chọn từ trong ám vệ ra. Những người này vô cùng trung thành. Hơn nữa không có nhược điểm, bọn họ không nhà lại không thân thích nên muốn thu mua cũng không thu mua được, ta cũng không dám đi thu mua. Một khi thật sự động tới những người này thì nhất định sẽ đả thảo kinh xà. Khụ, trước kia đã nghe nói thân thể của phụ hoàng không thể chống đỡ nổi cho nên mới nhanh chóng thành lập thế lực để không bị rơi xuống thế hạ phong. Hôm nay quả là cỡi hổ khó xuống.” thật ra hắn rất muốn nhận được trợ lực của Ôn Uyển. Ôn Uyển năm đó có thể giúp đỡ đương kim hoàng đế dưới tình huống thế lực ở thế yếu kém hơn Triệu Vương vẫn thượng vị được. Nếu là giúp đỡ hắn, lo gì đại sự không thành.

Từ Trọng Nhiên lắc đầu” Hưng Quốc Quận chúa, có thể được tiên hoàng cùng đương kim Thánh thượng sủng ái như vậy không phải ai cũng có thể học được, cho dù có biết thì cũng không học được.” Trong lòng hắn thở dài, loại bản lĩnh này sao mọi người có thể tùy tiện học được. Nếu tùy tiện người nào cũng có thể học được thì Đại Tề không cần phải hơn hai trăm năm mới xuất hiện một Tôn Qúy Quận chúa như vậy rồi.

Trong lời nói của Kỳ Huyên Quận Vương có chút cố kỵ “Không nói tới chuyện này nữa, chuyện lần này nhất định phải làm tốt công tác kết thúc, vạn phần không được để cho phụ hoàng biết có chúng ta thúc đẩy ở phía sau lưng.”

Trên mặt Từ Trọng Nhiên cũng không lộ ra “Vương gia yên tâm, đều xử lý sạch sẽ. Đúng rồi, Vương gia ngươi nói xem, chuyện lưu truyền lời đồn của Yến Kỳ Hiên cùng Quận chúa đến tột cùng là người nào làm? Chúng ta một chút tung tích đều không tra ra được. Người này giấu diếm rất sâu a, có thể sẽ trở thành đại họa lớn ở trong lòng chúng ta.”

Kỳ Huyên Quận Vương cẩn thận gật đầu” Quả thật giấu diếm được đủ sâu, chẳng qua tin đồn tru tâm như vậy cũng dám nói thì có thể thấy được người này là một người âm hiểm, chúng ta nhất định phải coi chừng.”.

Từ Trọng Nhiên có ý vòng vo “Quận Vương, ngươi sẽ không cho nó là thật chứ?”

Mặc dù trong lòng Kỳ Huyên Quận Vương quả thật ghen tỵ, nhưng cho tới bây giờ cũng không nói những lời nói trái lương tâm. Hắn biết trên mặt Từ Trọng Nhiên không sao cả, nhưng vô cùng không thích hắn nói như vậy. Có mấy lần hắn không nhịn được mà châm chọc đều nhìn thấy sự lạnh lùng trong đáy mắt Từ Trọng Nhiên. Thật là buồn cười, hiện tại hắn ngược lại lại bị một thuộc hạ kiềm chế tay chân. Trong lòng lạnh buốt nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói “Nếu nói là Ôn Uyển cùng Yến Kỳ Hiên có tình cảm thì có thể ta sẽ tin tưởng, nhưng có tư tình thì không có khả năng. Người đàn bà kia vô cùng tâm cao khí ngạo nên sẽ không làm những chuyện như vậy. Nếu không thì nàng cũng đã làm cho mình gả cho Yến Kỳ Hiên rồi. Càng không trơ mắt nhìn Yến Kỳ Hiên cưới vợ.”

Từ Trọng Nhiên có một chút không nghĩ ra “Thật ra thì thuộc hạ có chút không nghĩ ra được, hoàng thượng quả thật đối với Hưng Quốc Quận chúa quá sủng ái, thuộc hạ cho rằng hoàng thượng sẽ đem Quận chúa gả cho một vị hoàng tử, lại không ngờ hoàng thượng thế nhưng lựa chọn người ngoài, khiến cho thuộc hạ giật mình, cuối cùng còn lựa chọn Bạch Thế Niên. Vương gia có thể giải thích nghi hoặc cho thuộc hạ không?” ban đầu Từ Trọng Nhiên đoán thế vì căn cứ ý nghĩ nước phù sa không chảy ruộng ngoài của hoàng đế. Sau lại chứng minh, hôn sự hoàn toàn do Ôn Uyển Quận chúa tự mình làm chủ.

Kỳ Huyên Quận Vương chê cười ở trong lòng, hắn vẫn không cam lòng, nhưng cho dù không cam lòng thì còn có thể như thế nào nữa. Ôn Uyển vĩnh viễn là nữ nhân mà hắn chỉ có thể nhìn nhưng không thể gặp được. Yến Kỳ Huyên giả dạng bộ dáng lấy làm tiếc “Ôn Uyển đã từng nói qua trong hoàng cung quá hắc ám, gả cho hoàng tử quá phiền toái khiến cho nàng không thể có được cuộc sống thanh tịnh, phụ vương cũng không nỡ để cho nàng phải chịu khổ nên chuẩn bị tìm một người có thể nắm được trong tay làm trượng phu của nàng. Chẳng qua là không nghĩ tới lại có biến cố phía sau thôi.”

Từ Trọng Nhiên không có lên tiếng nữa.

Yến Kỳ Huyên chờ sau khi Từ Trọng Nhiên đi, cười lạnh nói: “Ngươi nói xem, nếu Hạo thân vương biết Từ Trọng Nhiên nhớ mãi không quên chính là Ôn Uyển, sẽ như thế nào?”

Phụ tá lắc đầu: “Hạo thân vương biết thì như thế nào, chỉ cần Từ Trọng Nhiên đối với Quận chúa Y Mạn tốt, Hạo thân vương cũng sẽ không quản. Nếu Vương gia muốn, có thể làm cho Y Mạn Quận chúa biết.” Làm nhạc phụ, con rể lúc trước từng có người yêu mếm không quên thì ông ta cũng sẽ không đi quản, người nào mà không có thời điểm thanh xuân chứ. Chỉ cần Từ Trọng Nhiên đối tốt với nữ nhi của mình, dù trước kia có một người trong lòng thì có cái gì không được. Mà Từ Trọng Nhiên đối với Y Mạn Quận chúa là thật sự tốt chứ không phải chỉ là nói.

Yến kỳ Kỳ Huyên lắc đầu: “Tạm thời không cần. Ta còn không muốn vạch mặt cùng với hắn.”

Tùy tùng của Từ Trọng Nhiên thấy khuôn mặt hắn xanh mét, hơi thở thoáng cái thở mạnh xuống. Từ Trọng Nhiên từ từ đi ở trên đường, ngửa đầu lên nhìn bầy trời, nhìn mặt trăng trên trời cao tròn lại không tròn. Một mảnh mây trong suốt từ từ che kín ánh trăng, phảng phất như có một mảnh khói nhẹ từ từ bung ra khiến cho cho trong lòng hắn trống trơn.

Từ Trọng Nhiên cười khổ, hắn đã chán ghét cuộc sống như thế rồi. Rốt cuộc như thế nào mới có thể thoát rời khỏi Ngũ hoàng tử. Đi ra ngoài? không có một người nào, không có một cái vị trí tốt nào mà Hạo Thân Vương nhìn được, hắn không đi ra ngoài được. Thật ra thì hắn nhìn trúng quân quyền của cửa biển, nhưng Hạo thân vương cho là không thỏa đáng. Chịu đựng thôi, vốn có thể chịu đựng được. Nhiều năm vẫn có thể chịu đựng để nhìn thấy ánh sáng.

Chương 248: vô đề

Bát quái ở trong kinh thành hết một vòng lại một vòng. Bạch Thế Niên chuyển nguy thành an, trừ những thứ người bên ngoài nghĩ muốn chiếm tiện nghi kia thì dân chúng bình thường đều cho rằng đây là chuyện tốt, nhưng khẳng định tin tức không tới mức khiến cho người ta hứng thú, cho nên chuyện này rất nhanh lại bị chuyện bát quái của một quan lại nào đó cùng với tiểu thiếp con vợ kế thông đồng một chỗ bị phát hiện thay thế. Đối với người kinh thành mà nói, tin tức màu hồng phấn so với tin tức đánh giặc chết người thì sẽ cảm thấy hứng thú hơn.

Hạ Ngữ tới đây bẩm báo người nào nhà ai hạ thiệp, trước cũng thông báo với Hạ Dao. Hạ Dao nghe được Cố phu nhân Dư Y Y cũng hạ thiệp, liền cảm thấy có chút buồn cười. Chẳng qua suy nghĩ liên túc, những thiệp này không giống những thiệp kia đều là những người muốn trèo lên kéo quan hệ, nàng cũng không có tự tiện đuổi người mà đi nói cho Ôn Uyển biết.

Ôn Uyển có chút kinh ngạc: “Cuộc sống hiện tại của Dư Y Y trôi qua như thế nào?” Đang tốt sao lại đưa thiệp mời cho nàng làm cái gì, bọn họ cũng đã tuyệt giao nhiều năm rồi.

Hạ Dao lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, hỏi thăm Hạ Ảnh, Hạ Ảnh có lẽ biết.” Hạ Dao đối với cái này thật đúng là không rõ lắm. Lúc trước chú ý, nguyên nhân là bởi vì Ôn Uyển. Kể từ sau khi đoạn tuyệt quan hệ xong thì nàng cũng không còn quá chú ý nữa rồi.

Ôn Uyển không nhịn được mà bật cười lên: “Hỏi Hạ Ảnh? Hạ Ảnh bây giờ đang ở trong phủ đệ sao?” Nữ nhân này, một khi không biết thứ gì lập tức bảo là hỏi Hạ Ảnh, cũng đã tạo thành thói quen rồi.

Bản thân Hạ Dao cũng nở nụ cười, những năm này đã thành thói quen những tin tức mà nàng không biết liền hỏi Hạ Ảnh. Mười lần thì cả mười lần Hạ Ảnh đều có thể nói ra tiền căn hậu quả, là do thói quen hình thành nhưng thoáng chốc lại quên mất Hạ Ảnh đi biên thành.

Ôn Uyển cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, đối với tình hình của Dư Y Y hiện tại như thế nào, nàng cũng không còn bao nhiêu hứng thú. Cúi đầu tiếp tục dạy Minh Cẩn nói. Ôn Uyển cũng sẽ dạy Minh Duệ nữa, chẳng qua là lúc nào không có người thì lại nói chuyện cùng với Minh Duệ nhiều một chút. Khi có người thì trừ gọi mẹ những lời khác cũng sẽ không nói ra. Tránh khỏi để cho người ta biết là hắn đã sớm thông tuệ.

Minh Duệ giống như Tiểu đại nhân gật đầu nhận lời.

Dư Y Y nhìn thấy thiệp đưa vào, sau mấy ngày cũng không có đáp lại thì có chút thất vọng. Đối với những chuyện lúc trước, sau đó nàng không phải là không có hối hận, nếu ban đầu nàng công bằng nói rõ cùng với Ôn Uyển thì Ôn Uyển chắc chắn sẽ không đoạn tuyệt quan hệ với nàng. Nhưng bây giờ, trên đời này cũng không có thuốc hối hận để ăn.

Cố Hiền Văn cũng mang khuôn mặt mừng rỡ đi tới: “Nương tử, mới vừa rồi cha nói với ta, nói hiện tại có một vị trí có thể đi ra ngoài rồi, là trức vị Đồng Tri lục phẩm.” Hiện tại hắn cũng là chức quan lục phẩm, nhưng lại quản lý không nhiều chuyện lắm, cái từ lục phẩm này thực chất còn thật thiếu.

Dư Y Y nghe xong tất nhiên cũng vui mừng, nhưng nghĩ tới một chút chuyện, nếu rời đi rồi thì trong lòng cũng có chút khổ sở. Đặc biệt là chuyện vừa rồi. Lần này đi. Cũng không biết sau này có thể gặp lại hay không? Có thể phải để tới những năm về sau này rồi. Thời gian càng lâu thì càng thêm bất hòa.

Ôn Uyển len lén hỏi Duệ ca nhi: “Bảo bảo, con thật tính toán tập võ, sau này muốn làm Tướng quân sao?”

Minh Duệ gật đầu: “Con muốn làm Tướng quân.” Hắn nhất định phải làm Tướng quân, muốn làm Đại nguyên soái.

Ôn Uyển sờ sờ đầu Minh Duệ, làm sao nam nhi đều có giấc mộng anh hùng thế? Khụ, cũng may Minh Cẩn không có giấc mộng anh hùng. Hai đứa con trai có một đứa giữ được ở bên người cũng đã đủ rồi: “Được rồi, con muốn làm Tướng quân, Mẹ cũng không ngăn con. Bắt đầu từ ngày mai, Hạ Dao cô cô của con sẽ chuẩn bị thuốc tắm cho con (Bất luận bối phận, Hạ Ảnh gọi Hạ Ảnh cô cô). Con tắm thuốc tắm này đối với quá trình tập võ về sau của con mới có lợi. Nếu muốn làm Tướng quân thì phải có được một thân võ nghệ cao cường. Bảo bảo, nếu tới lúc đó võ nghệ của con không quá lạc quan thì mẹ sẽ không cho phép con đi.” Lời này của Ôn Uyển nhắc nhở Minh Duệ, muốn làm Tướng quân phải không sợ chịu khổ chịu tội.

Minh Duệ gật đầu: “Được.” Hắn không sợ chịu khổ, sợ là sợ không có cơ hội. Nhưng Minh Duệ cũng thật sự rất vui mừng khi mẹ hắn lại khai thông như vậy.

Ôn Uyển gọi Hạ Dao tới thương lượng chuyện này cùng với Hạ Dao. Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, ngươi sẽ để cho Duệ ca nhi ngâm? Thế còn Cẩn ca nhi?”

Ôn Uyển quay đầu nhìn Cẩn ca nhi đang cười ha ha không biết tư vị buồn vui là như thế nào. Mặc dù Duệ ca nhi tốt nhưng lại không có được sự ngây thơ cùng sung sướng của một hài tử nên có. Ôn Uyển đối với Minh Duệ có chút tiếc nuối: “Cũng cho hắn ngâm. Để cho huynh đệ bọn hắn cùng nhau ngâm, ta không hi vọng xa vời tiểu bảo có thể trở thành cao thủ đứng đầu, nhưng bản lãnh phòng thân là cần phải có.” Theo hướng phát triển hiện tại, tính tình của tiểu bảo chỉ thích hưởng thụ náo nhiệt, không có tính nhẫn lại (Thời điểm ném đồ chọn đồ vật đoán tương lai có thể thấy được), nhất định là rất khó trở thành cao thủ. Nhưng không sao, tới lúc đó lại để thêm mấy người cao thủ ở bên cạnh bảo vệ hắn giống như nàng là được.

Ôn Uyển liền gọi Hạ Dao tới: “Ngươi nói Hạ Ảnh bọn họ hiện tại đại khái đến chỗ nào rồi a?” Cũng không biết Hạ Ảnh và Hạ Nhàn bọn họ lúc nào có thể trở về. Sớm đi về nàng cũng có thể yên tâm.

Hạ Dao đối với việc này cũng không rõ ràng, nên đành an ủi Ôn Uyển, bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để tới đó.

Đoàn người Hạ Ảnh cùng Võ Tinh ở nửa đường cũng nhận được được tin tức. Nói trắng ra Bạch Thế Niên không có chuyện gì. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi. Mặc dù trong lòng Hạ Nhàn chắc chắc Bạch Thế Niên vô sự, nhưng nhận được tin tức xác thật, vẫn thở ra một hơi.

Buổi tối cũng không có gì bất ngờ xảy ra, mọi người nghỉ ngơi ở bên ngoài, đoàn người này của bọn họ trừ ba canh giờ nghỉ ngơi mỗi ngày thì những thời gian khác đều lên đường, nếu như đụng phải người của mình, sẽ tìm chỗ nghỉ chân ăn cơm sau đó nhân tiện mua thêm đồ, nếu gặp phải trạm dịch thì thay ngựa, tốc độ đi đường của bọn họ so với ban đầu Bạch Thế Niên tới biên thành còn nhanh hơn nhiều lắm.

Ngày hôm đó nhận được tin tức tốt, Hạ Nhàn tâm tình không tệ. Vừa lúc đi ngang qua một thôn trang, đi xuống dùng đồ ăn trưa tiếp tục lên đường. Đến buổi tối, mỗi người cũng có thể uống đến một chén súp nóng hầm hập, thật sự là cực kỳ mỹ vị. Đối với đoàn người mà nói thì thời điểm mệt nhọc như vậy được uống một chén súp ngon như thế thật sự là một sự hưởng thụ lớn: “Đáng tiếc không có nồi, nếu là có nồi ta sẽ làm một bữa thịnh soạn cho các ngươi.”

Hạ Ảnh cười nói: “Chờ đến biên thành, ngươi từ từ làm cho chúng ta.” Cơ hội để Võ Tinh ăn món ăn do Hạ Nhàn làm rất ít, Hạ Ảnh còn tốt. Mặc dù Hạ Ảnh không ngồi ăn cơm cùng bàn với Ôn Uyển (Ôn Uyển để cho các nàng ngồi cùng bàn, Hạ Ảnh không có đồng ý, Hạ Dao cũng không xem mình là đặc thù), nhưng thức ăn của mấy nha hoàn thiếp thân các nàng cũng đều là do Hạ Nhàn làm, mấy người giống như Võ Tinh là tâm phúc thì thức ăn đều do Quỳnh ma ma làm, tay nghề của Quỳnh ma ma so với Hạ Nhàn có sự khác biệt, chẳng qua có thể ở trên đường thời điểm mệt mỏi uống được một chén súp nóng như vậy cũng có thể tiêu trừ đi không ít mệt mỏi.

Mọi người ăn uống no, để cho hai người trực đêm, những người khác đều đi ngủ, Hạ Ảnh không ngủ nên nói với hai người trực đêm: “Các ngươi đi ngủ đi! Trong đêm nay ta sẽ tới trực đêm.” Nàng không ngủ được, có thể là do vì chuyện trong lòng đã buông xuống nên ngược lại không ngủ được.

Hạ Ảnh tựa vào trên cây, nhìn ánh sao lóe sáng trên bầu trời, nhớ tới mỗi lần tâm tình của Quận chúa không tốt thì chuyện thích làm nhất chính là nhìn lên bầu trời đầy sao, còn đặc biệt thích đứng ở trong sân nhìn sao. Từ lúc nào thì bắt đầu bỏ rồi, từ, từ lúc gả cho Bạch Thế Niên thì bắt đầu không có một mình đi ra ngoài nhìn sao nữa, Quận chúa hẳn là đã nhận được tin tức, sẽ không còn khổ sở nữa.

Hạ Ảnh nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên, là Võ Tinh: “Làm sao ngươi cũng không ngủ được?”

Võ Tinh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngươi cũng không ngủ.”

Võ Tinh nói xong ngồi xuống “Đang suy nghĩ gì? Đang nghĩ tới Quận chúa sao?” Hạ Ảnh gật đầu.

Võ Tinh cười nói: “Không cần lo lắng, Quận chúa không có việc gì.” Bạch Thế Niên không có chuyện gì, Quận chúa cũng sẽ không có chuyện.

Hạ Ảnh ừ một tiếng: “Chúng ta đại khái còn cần mấy ngày thì đến?” Nghe thấy Võ Tinh nói đoán chừng còn muốn nửa tháng nữa thì cảm thấy thời gian quá dài rồi. Nhiệm vụ lần này của bọn họ còn có một việc là đưa nhân lực vật liệu cho Tướng quân, ngoài ra còn trợ giúp cho Bạch Thế Niên điều trị thân thể thật tốt.

Võ Tinh cười nói: “Đi ngủ đi! Nếu biết còn cần nửa tháng thì phải nghỉ ngơi thật tốt, trên đường không trì hoãn được.” Ý tứ của Võ Tinh là sợ Hạ Ảnh không chống đỡ được tới mức ngã bệnh.

Hạ Ảnh gật đầu vào lều nhỏ. Ôn Uyển thiết kế cái lều nhỏ này đối với những người ra bên ngoài mà nói rất là tiện lợi.

Võ Tinh nhìn bóng dáng của Hạ Ảnh. Lại ngẩng đầu nhìn sao trên trời: “Sau này Quận chúa sẽ không nhìn sao ở trong sân một mình nữa.”

Năm ấy, Quận chúa gặp phải nguy hiểm. Tiên hoàng yêu cầu từ trong ám vệ chọn ra mấy người bọn hắn có thân thủ tốt để bảo vệ Quận chúa, bởi vì võ công của hắn cũng được xem như không tệ (Ôn Uyển xấu hổ: ngươi như thế mà nói không tệ, người khác có muốn sống hay không). Ban đầu hắn nghe được nói là phái đến bên cạnh Ôn Uyển Quận chúa thì không có cảm giác gì, thân là ám vệ thì mạng sống không phải là của mình, ở đó thì làm gì có quyền lợi được làm chủ.

Trước lúc hắn đến ở bên cạnh Ôn Uyển đã từng nhìn thấy những người muôn hình muôn vẻ, nhưng người đơn độc như Quận chúa thì lại chưa bao giờ nhìn thấy, không thích danh tiếng, không thích lợi lộc, quyền thế cũng chẳng thèm ngó tới. Tài phú đối với nàng mà nói không phải là mang tới những thứ xa xỉ, mà chỉ là một đống con số. Mọi người thường rất sợ chết còn Quận chúa thì lại không sợ chết, nhưng lại cực kỳ ham sống.

Hắn từng có một thời gian ngắn bị Quận chúa gây cho hoang mang. Hắn rất nhiều lần thấy Quận chúa đứng ở trong sân, nhìn sao trên trời. Cái loại cảm giác này, thật giống như toàn bộ thế giới đều không liên quan tới nàng vậy. Nàng ở thế giới này không có gánh nặng trên người, tùy thời có thể mọc cánh thành tiên. Có lúc hắn thường xuyên nghĩ rốt cuộc Quận chúa là cái hạng người gì, hoặc là nói rốt cuộc là hạng người gì mới có thể dạy ra được một kỳ tài như Quận chúa, thật là chỉ có thần tiên trong truyền thuyết mới có thể làm được như thế, nếu không tại sao lại có thể dạy ra được một người sạch sẽ như vậy.

Nhưng dần dần, dần dần, hắn phát hiện Quận chúa không phải là không quan tâm, mà là nàng không dám mở lòng, bởi vì người mà nàng quan tâm đều tính toán nàng, không thời khắc nào mà không bị tính kế. Thế nên nàng sợ hãi đồng thời lại sợ phải trả giá.

Đã nhiều năm như vậy nụ cười có ở trên mặt Quận chúa, hắn có thể đếm được trên ngón tay. Hắn lại bị một Quận chúa nhìn như nhu nhược nhưng lại vô cùng kiên cường, nhìn như vô tâm nhưng trong lòng lại có tình yêu rộng lớn làm cảm động. Không một ai có thể làm được như Quận chúa, rõ ràng là làm nhiều việc thiện cứu người, rõ ràng là sự phồn thịnh của Đại Tề có công lao rất lớn của nàng nhưng nàng lại chưa bao giờ cho rằng đó là công lao của nàng. Hắn thường nghe nói thấy người nào đó không màng danh lợi, nhưng những thứ mua danh chuộc tiếng này nếu so cùng với Quận chúa thì đều là cặn bã.

Quận chúa trợ giúp nhiều người như vậy. Vì triều đình Đại Tề làm ra cống hiến lớn lao, địa vị cũng càng ngày càng cao. Nhưng Quận chúa trãi qua nhiều năm, bản tính vẫn không thay đổi, đều thanh lãnh lạnh lùng, cái gì cũng không để ý. Quận chúa như vậy làm cho người ta nhìn thấy đều đau lòng.

Cũng may mà có ông trời chiếu cố để cho Quận chúa gả cho Bạch Thế Niên. Kể từ sau khi gả cho Bạch Thế Niên thì nụ cười trên mặt Quận chúa cũng càng ngày càng nhiều. Mặc dù Bạch Thế Niên đi biên thành, Quận chúa bởi vì mang thai nên tính khí táo bạo làm cho trong phủ đệ náo loạn, nhưng hắn lại cảm thấy Quận chúa như thế mới chân thật, mới có máu có thịt. Trải qua được lần phong ba này hắn hi vọng Quận chúa sẽ không phải trải qua phong ba nào nữa. Cuộc sống sau này đều yên yên bình bình, vui vui vẻ vẻ. Mặc dù hắn biết là chuyện này rất khó, sau này Quận chúa khẳng định còn phải cuốn vào bên trong phong ba nhưng hắn vẫn cứ hi vọng như vậy. Hi vọng trên mặt Quận chúa có thể giữ vững được nụ cười khoan khoái.

Ôn Uyển đang chơi cùng với hài tử thì nghe thấy đại phu nhân tới liền để cho người dẫn tới phòng khách nhỏ. Sau đó Ôn Uyển cũng đem Minh Duệ cùng với Minh Cẩn đi qua.

Trong lòng Đại phu nhân thật ra có chút thấp thỏm, ánh mắt lãnh đạm mà lần trước Ôn Uyển nhìn về phía nàng cho tới bây giờ còn khiến cho nàng kinh hãi đảm chiến. Nên đang đợi cũng cảm thấy rất bất an. Mãi cho tới khi nhìn thấy được Ôn Uyển tươi cười đi ra, lại còn mang theo cả hai đứa bé đi ra thì Đại phu nhân mới buông lỏng.

Ôn Uyển để hài tử xuống có chút áy náy nói: “Lần trước bởi vì mọi chuyện tới quá đột ngột nên ta còn sợ trong lòng đại tẩu lo lắng, làm sợ bọn nhỏ (Làm sợ bọn nhỏ không phải là ngươi sao) mong đại tẩu đừng trách móc.” Lần trước nàng cũng có chút phát giận, chẳng qua là lúc đó ở hoàn cảnh như thế, Ôn Uyển không cho rằng nàng có thể khống chế được tâm tình của mình.

Minh Cẩn là người không thể ở yên một chỗ được, ở chỗ này không có gì để chơi: “Mẹ, con muốn con ếch con ếch.” Con ếch con ếch là một món đồ chơi nhỏ mà Ôn Uyển để cho thợ thủ công làm, cũng có chút giống con ếch.

Ôn Uyển cười để cho ma ma đem hài tử đưa vào trong nhà: “Lần này chuyện của Tướng quân khẳng định đã làm đại ca đại tẩu sợ rồi?” Làm sợ đó là khẳng định. Đối với Bạch gia mà nói, Bạch Thế Niên chính là hi vọng chấn hưng gia tộc. Nếu như Bạch Thế Niên có chuyện gì thì Bạch gia tạm thời không có hy vọng phục hưng. Về phần tương lai, tương lai có quá nhiều thay đổi, hơn nữa Bạch Thế Hoa cũng không dám khẳng định bản thân mình có thể sống tới khi đó.

Trên mặt Thanh Hà lộ vẻ may mắn: “Đúng vậy a, thật sự là bị dọa. Người không biết đâu, lão gia nhà ta nghe thấy lục đệ hôn mê bất tỉnh thì vẫn quỳ để cầu xin tổ tông phù hộ, còn nói nếu lần này lục đệ có thể bình an thì sau này chàng sẽ không ăn mặn nữa, chỉ ăn chay thôi. Lão gia nhà ta bỗng nhiên dừng lại không ăn mặn nữa thật khiến ta lo lắng chàng sẽ không làm được a!” Đằng sau lời này cũng đều là những chuyện thú vị.

Ôn Uyển nghe được câu này thì trong lòng coi như là có chút an ủi. Bất kể như thế nào thì ít nhất phần tâm tư này cũng khó có được rồi: “Làm khó đại ca rồi.” Nhưng sau khi an ủi xong thì trong lòng không nhịn được mà phỉ nhổ. Thời đại này chỉ có nữ nhân mới thích cầu thần bái phật, ngươi là một đại nam nhân, cũng chẳng phải nữ nhân sao lại động tí là cầu xin tổ tông phù hộ, không sợ làm phiền tổ tông của Bạch Gia à?

Thanh Hà nhìn thấy vẻ mặt của Ôn Uyển hòa hoãn không ít” Cái gì làm khó với không làm khó chứ, hôm nay lục đệ bình an là tốt rồi.” Lục đệ bình an là tốt rồi. Tất cả mọi người cũng đều tốt.

Ôn Uyển cười gật đầu: “Đúng vậy a, bình an là tốt rồi.” Cái gì cũng không muốn nói, chỉ cần Bạch Thế Niên bình an, cái gì cũng tốt.

Bạch Thế Hoa nghe được lời nói của Thanh Hà thì kinh hãi: “Nàng nói với Quận chúa là nửa đời sau của ta sẽ ăn chay, lúc nào thì ta từng phát qua lời thề như thế với tổ tông vậy?”

Thanh Hà cảm thấy quái lạ nói: “Không phải là tự chàng nói sau này sẽ ăn chay sao?” Thanh Hà cố nén cười trong lòng, là nàng cố ý đấy, cố ý nói nửa đời sau đều ăn chay, bởi vì đại phu đã nói Bạch Thế Hoa quá mập mạp. Kể từ khi Bạch Thế Niên trở về thì cuộc sống trôi qua rất tốt, Bạch Thế Hoa lại bắt đầu không khống chế được, ăn uống rượu chè quá độ. Thật giống như muốn đem một chút thua thiệt thu hồi lại toàn bộ. Cân nặng cũng tăng nhanh lên, cho nên bây giờ cũng chỉ nên ăn một chút thức ăn nhẹ mới được.

Bạch Thế Hoa nhanh chóng được dạy dỗ, hắn căn bản là không thịt không vui, làm sao lại có thể nói nửa đời sau đều ăn chay được. Hắn chỉ nói ít nhất là mười năm về sau sẽ ăn chay thôi, hiện tại thì xong đời rồi.

Thanh Hà thầm vui mừng trong lòng nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì.