Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 249: Đã tới biên thành


Chương 249: Đã tới biên thành (thượng)

Edit: Tiểu Ngân

Beta: Tiểu Tuyền

Trải qua hai mươi tám ngày bôn ba, đoàn người Hạ Ảnh cùng Hạ Nhàn rốt cục đã tới biên thành. Thị vệ canh gác doanh trại nghe thấy Hạ Ảnh nói là phụng lệnh của Quận chúa đưa đồ tới cho Tướng quân thì lập tức chạy vào bẩm với Bạch Thế Niên “Tướng quân, phía ngoài có đoàn người tới nói là phụng lệnh của Quận chúa tới đây tặng đồ cho Tướng quân. Tướng quân, người cầm đầu chính là một nữ nhân.”

Cao Tần vừa nghe thấy là người trong phủ Quận chúa thì lập tức đi ra ngoài, tốc độ so sánh với Diệp Tuần thì còn nhanh hơn nhiều. Hạ Nhàn và Hạ Ảnh không có mặc nữ trang mà chỉ mặc một thân trang phục bình thường, tư thế vô cùng oai hùng, anh khí phi phàm. Dù là thế nhưng vẫn để cho người ta nhìn một cái liền có thể nhìn ra là nữ nhân.

Trong quân doanh toàn nam nhân lại có hai nữ nhân tới khiến cho mọi người đều ngạc nhiên, phải biết là ở trong quân doanh trừ những tình huống đặc thù còn nếu không thì sẽ không để cho nữ nhân đi vào quân doanh. Người cổ đại tương đối mê tín, họ cho rằng nữ nhân đi vào quân doanh chính là điềm xấu. Nhưng Tướng quân có lệnh nên mọi người không dám ngăn cản, tuy nhiên ở dưới đáy lòng thì vẫn nói thầm mấy câu rồi.

Diệp Tuần vừa ra doanh trướng đã nhìn thấy người tiến vào không ai trong tay đều không nắm ngựa, trên lưng mỗi con ngựa đều chở hai sọt đồ.

Diệp Tuần thoáng chốc vui mừng không dứt, vội vàng hỏi: “Ở trong cái sọt trên lưng ngựa có phải chính là để dược liệu hay không?”

Hạ Ảnh thấy vậy liền trầm giọng nói “Là dược liệu, cũng là một dược liệu vô cùng trân quý mà Quận chúa cố ý lấy từ trong nội viện hoàng cung mang tới để cho Tướng quân sử dụng.” Đồ trân quý, ý tứ của Hạ Ảnh chính là đừng có ham muốn những dược liệu này, nàng sẽ không cho.

Diệp Tuần nghe thấy lấy từ trong hoàng cung ra thì chút cau mày nhỏ trên mặt cũng nở rộ ra như đóa hoa nhỏ, căn bản là không để ý tới lời nói ngầm của Hạ Ảnh: “Đây quả thật chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a, mời Khuất đại phu tới đây, đã có dược liệu tới rồi, mau gọi hắn tới đây đi.” Nhiều dược liệu trân quý như vậy thì có thể cứu được bao nhiêu người a!

Hạ Ảnh liền ngăn cản lại: “Khoan đã, dược liệu ở chỗ này đều để cho Tướng quân dùng, chúng ta cũng hiểu được dược lý nên không cần các ngươi quan tâm.” Không nghe hiểu được tiếng lóng vậy thì nói rõ ràng.

Diệp Tuần vừa nói rất nhiều binh lính cần dược liệu. Trong khoảng thời gian này đã đánh không ít trận chiến, có rất nhiều người bị thương nặng cần dùng tới dược liệu.

Thần sắc của Hạ Ảnh rất lạnh lùng: “Nhiều người cần hơn nữa cũng không được, nếu các ngươi thiếu hụt dược liệu có thể dâng sổ con xin triều đình đưa chút dược liệu tới, nhưng chỗ dược liệu này của ta thì không được. Những thứ này là Quận chúa cố ý phân phó để lại dùng cho Tướng quân, trừ Tướng quân ra thì ai cũng không thể dùng.”

Diệp Tuần thấy Hạ Ảnh nói không thông, cũng không dám dùng sức mạnh và thủ đoạn để khống chế, chỉ đành phải đi theo Hạ Ảnh vào doanh trướng. Hạ Ảnh và Hạ Nhàn vào doanh trướng. Nhìn Bạch Thế Niên râu mép dài lên, sắc mặt thì tái nhợt, tinh thần không tốt. Có điều cho dù không tốt, miễn là còn sống thì sẽ tốt thôi. Mặc dù lúc trước đã nói là tỉnh lại rồi nhưng rốt cuộc cũng không nhìn thấy người. Hôm nay nhìn thấy người mọi người mới cảm thấy sự mệt nhọc của một tháng này quả thật là đáng giá.

Diệp Tuần lặp lại lời nói vừa rồi, hi vọng Hạ Ảnh sẽ nhượng lại một nửa dược liệu của bọn họ đem ra ngoài. Hạ Ảnh thì vẫn cứ một câu nói cũ, đó là không có.

Bạch Thế Niên nói, có thể lấy ra một nửa, để lại một nửa. Hiện tại hắn cũng đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa. Những dược liệu này có thể cứu mạng được rất nhiều binh lính, yêu cầu Hạ Ảnh lấy những dược liệu này ra.

Hạ Ảnh dầu muối đều không vào: “Không thể. Quận chúa nói những dược liệu này là để cho Tướng quân dùng. Tướng quân, Quận chúa vừa nghe đến người hôn mê bất tỉnh liền lập tức chạy vào trong hoàng cung, hầu như đem toàn bộ dược liệu của thái y viện lấy đi, không biết đã gây nên bao nhiêu oán hận, chính là vì hi vọng Tướng quân có thể sớm ngày bình phục, hiện tại Tướng quân lại muốn phải lấy những dược liệu này đi làm lễ vật thì để cho tình nghĩa của Quận chúa để ở đâu, khiến cho Quận chúa làm sao có thể chịu nổi.” Không phải Hạ Ảnh hẹp hòi, nếu khí sắc của Bạch Thế Niên rất tốt, nàng nhất định sẽ làm chuyện nhượng bộ thích hợp, nhưng hiện tại nhìn thấy Bạch Thế Niên như vậy thì nàng lại càng sẽ không nhượng bộ nữa.

Bạch Thế Niên há miệng. Rốt cuộc cũng không nói gì, nếu như hắn còn kiên quyết nữa thì thật giống như sẽ làm tổn hại tới sự quan tâm lo lắng của Ôn Uyển, tất nhiên nguyên nhân chính là hắn biết nếu Hạ Ảnh nói câu nói đó thì căn bản cũng không có nói đùa. Hạ Ảnh cũng không phải là nữ nhân bình thường.

Diệp Tuần lấy tay vuốt vuốt cây quạt bên hông: “Lo lắng của Quận chúa thì lão hủ cũng có thể hiểu. Nhưng hiện tại......”

Hạ Ảnh lạnh lùng nhìn Diệp Tuần: “Ta nói không có, ngươi không nghe thấy sao?” dược liệu các nàng mang đến rất trân quý, nhưng số lượng có hạn. Làm sao có thể lấy đi ra ngoài.

Hạ Nhàn thấy trạng thái này còn náo xuống nữa nên rất lo lắng, liền cười giảng hòa: “Hạ Ảnh, đem thư của Quận chúa cho Tướng quân xem, nếu trong thư Quận chúa nói những dược liệu này có thể tùy ý của Tướng quân thì chúng ta tất nhiên sẽ nghe theo, nhưng nếu như không có nhắc tới thì Tướng quân cũng đừng trách bọn nô tỳ, bọn nô tỳ cũng chỉ là nghe lệnh làm việc.”

Diệp Tuần nhìn thoáng qua Hạ Nhàn, nữ nhân này, không đơn giản. Nói như vậy thì hắn không có thể bức bách bọn họ nữa, những lời nói chuyện này cũng chẳng khác nào tự đào cho mọi người một cái hố để nhảy xuống, thử hỏi xem, Quận chúa lo lắng đưa thuốc cho Tướng quân thì làm sao có thể nói ở trong thư, là ngươi có thể đem những thứ dược liệu này cầm đi cho người khác dùng. Khụ, những nữ nhân bên cạnh Quận chúa không có một người nào là đèn đã cạn dầu. Âm thầm phối hợp, người đóng vai hiền, người đóng vai dữ.

Bạch Thế Niên nghe thấy là thư Ôn Uyển tự tay viết thì cảm thấy phong thư này quả thật có sức nặng ngàn cân, trong thư Ôn Uyển cũng không viết cái gì, giống như những ngày thường, là một chút chuyện phiền toái rất nhỏ. Sau đó lại bảo hắn phải bảo trọng thân thể, chuyện trong nhà đã có nàng lo liệu thật tốt rồi, hài tử cũng sẽ chiếu cố thật tốt, kêu hắn không cần phải buồn phiền chuyện ở nhà nữa, nhất định phải bảo trọng thân thể cho thật tốt.

Mặc dù không có nói thẳng lo lắng ra, nhưng trên thư rõ ràng còn mấy giọt nước đã khô. Bạch Thế Niên vô cùng khẳng định đó là nước mắt của Ôn Uyển. Bạch Thế Niên nhìn thư Ôn Uyển tự tay viết, không biết tại sao trong hốc mắt có thứ gì đó lành lạnh, Ôn Uyển biết hắn hôn mê bất tỉnh nên đã lo lắng rất nhiều!

Kết quả cũng giống như lời của Như Diệp Tuần, trong thư Ôn Uyển không có nói tới vấn đề phân phối dược liệu, Hạ Nhàn đi ra phía trước cẩn thận kiểm tra thân thể của Bạch Thế Niên một chút, sau đó lại bắt mạch xem cho Bạch Thế Niên.

Diệp Tuần như người gỗ ngơ ngác mà nhìn Hạ Nhàn, nữ nhân này còn biết y thuật.

Hạ Nhàn suy nghĩ hồi lâu xong thì đứng lên lẩm bẩm với Hạ Ảnh một lúc thật lâu. Hạ Ảnh nghe thấy Bạch Thế Niên tạm thời không thể dùng được mới miễn cưỡng đồng ý lấy ra một nửa dược liệu không dùng được. Hạ Ảnh cũng lo lắng thái độ mình quá mạnh mẽ cứng rắn, đến lúc đó bị người ý xấu lan truyền ra ngoài, nói Quận chúa chỉ để ý Tướng quân mà không để ý tới sự chết sống của những tướng sĩ khác làm tổn hại tới danh tiếng của Quận chúa, lúc này mới đồng ý.

Hạ Nhàn nhận được sự đồng ý của Hạ Ảnh (chuyến đi này lấy Hạ Ảnh làm lão đại nên tự nhiên là cần sự đồng ý của Hạ Ảnh). Quay đầu mới nói cùng với Bạch Thế Niên “Có thể cho, có một chút dược liệu chúng ta mang tới Tướng quân không dùng được nên có thể lấy những thứ này đưa ra ngoài.”

Diệp Tuần còn muốn tranh thủ thêm, lại thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Ảnh thì đành đem lời vừa định nói nuốt trở về, nói không chừng chọc nữ nhân này tức giận thì những thứ không dùng được này cũng không cho.

Hạ Nhàn liền thả tất cả dược liệu vào một chỗ, nàng tới lựa chọn, cuối cùng chọn được ra hai bao thuốc lớn đem đi ra ngoài. Tất nhiên chút ít dược liệu quý trọng nhất thì Hạ Nhàn không có lấy ra, tạm thời không dùng được nhưng không có nghĩa là sau này cũng sẽ không dùng được. Con người nha, đều có lòng tính toán riêng.

Khuất đại phu nhìn thấy đám dược liệu mà Hạ Nhàn chọn lựa ra đặt ở trên mặt bàn thì ánh mắt ngó trừng trừng “Diệp quân sư, các ngươi đánh cướp ở chỗ nào ra được nhiều dược liệu trân quý như vậy, ở chỗ này có rất nhiều dược liệu ta đều chỉ nghe nói thôi chứ chưa từng được thấy tận mắt.” Ở trong nội viện hoàng cung đương nhiên đều là thứ tốt rồi.

Diệp Tuần nhìn cái bộ dáng của hắn chẳng những không có chê cười, còn từ phản ứng của Khuất đại phu có thể thấy được trình độ trân quý của những dược liệu này, những đồ này có thể cứu được không ít người.

Thật ra thì Diệp Tuần thật lòng không hài lòng. Hắn rõ ràng nhìn thấy đoàn người mang đến hai mươi bốn cái sọt dược liệu. Hiện tại chỉ lấy ra hai bao. Thật sự là quá ít. Tướng quân căn bản không dùng được nhiều tới như vậy, nhưng hắn cũng biết đây đã là kết quả thỏa hiệp của Hạ Nhàn cùng với Hạ Ảnh, nếu muốn nhiều hơn nữa thì đừng nói cửa, cửa sổ đoán chừng cũng không có.

Khuất đại phu lập tức đem dược liệu thu lại rồi mang ra ngoài. Lúc đi còn còn thấy bộ dáng không hài lòng lắm của Diệp Tuần thì cười nói: “Quân sư, các nàng nguyện ý lấy ra nhiều như vậy đã rất hiếm có rồi. Mỗi dạng dược liệu ở chỗ này đều là thứ ngàn vàng khó mua, phải nhớ nếu muốn bù vào chỗ dược liệu thiếu thốn thì chỗ này cũng xa xa không đủ được, còn cần triều đình phải vận chuyển thêm một đám dược liệu lớn tới thì mới là cách giải quyết tốt nhất.”

Hạ Nhàn lại bảo Bạch Thế Niên để cho nàng xem xét vết thương một chút. Hạ Nhàn nhìn xong chau mày: “Làm sao mà đã hơn nửa tháng rồi nhưng vết thương vẫn còn bộ dạng này.” Vết thương này vẫn còn có máu đỏ tươi, và không có kết vảy.

Cao Tần nói: “Trong cơ thể Tướng quân còn có dư độc, lại thêm mất máu quá nhiều nên để vết thương khỏi hẳn vẫn phải chậm một chút.” Mặt khác là do ở chỗ này cái gì cũng có.

Trên mặt Hạ Nhàn lộ vẻ ngưng trọng, đưa khăn lông cho Bạch Thế Niên cắn, Hạ Nhàn lấy ra một chiếc bình màu xanh biếc từ trong hòm, đổ ra chút chất lỏng màu xanh bôi lên miệng vết thương. Nhẹ nhàng xoa bóp thì trên miệng vết thương lập tức chảy ra không ít máu tươi. Hạ Nhàn nhìn những thứ máu tươi này sắc mặt có chút ngưng trọng.

Diệp Tuần ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng hoảng sợ. Nữ nhân này hạ thủ quá ác rồi, không nhìn thấy trên trán Tướng quân cũng toàn mồ hôi sao?

Hạ Nhàn làm một lúc lâu rốt cục thở phào nhẹ nhõm: “Khá tốt, bên trong đã không còn độc, chẳng qua là thân thể của Tướng quân….. lần này thật sự cần phải điều trị cho tốt rồi.” Bên trong không có độc lưu lại, cũng không phải là vấn đề ở vết thương. Vết thương lâu như vậy còn không có kết vảy chứng minh là thân thể của Tướng quân đã kém đi rất nhiều. Hạ Nhàn thở ra một hơi nhưng đồng thời trong lòng cũng khẩn trương, Quận chúa sợ nhất chính là Tướng quân bị tổn hại thân thể, sau đó để lại một thân đau đớn, tương lai già rồi sẽ bị khổ sở.

Diệp Tuần lập tức nói: “Cô nương, mau băng bó vết thương cho Tướng quân.” Không nhìn thấy máu còn đang chảy sao? Sao lại thờ ơ như vậy? Quận chúa đưa tới là những ai đây a, đều là nữ nhân ác độc!

Hạ Nhàn lấy ra một bình nhỏ màu trắng từ trong chiếc hòm, rắc một chút phấn vụn ở trên miệng vết thương, phấn vụn vừa rắc xuống liền cầm máu lại.

Khuất đại phu một mực yên lặng không nói chỉ nhìn thủ pháp xoa bóp thành thạo của Hạ Nhàn, trong lòng âm thầm than thở, đây thật là nhân tài a. Nhìn thủ pháp cùng với thần thái này cũng biết là người tinh thông y thuật, thuốc bột trong chiếc bình màu trắng kia tỏa sáng lấp lánh. Cái này nếu có thể lấy được thì những binh lính ở biên thành có thể không lo lắng vì không được cầm máu, sợ chảy máu quá nhiều mà chết rồi. Cái này có thể cứu được bao nhiêu mạng người đây?

Hạ Dao thật sự biết được y thuật, nhưng tinh thông thì còn chưa nói tới được. Năm đó trong ăn uống của Ôn Uyển bị người tinh thông y lý thừa sơ hở chui vào, đưa một Hạ Nhàn biết y thuật đến bên cạnh Ôn Uyển, lúc ấy cũng không có phân bố cho nàng nấu cơm, ngược lại là Hạ Nhàn tự mình yêu cầu, bởi vì Hạ Nhàn cho rằng dược thiện có thể hại người, nhưng cũng có thể cứu người và dưỡng thân.

Hạ Nhàn đến phòng bếp, lại bắt đầu dùng dược thiện để cải thiện thân thể cho Ôn Uyển, Hạ Nhàn vì mong muốn có thể tiến bộ không chỉ học tập với Hạ Dao và Hạ Ảnh mà còn xin không ít thái y chỉ dạy. Những thái y này tất cả cũng đều dốc lòng chỉ bảo, chỉ cần không phải là bí pháp gia truyền thì những thứ khác đều biết gì nói nấy. Những năm qua ở lĩnh vực này Hạ Nhàn đã có tiến bộ thần tốc (dựa theo cách nói của Ôn Uyển thì Hạ Nhàn đối với công việc này có hứng thú nên chịu đi nghiên cứu). Ôn Uyển chính là biết được điểm mấu chốt của Hạ Nhàn mới phái nàng đi, nếu không thì thời gian ngàn dặm đường lại phái một đầu bếp tới đây chẳng phải là muốn cho người ta chê cười sao?

Hạ Nhàn thấy máu không hề chảy nữa mới lấy băng gạc từ trong hòm thuốc ra, dùng lụa trắng bao lại thật chặt. Những thứ băng gạc này đều cần khử trùng. Những điều này cũng do Ôn Uyển dạy.

Diệp Tuần nhìn thấy còn có việc như vậy thì trong lòng suy nghĩ, cách băng bó này còn rất có mùi vị nghệ thuật.

Sau khi ra khỏi doanh trướng xong, Khuất đại phu cũng nói: “Cô nương, có thể nói cho ta biết cách điều chế của thuốc phấn này là gì hay không? Nếu lão hủ có thể biết được cách điều chế thì không biết có thể cứu mạng được bao nhiêu binh lính.”

Hạ Nhàn dừng chân lại: “Nói cho ngươi biết phương thuốc, ngươi cũng không có cách nào tìm kiếm được dược liệu tương ứng. Cũng đừng có trách chúng ta hẹp hòi, những dược lệu mang tới lần này tất cả đều là do Quận chúa lấy từ trong cung đình ra, những dược liệu kia là chuẩn bị cho hoàng thượng cùng với phi tần hậu cung sử dụng, những thứ mà có tiền cũng không mua được. Nếu như không phải quận cháu luôn luôn từ bi thì ở thời điểm không có phân phó của Quận chúa chúng ta nhất định sẽ không lấy ra. Cho nên cũng xin mọi người thông cảm một hai.” Đừng nói tới tướng lãnh bình thường, cho dù Tướng quân mình nếu như không phải cưới được Quận chúa các nàng thì cũng không thể nhận được ưu đãi bậc này. Phải biết rằng những dược liệu này không chỉ riêng vấn đề tiền bạc, mà là ngươi có tiền cũng không thể mua được, có đến một hai loại phải cần đến ân điển mà hoàng thượng cho.

Hạ Nhàn có thể nói chuyện ôn tồn tốt tới như vậy cũng chính là không hi vọng vị đại phu này lan truyền ra ngoài, nói quận chúa là một người lãnh huyết vô tình. Đem ấn tượng tốt mà Quận chúa xây dựng những năm qua phá hỏng.

Khuất đại phu vốn không có gì bất mãn. Có thể lấy được hai bao dược liệu lớn thì hắn đã vô cùng hài lòng rồi, làm sao còn có thể nghĩ tới những thứ khác. Càng sẽ không vì như thế mà cho rằng Quận chúa không từ bi nữa.

Hạ Nhàn nhìn quân doanh đơn sơ, thứ gì cũng không có, muốn đi tìm nhà bếp, đi vào trong chỗ nhà bếp thấy rau củ khắp nơi.

Hạ Nhàn đi vào trong nháy mắt liền đi ra, chỗ bẩn như vậy làm sao làm đồ ăn được, Hạ Nhàn cũng không sai người quét dọn, vì lãng phí thời gian, cuối cùng để cho Cao Tần đi làm cái bếp lò khác dù sao chờ ăn xong bữa này cũng quay về trong phủ Tướng quân, Tướng quân ở chỗ này thì làm sao mà dưỡng thương được.

Hạ Nhàn làm một chút thức ăn khiến mùi thơm bay bốn phía, binh sĩ xung quanh rối rít chạy ra ngoài nhìn. Hạ Nhàn tùy ý bắn ánh mắt tới mọi người khiến tất cả mọi ngươi đều rụt cổ lại.

Hạ Ảnh đi ra ngoài hướng về phía Hạ Nhàn còn đang làm mấy món đồ ăn nói: “Ta phải đi ra ngoài một chút, Võ Tinh cũng theo ta đi ra ngoài, nơi này giao lại cho ngươi.” Hạ Nhàn có bao nhiêu cân lượng, so sánh với Ôn Uyển Hạ Ảnh càng rõ hơn. Cho nên để Hạ Nhàn ở bên cạnh Tướng quân là không có việc gì.

Hạ Nhàn gật đầu: “Ngươi yên tâm, có Cao Tần và Cao Sơn ở đây rồi, sẽ không có việc gì, rồi lại nói nơi này của Tướng quân phòng thủ rất nghiêm.” Nhìn thoáng qua thật giống như rất rời rạc nhưng nhìn kỹ lại thì từng góc đều có người coi chừng, hơn nữa nhìn bước đi của bọn hắn cũng không phải là những kẻ đầu đường xó chợ, những việc phòng thủ ở nơi này cũng không tệ nên không cần quá lo lắng.

Hạ Ảnh nghe được lời nói này liền đi ra ngoài

Chương 259: Đã tới biên thành (hạ)

Hạ Nhàn nghe Cao Tần nói Tướng quân đã tỉnh, liền mang cháo tổ yến đã làm xong bưng tới. Hạ Nhàn vốn còn thấy tay Bạch Thế Niên bị thương nên muốn bón cho Bạch Thế Niên ăn nhưng Bạch Thế Niên lại từ chối.

Bạch Thế Niên cho rằng hắn chỉ bị thương một cái tay cũng không phải là bị thương một bàn tay, đừng nói bây giờ cần vận động tay, cho dù không được vận động tay thì hắn cũng không cần Hạ Nhàn bón, Bạch Thế Niên kiên trì nguyên tắc trừ Ôn Uyển ra thì không để cho bất cứ nữ nhân nào khác động vào mình.

Bạch Thế Niên nhận chén, từng miếng từng miếng từ từ ăn. Chẳng qua mùi vị thật sự quá ngon. Ăn xong một chén, trong lòng Bạch Thế Niên cũng không nhịn được than thở, rốt cục lại được ăn thức ăn mỹ vị rồi: “Lần này mang theo bao nhiêu?”

Hạ Nhàn nói: “Không nhiều lắm, thuốc bổ chỉ có bốn sọt. Mười tám sọt khác đều là dược liệu, đã phân ra ngoài hai bao dược liệu lớn, trong mấy sọt này cũng đủ cho Tướng quân dùng trong hai ba tháng, nô tỳ tin tưởng sau đó Quận chúa sẽ lại phái người đem một chút thuốc bổ khác tới đây cho nên Tướng quân không cần lo lắng. Việc cấp bách hiện tại của Tướng quân là mau chóng dưỡng tốt thân thể lại. Như vậy thì Quận chúa không cần phải lo lắng nữa.” Mang đến đều là trân phẩm, những dược liệu phụ trợ thì ở biên thành cũng có thể mua được, nếu thật sự không được thì phải đi xa một chút tìm xem chỗ nào bán, sợ là sợ có tiền cũng không mua được.

Bạch Thế Niên rất im lặng, nói ra thì giống như hắn là kẻ ăn nhờ vậy, sau khi Bạch Thế Niên ăn xong liền đem chén đưa cho Hạ Nhàn. Sắc mặt có chút do dự.

Hạ Nhàn cho rằng Bạch Thế Niên còn muốn bảo nàng đem chút thuốc bổ đưa ra ngoài liền vội nói: “Tướng quân, những thứ thuốc bổ này một chút cũng không thể đem đi ra ngoài được.”

Bạch Thế Niên gật đầu. Dược liệu lấy ra một chút thì có thể lấy lại được, nhưng thuốc bổ thì hắn cũng sẽ không mở miệng nói đưa cho người khác. Đừng nói hắn cũng muốn sớm ngày bình phục, hắn biết rõ cho dù hắn mở miệng thì cũng vô dụng, dược liệu đưa đi rất có thể bởi vì hắn không dùng được nên Hạ Nhàn mới có thể hào phóng như thế, thuốc bổ thì làm sao có thể không dùng được, hiện tại thân thể hắn đang suy yếu, cần bồi bổ thân thể.

Bạch Thế Niên thật đúng là hiểu rõ ý nghĩ của Hạ Nhàn. Lần này Ôn Uyển sai người thu gom dược liệu cùng thuốc bổ, chủ yếu là lấy dưỡng thân bổ khí bổ huyết làm chính. Vừa lúc thích hợp với trường hợp hiện tại của Bạch Thế Niên.

Hạ Nhàn bưng cái chén không nói: “Tướng quân, ý của nô tỳ hay là quay về phủ Tướng quân đi, chỗ này quá đơn sơ, nếu ở thời gian quá dài sẽ không thuận tiện.” Lần này là đặc thù mới để cho nàng tiến vào. Quân quy Hạ Nhàn cũng biết, không thể ở lại thời gian quá dài. Hạ Nhàn cũng không thích nơi này. Không có gì cả, hơn nữa mùi vị rất nồng.

Bạch Thế Niên không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng. Trong quân doanh vốn không thể giữ lại nữ nhân. Cho dù Hạ Ảnh và Hạ Nhàn là nữ nhân cường hãn cũng không được.

Hạ Nhàn đi tới trước cửa phủ Tướng quân ở biên thành, đại môn chính là một chiếc cửa gỗ dầy cộm nặng nề, trên đó còn có rất nhiều lỗ hổng. Chiếc bảng hiệu ở trên cửa viết:” Phủ Uy vũ Tướng quân.” Bảng hiệu cũng là một tấm gỗ vừa dày vừa nặng.

Chờ tới khi vào trong phủ Tướng quân thì mới phát hiện cái gọi là phủ Tướng quân thật ra không lớn, chỉ là một chỗ có năm cái sân nhỏ. Trong phủ Tướng quân vô cùng an tĩnh. Hạ Nhàn một đường đi tới. Nhìn một tầng lá cây rụng trên mặt đất, chân mày nhíu chặt lại. Chỗ này đâu phải là chỗ cho người ở, người không biết còn tưởng là tòa nhà đã bỏ không nhiều năm rồi đấy!

Hạ Nhàn vừa vào phòng ngủ của Bạch Thế Niên, sắc mặt lại càng thêm khó coi, lại nhìn mấy con nhện bò ở trên xà nhà, rốt cục không nhịn được mà khiển trách: “Những người trong phủ đệ này đều là nuôi cơm không hay sao? Ngay cả phòng ở cũng không quét dọn được, ngày khác cần phải đổi toàn bộ người đi.”

Bạch Thế Niên thật sự không có thường tới nơi này ở. Thường ngày cho dù hắn có ở lại thì cũng ở trong thư phòng: “Ngươi đừng vội nóng giận, ta rất ít trở về trong phủ, cho dù có trở lại thì cũng chỉ ở Tiền viện, trong phủ đệ này cũng chỉ có ba bốn tôi tớ, có thể bận quá mà thôi. Cứ đi thư phòng trước, nơi này để cho bọn họ quét dọn.” Trong phủ đệ ở cũng chỉ là mấy lão binh tàn tật không có chỗ nào đi, và một đôi vợ chồng, nên mấy người họ trông coi cổng và sân vườn cũng như nấu cơm.

Hạ Nhàn thở ra một hơi. Lập tức phân phó hơn một trăm binh lính là những người đi theo về tiến hành tổng vệ sinh. Bản thân Hạ Nhàn không có động thủ, vẫn chỉ huy mọi người làm việc, những binh lính kia cũng không dám không nghe lời nói của nàng. Không phải là do binh lính đều biết điều nghe lời mà thật sự là bộ mặt lạnh lẽo của Hạ Nhàn rất dọa người.

Nhiều người lực lượng lớn, Hạ Nhàn chịu trách nhiệm trông coi. Nhìn sân nhỏ bận rộn loạn thành một đoàn thì lắc đầu: “Nếu Quận chúa ở đây nhất định sẽ nói nơi này chính là chuồng heo rồi.” Ôn Uyển mặc dù không xa xỉ. Nhưng vô cùng chú ý, lại vô cùng thích sạch sẽ. Người bên cạnh cũng bị nàng huấn luyện ra cả.

Hết một ngày trôi qua thì Hạ Nhàn mới miễn cưỡng vừa lòng, người đi ra ngoài mua đồ cũng vừa mới về tới. Hạ Nhàn để cho Cao Tần dìu Tướng quân đi vào trong phòng ngủ. Ngủ thư phòng? Chỗ thư phòng đó thì đâu có tốt hơn so với phòng ngủ.

Cao Sơn thì sớm cầm lấy tờ sanh sách các thứ để ra ngoài đi mua. Mấy tờ danh sách của Hạ Nhàn rất dài, đều là những thứ đồ cần thiết để cho Bạch Thế Niên phải điều dưỡng thân thể.

Chẳng qua bây giờ Hạ Nhàn phải nghĩ thêm một danh sách thật dài để phân phó cho quản gia đi mua. Hạ Nhàn rất buồn bực, nơi này thật đúng là muốn cái gì cũng đều không có, thật không biết đại Tướng quân này sinh sống như thế nào?

Mệt nhọc cả ngày, mãi cho tới thời điểm đêm đến Bạch Thế Niên mới về được tới phòng. Nhìn thấy trong nhà đang để xuống một chiếc bàn tròn, bên cạnh còn có một chiếc giường nhỏ, gần cửa sổ bên kia là một chiếc bàn đọc sách khác, trên bàn đặt một bình sứ màu trắng, trong bình còn có chút hoa dại nhỏ. Chăn đệm cũng từ màu tối thành màu vàng nhạt.

Phòng thì vẫn là cái phòng kia, trong phòng bày biện cũng không thay đổi. Cũng không có biến hóa nhiều lắm, nhưng nhìn vào lại cảm thấy đặc biệt nhẹ nhõm.

Bạch Thế Niên nhìn tới bố trí này, đặc biệt là hoa ở trong phòng liền nhớ lại một thói quen của Ôn Uyển. Ôn Uyển đặc biệt thích để hoa ở trong phòng, hơn nữa mỗi ngày đều muốn thay hoa mới. Năm đó hắn cũng thường xuyên đi bẻ hoa mai cho Ôn Uyển. Ôn Uyển nói trong phòng có ánh sáng rộng mở thì đại biểu cho sinh cơ vô hạn.

Hạ Nhàn thấy Bạch Thế Niên nhìn thẳng vào chiếc bình hoa kia thì cười nói “Tướng quân, Quận chúa thích hoa. Đại thiếu gia cùng tiểu thiếu gia cũng rất thích hoa.”

Bạch Thế Niên nghe xong, ánh mắt thoáng chốc sáng lên: “Minh Duệ và Minh Cẩn cũng thích hoa sao? Ta thật là không biết rõ lắm.” Không phải là Ôn Uyển không có nhắc tới, trong thư Ôn Uyển cũng có nói. Bạch Thế Niên sở dĩ nói không biết rõ lắm là hi vọng Hạ Nhàn có thể nói nhiều chuyện về Ôn Uyển cùng với hài tử. Nếu không, hắn mà nói một câu ta biết rồi thì làm sao để cho người ta nói tiếp được.

Hạ Nhàn bật cười “Không chỉ như thế, Cẩn thiếu gia còn học theo Quận chúa, thích ăn hoa, trong tay chỉ cần cầm hoa liền nhét vào trong miệng. Tướng quân, không biết người có biết Quận chúa thích ăn hoa hay không?” Cái đặc điểm này của Ôn Uyển thì mấy đại nha hoàn bên cạnh cũng biết. Về phần trượng phu là Bạch Thế Niên có biết hay không, Hạ Nhàn cũng không rõ ràng nữa.

Bạch Thế Niên không biết Ôn Uyển có cái thói quen này. Bởi vì hai người bọn họ đang ở chung là vào mùa đông, mùa đông ở trong phòng cũng có đặt hoa, nhưng là hoa nuôi ở trong nhà ấm nên Ôn Uyển không có ăn, vì vậy Bạch Thế Niên cũng không có may mắn được thấy Ôn Uyển ăn hoa.

Đọc thư vĩnh viễn sẽ không nói tỉ mỉ tới như vậy, Hạ Nhàn nói xong một hồi thì nghe người nói Hạ Ảnh đã trở lại, Hạ Nhàn đoán chừng Hạ Ảnh đi ra ngoài tìm người liên hệ, hiện giờ liên hệ xong đã quay trở lại rồi. Hạ Nhàn đứng lên: “Hạ Ảnh đều một mực ở bên cạnh cùng Quận chúa và đại thiếu gia cùng tiểu thiếu gia, biết được so với nô tỳ nhiều hơn. Nô tỳ ra ngoài nấu cơm cho Tướng quân.”

Hạ Nhàn đi ra ngoài nấu cơm rồi, Hạ Ảnh cũng theo Bạch Thế Niên, vừa nghe Bạch Thế Niên muốn biết mọi chuyện liền bắt đầu nói từ khi Bạch Thế Niên rời Ôn Uyển đi, Ôn Uyển xác nhận mang thai rồi nói tới.

Hạ Ảnh không giống như Ôn Uyển chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, tất nhiên bởi vì Bạch Thế Niên có thương tích trong người nên cũng sẽ không nói tới những thứ chuyện không tốt kia. Chẳng hạn như có lời đồn hãm hại Ôn Uyển cùng người khác không minh bạch thì Hạ Ảnh sẽ không nói. Nhưng quá trình mang thai chịu khổ của Ôn Uyển thì Hạ Ảnh lại cường điệu nói, muốn cho Bạch Thế Niên biết Quận chúa không vất vả như thế nào. Nói tới thời điểm Ôn Uyển mang thai ăn cái gì cũng không vào được, sau lại ăn dưa chua mới được. Nhưng cũng bởi vì như thế Quận chúa lo lắng hai đứa bé tương lai phải chịu khổ chịu tội, lo lắng tới ngày đêm khóc lóc nỉ non. Nhưng Hạ Ảnh lại không có nói tới chuyện hoàng đế hứa hẹn với Ôn Uyển.

Bạch Thế Niên sửng sốt một chút: “Những thứ này ta thật không biết.” Bởi vì ăn dưa chua nên lo lắng sau này hài tử phải chịu vất vả khổ sở thì trong thư Ôn Uyển không có nhắc với hắn bao giờ, đều nói nữ nhân mang thai đặc biệt yếu ớt nhạy cảm, ngay lúc đó không biết Ôn Uyển yếu ớt đến cỡ nào.

Hạ Ảnh cười tới rất lạnh nhạt: “Quận chúa nói với Tướng quân cũng chỉ nói toàn những chuyện tốt chứ không nói chuyện xấu, làm sao có thể nói tới những thứ chuyện không tốt này chứ?” Thời điểm Quận chúa mang thai bị nhiều khổ sở như vậy lại không có nói với Bạch Thế Niên, chính là sợ Bạch Thế Niên biết được sẽ lo lắng. Nhưng nàng thì không sợ Bạch Thế Niên lo lắng, càng lo lắng càng tốt, dù sao sau này Bạch Thế Niên cũng sẽ không tự mình đi ra chiến trường.

Bạch Thế Niên im lặng, trong hai năm qua Ôn Uyển quả thật không có nói với hắn bất cứ chuyện gì không tốt, nhiều nhất cũng chỉ oán giận một chút chuyện cực khổ khi mang thai hai đứa bé, nhưng loại oán giận này đều được miêu tả bằng giọng điệu mang theo hạnh phúc. Mỗi lần hắn nhận được thư nhà chính là lúc tâm tình tốt nhất.

Hạ Ảnh tán gẫu qua mang thai, lại nói về thời điểm mạo hiểm khi Ôn Uyển khó sinh, nói tới Ôn Uyển mạng treo một khắc, thái y nói chỉ có thể bảo vệ đứa nhỏ hoặc là bảo vệ người lớn, hoàng thượng nói bảo vệ người lớn nhưng Quận chúa lại yêu cầu bảo vệ đứa nhỏ.

Bạch Thế Niên nghe đến đó, sắc mặt trắng bệch. Những thứ này hắn cũng không biết, hắn chỉ biết là Ôn Uyển khó sinh, sau lại Ôn Uyển hướng về phía cây lựu vừa mới nói thầm thì xong thì mẹ con bình an. Bởi vì chuyện cụ thể như thế nào thì quản gia không biết, Ôn Uyển cũng không nói. Bạch Thế Niên biết sơ sơ, Hạ Ảnh kể ra khiến cho hắn rung động.

Hạ Ảnh cảm thấy còn chưa đủ, vừa nói Ôn Uyển tình nguyện mạo hiểm chết cũng muốn bảo vệ hài tử. Lại kêu các nàng giúp đi lại trong sân một vòng: “Tướng quân, Quận chúa bị chút ít đau khổ kia, lại sợ người lo lắng nên chưa bao giờ nói. Nhưng Quận chúa lại không có một ngày nào không lo lắng cho Tướng quân. Lần này Quận chúa vừa mới nghe thấy Tướng quân hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm tới sinh mạng, lúc ấy liền té xỉu, thuộc hạ nghĩ tới sau này Tướng quân hãy tự yêu thương bản thân mình hơn đi, đừng có để cho Quận chúa phải lo lắng đề phòng nhiều hơn nữa.”

Sắc mặt Bạch Thế Niên trắng bệch, hắn thật không biết thì ra thời điểm Ôn Uyển sinh sản lại hung hiểm tới như vậy, đã tới trình độ phải bảo vệ đứa nhỏ hoặc bảo vệ người lớn. Hắn thật sự thiếu chút nữa đã trở thành người cô đơn rồi. Thiếu chút nữa, chỉ còn kém một chút nữa. Cũng may là ông trời còn rủ lòng thương đối với hắn.

Hạ Nhàn làm xong đồ ăn rồi bưng tới đây, thức ăn của Hạ Nhàn làm là số một, chỉ cần ngửi mùi thì đã muốn ăn rồi. Nhưng Bạch Thế Niên lại không muốn ăn. Hạ Nhàn nhìn sắc mặt của Bạch Thế Niên cũng biết là tâm tình không tốt: “Tướng quân, Quận chúa hi vọng Tướng quân sớm ngày bình phục, Tướng quân người khỏe rồi thì Quận chúa ở kinh thành mới có thể ăn ngon ngủ ngon được. Nếu không sẽ phải ngày ngày lo lắng thì cho dù là người sắt cũng sẽ không chịu nổi được, lại càng khiến cho Quận chúa lo lắng.”

Bạch Thế Niên rất nhanh đem đồ ăn ra ăn sạch sẽ. Sau khi cơm nước xong liền hỏi: “Ngươi đi rồi thì người nào nấu cơm cho Ôn Uyển ăn?” Ôn Uyển là người hay bắt bẻ như vậy, nếu không hợp khẩu vị làm sao mà được.

Hạ Nhàn nhìn ra được vẻ mặt của Bạch Thế Niên: “Tướng quân không cần lo lắng. Trong ngày thường xử lý đồ ăn của Quận chúa không phải chỉ có một mình nô tỳ, còn có một vị ma ma nữa, hơn nữa tay nghề của ma ma so với nô tỳ cũng khá tốt.”

Bạch Thế Niên lúc này mới hoà hoãn được thần sắc, còn có một người tay nghề cao siêu là tốt rồi