Cung Khuynh
Chương 22: CHƯƠNG 22
“Tiểu Vũ Ca, nãi nãi lại làm ra thiệt nhiều bảo bối, đổi lại ngọc cơ cao
của ngươi được không?” Liễu tam nương nịnh nọt nói. Mọi người đều biết
nữ nhân càng cao tuổi lại càng chú ý chăm sóc diện mạo bên ngoài.
“Bảo bối ngươi có thể lưu lại, ngọc cơ cao đã không còn rồi.” Dung Vũ Ca nói.
“Dùng hết rồi sao?” Liễu Tam nương căng thẳng nói. Tiểu Vũ Ca nhanh như
vậy đã dùng hết rồi sao? Tiểu Vũ Ca trưởng thành sớm đã đã đủ họa thủy
rồi mà, được rồi được rồi, so với thời khắc đỉnh điểm của mình năm đó có
xinh đẹp hơn một chút.
“Ta tặng cho nàng rồi.” Dung Vũ Ca dùng thái độ thản nhiên nói.
Tâm Liễu Tam nương chùng xuống, thứ kia quả thật đúng là bảo bối vậy mà
tiểu Vũ Ca cũng bỏ được mà đưa cho nàng, xem ra là thực sự động lòng
rồi.
“Thế các bảo bối khác đâu?” Dung Quý thử hỏi.
“Cũng đều đưa nàng .”
Liễu Tam nương cơ hồ hít một hơi, tặng nhiều bảo bối tới vậy mà tiểu Vũ
Ca còn chưa nắm được nữ nhân này trong tay, rốt cuộc là nữ nhân nào mà
cao giá đến vậy? Liễu Tam nương đau lòng tiếc hùi hụi một đống bảo bối
của mình, đối với nữ nhân truyền thuyết trong lòng tiểu Vũ Ca càng nổi
lên phi thường quan tâm tò mò. Lần này thời gian không đủ, bằng không
nhất định phải gặp nữ nhân này xem rốt cuộc nàng có bao nhiêu mị lực gì
mà có thể đem tiểu Vũ nhà mình mê hoặc đến thần hồn điên đảo thế. Hứ!!
“Thế đưa được nàng lên giường chưa?”
Dung Quý tò mò hỏi, đa số nam nhân đều có vẻ rất quan tâm đến tình hình tiến triển có theo hướng này không a.
“Nàng băng thanh ngọc khiết, các ngươi như thế nào có thể nghĩ xấu xa
như vậy?” Dung Vũ Ca làm bộ ho khan, che dấu sự chột dạ trong lòng. Lại
còn ra vẻ đạo mạo hơn hẳn, kỳ thật kẻ xấu xa nhất là nàng mới đúng!
“Thế rốt cục đến đâu rồi?” Liễu Tam nương nóng vội hỏi dồn, không lý do
gì mà đã đưa nhiều bảo bối như vậy mà tiến triển gì cũng đều không có.
Tiểu Vũ Ca không phải không có tiền đồ như vậy chứ!
“Không nói cho các ngươi đâu!” Nàng nhất định không nói cho bọn họ, lỡ bị tiết lộ thì sao.
Đồ quỷ hẹp hòi!! Hai lão bĩu môi, bất quá hôm nay bỏ qua cho nàng vậy, nhưng lần sau trở về sẽ phải tìm ra nữ nhân kia mới được!
“Tốt lắm, bảo bối lần này ngươi phải lưu trữ, không được cho nữ nhân đó
nữa, nếu cho nữa sẽ mệt lớn cho coi……” Liễu Tam nương dặn dò thâm ý.
“Các ngươi lại muốn đi sao?” Dung Vũ Ca hỏi, đã nói bọn họ không có thành ý mà, vừa trở về một ngày lại muốn đi.
“Ừ. Được rồi, đây là một lọ xuân dược đặc chế, dù là tam trinh cửu liệt
thánh nữ đều phải khuất phục , nếu không chinh phục được nàng, ngươi cứ
dùng chiêu này cho ta……” Dung Quý đề xuất chủ ý quỷ quái.
“Chúng ta sẽ tự phát sinh tình cảm, nhất định thuận theo quy luật tự
nhiên!” Dung Vũ Ca đường đường chính chính nói, nàng sẽ khiến Vệ Minh
Khê cam tâm tình nguyện , bằng không chính là vũ nhục Vệ Minh Khê.
Trong lòng tiểu Vũ ca có chữ “quy luật” thiệt sao? Trong lòng hai lão định thật sự rất hoài nghi a.
-----------------------------
Rất nhanh đến ngày Vệ Minh Khê dẫn thái tử và văn võ bá quan ra khỏi thành nghênh đón thánh giá trở về.
Cao Hàn vừa xuống kiệu, liền lập tức cầm tay Vệ Minh Khê , ý bảo hoàng
hậu mau miễn lễ đứng dậy, làm cho trong mắt mọi người đây quả thực là
một đôi vợ chồng ân ân ái ái. Dung Vũ Ca nhìn một màn tình thâm thiên
trường địa cửu này, khóe miệng hơi nhếch tràn đầy trào phúng, cố che dấu
tâm lý ghen tị trong lòng.
“Thời gian qua Hoàng hậu ở trong cung tốt chứ?” Cao Hàn lôi kéo tay Vệ
Minh Khê đi xa đằng trước một đoan, thái tử cùng Dung Vũ Ca còn có một
ít văn võ đại thần đều căn cứ theo cấp bậc mà đi phía sau, đội ngũ từ từ
di chuyển.
“Hết thảy đều tốt, Hoàng Thượng đông tuần thế nào?” Vệ Minh Khê kia mặt
nạ đoan trang nhìn không ra một chút tỳ vết nào, hoàn mỹ đến cực điểm.
“Tất cả đều tốt, chỉ là trên đường có chút nhớ nhung hoàng hậu .” Cao Hàn cười nói.
Trong lòng Vệ Minh Khê hơi ngạc nhiên, nàng cảm thấy lần này Hoàng
Thượng trở về có chút bất đồng với trước kia, tựa hồ đối với mình càng
thêm thân thiết, Vệ Minh Khê không biết đây là ảo giác hay thật sự vẫn
là hắn.
“Thần thiếp cũng thực nhớ Hoàng Thượng, mỗi ngày đều ngóng trông Hoàng
Thượng sớm ngày hồi cung.” Vệ Minh Khê nói dối mà cũng mặt không nhăn
một cái, lời nói nghe thật chân thành.
“Hoàng hậu có lòng. Thái tử xử lí việc chính sự, biểu hiện thế nào?” Cao Hàn quay đầu hỏi tả tướng Từ Tiến.
“Thái tử biểu hiện không có gì không tốt, bất quá vi thần đối với nhị
hoàng tử lại càng tán thưởng nhiều hơn.” Tả tướng đã phạm vào một cái
trí mạng sai lầm, hữu tướng Lí Duyên thầm nghĩ. Rõ ràng Hoàng Thượng lần
này đi tuần đối với biểu hiện của thái tử rất vừa lòng, nhưng đối với
những người khác lại như không hài lòng. Tả tướng còn cố ý nhắc tới, xem
ra Từ Tiến lên làm tướng tuổi còn rất trẻ nên không khỏi có chút tự
phụ.
“Trẫm hỏi ngươi về nhị hoàng tử sao?” Cao Hàn nhíu mày hỏi,Từ Tiến tâm cả kinh, không dám đáp lời.
“Ngươi nói xem, nhị hoàng tử đã làm được cái gì?” Cao Hàn tùy ý hỏi, vừa
rồi câu hỏi mới là Cao Hàn lơ đãng lộ ra chân ý, lúc này mới là giả ý.
Đáng tiếc Từ Tiến hoàn toàn không hiểu được thánh ý. Từ Tiến nói tới
công tích vĩ đại ba bốn tháng gần nhất của nhị hoàng tử, trong lời nói
toàn cố ý để lộ ra với nhị hoàng tử tài năng như thế nào, so với thái tử
làm chuyện gì cũng tốt hơn nhiều lắm.
“Không sai, quả không phụ lòng trẫm.” Cao Hàn mỉm cười nói, Cao Tuấn vẻ
vui sướng hiện lên trên cả nét mặt. Vệ Minh Khê mỉm cười, còn Cao Hiên
bị xem nhẹ tâm trạng có chút hơi uể oải.
Cữu cữu bề ngoài là khen cái tên tiểu nhi mới có tí tóc Cao Tuấn kia,
thực tế không phải là tự khen chính hắn sao? Dung Vũ Ca thầm nghĩ.
Còn Đổng Vân Nhu cùng Hoắc Liên Tâm đều đi theo sau. Đang ở trong tình
huống này, hoàng hậu tài năng xuất chúng xuất hiện, vị trí như các nàng
làm thế nào lại có cơ hội được sủng ái. Lúc này cái gì cũng không làm
không nói được, hai nữ nhân hiển nhiên có chung tiếng lòng, bất quá Đổng
Vân Nhu vẫn vui vẻ vì chí ít mình vẫn được đi trước Hoắc Liên Tâm a.
Nàng cố ý đi trước mặt Hoắc Liên Tâm, ngăn trở tầm nhìn của Hoắc Liên
Tâm. Nàng xưa giờ luôn chỉ biết mỗi mình mình không quan tâm ai khác,
nhưng Hoắc Liên Tâm lại dám chọc tới nàng. Hoắc Liên Tâm là kẻ điển hình
hay châm chọc, dọc theo đường đi cùng mình thực không thoải mái.
Hoắc Liên Tâm nhìn Đổng Vân Nhu chắn trước mặt mình, mắt đã sớm tối sầm,
sớm muộn gì cũng sẽ thu thập ngươi cùng Vệ Minh Khê, Hoắc Liên Tâm nắm
chặt bàn tay nghĩ
------------------------------
“Hoàng hậu xoa bóp vai giúp trẫm đi, trẫm muốn cùng hoàng hậu nói chuyện
thân mật một chút. Trẫm tựa hồ không còn được như mười năm trước , khi
đó trẫm còn trẻ, hoàng hậu mười năm sau lại vẫn thế, tựa hồ cũng không
già đi.” Cao Hàn hưởng thụ Vệ Minh Khê hầu hạ, cảm khái nói.
“Hoàng Thượng làm sao lại già đi được, Hoàng Thượng chỉ là mệt mỏi thôi.” Vệ Minh Khê trấn an.
“Có lẽ vậy. Ngươi biết trẫm ở Đông Đô đến Vệ gia thấy nhạc phụ ra sao không?” Cao Hàn nói sang chuyện khác.
“Thần thiếp xin nghe, phụ thân thế nào rồi?” Vệ Minh Khê hỏi. Mười bảy
năm trước, Vệ gia chuyển gia tộc về Đông Đô, việc này vốn có suy tính từ
trước. Kinh đô là trung tâm chính trị, khắp nơi thị phi. Vệ gia ở kinh
đô sớm ngại miệng lưỡi thiên hạ, làm chuyện gì cũng đều lo sợ lời ra
tiếng vào, mà Vệ Minh Khê nếu có chuyện gì cũng dễ dàng trở thành chuyện
để người khác bàn tán vui miệng. Hơn nữa, Vệ Minh Khê là quốc gia chi
hậu, sợ rằng chỉ là vinh quang nhất thời, chỉ sợ vinh quang này ngày sau
lại thành hoạ cho con cháu. Cho nên Vệ gia quyết định rời xa chính trị,
đến vùng Đông Đô kinh tế phi thường phồn vinh, bảo đảm con cháu hưng
thịnh lâu dài, hành động này của Vệ gia chính là một hành động phi
thường sáng suốt.
“Nhạc phụ càng lớn tuổi càng dẻo dai mạnh khỏe, Vệ gia lại sinh ra một
kì nữ tử, hoàng hậu đã nghe nói chưa?” Cao Hàn hỏi, tựa hồ dẫn từng
bước. Xem ra hoàng thượng có ý đồ, Vệ Minh Khê có chút đề phòng.
“Người nói đứa nhỏ Thanh Nhi kia sao?” Vệ Minh Khê cũng muốn biết rõ ràng ý đồ Cao Hàn, thuận thế hỏi theo.
“Vệ gia lại xuất hiện một vị phật sống, nghe nói lúc Vệ Huyền Thanh sinh
ra, quý phủ Vệ gia kim bích huy hoàng, phật quang chiếu khắp, lúc ấy
còn có người nói nàng là Bồ Tát chuyển thế, chính là phật sống a, cứu
thế hành y, ở Đông Đô cũng khá nổi danh.” Lúc Cao Hàn nói lời này lại
gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê, muốn nhìn ra chút phản ứng nào ở
nàng.
“Đó là do thế nhân truyền loạn lên, nghe nhầm mà đồn bậy. Lúc Thanh Nhi
sinh ra, chính là sang ngày mới, ánh sáng chiếu tới bức tượng phật đã
đặt trong nhà nhiều năm, tạo nên một cảnh huy hoàng, kỳ thật loại cảnh
sắc này lúc thần thiếp ở trong phủ cũng đã gặp qua vài lần, nhưng thế
nhân lại nghĩ lầm là phật quang chiếu rọi.” Vệ Minh Khê lắc đầu, không
thể tưởng được Cao Hàn cũng tin chuyện vớ vẩn này. Bất quá Thanh Nhi từ
nhỏ đã hữu duyên với phật, tân sinh Bồ Tát, một lòng giảng đạo làm việc
thiện, cũng có nghe qua.
“Vậy sao? Lúc ở Đông Đô, khi kiệu của trẫm đến ngã tư đường lại không
qua được, ngươi biết vì sao không?” Thanh âm Cao Hàn rõ ràng mang ngữ
khí hoài nghi, rồi nửa câu sau lại mang một chút ý tức giận, đó là uy
nghiêm đế vương bị khiêu khích thành phẫn nộ.
“Vì sao?” Trong thiên hạ, dám không nhường đường cho hoàng đế, chỉ mong không liên quan đến Thanh Nhi.
“Phật sống chuyển thế Vệ Huyền Thanh đang giảng đạo, trên đường vây
thành một vòng rồi một vòng, trẫm ra lệnh cho thị vệ đi kêu người ta
nhường đường nhưng chỉ có ít dân chúng nhường đường, Vệ Huyền Thanh đi
ra nói nhường đường, dân chúng Đông Đô liền lập tức tránh ra, xem ra vị
Phật sống so với trẫm là thiên tử lại càng đạt được dân tâm!” Lúc nói
lời này ánh mắt Cao Hàn truyền lại một chút âm hiểm, Cao Hàn có vẻ thật
sự phẫn nộ.
“Hoàng Thượng mười năm mới đi tuần một lần, như ánh trăng trên trời cao.
Tuy bọn họ có ngửa đầu nhìn lên cũng không thể thời khắc nào cũng thấy
được. Dù sao bọn họ còn có cuộc sống riêng, là hướng đến những điều thực
tế trên mặt đất. Dân chúng dù vào miếu Bồ Tát thắp hương, cũng sẽ không
thắp hương cho Hoàng Thượng. Đạo lý này vốn không giống nhau, bọn họ e
ngại Hoàng Thượng, cảm thấy Hoàng Thượng cách quá xa , nhưng khuôn mặt
ôn hòa của Bồ Tát lại có thể lắng nghe thanh âm bọn họ. Hoàng Thượng cho
bọn họ là cuộc sống thật sự, Thanh Nhi cho bọn họ là chút an ủi tâm
linh mà thôi. Bọn họ cần người khác nói cho bọn họ biết kiếp sau sẽ rất
tốt mới không đối với sự thật tàn khốc trong cuộc sống này mà thất vọng
đấu tranh.” Vệ Minh Khê lẳng lặng nói.
“Ngươi nói là trẫm không cho bọn họ một cuộc sống tốt sao? Cho nên họ
mới nghĩ đến đấu tranh?” Cao Hàn đề cao âm lượng, ngữ khí mang theo tức
giận.
“Thần thiếp không phải có ý này, mỗi năm đều có thiên tai, bọn họ ăn
không đủ no, mặc không đủ ấm cũng không phải lỗi của Hoàng Thượng, là
lỗi của ông trời. Hoàng Thượng đã thực sự cố gắng mở thương khố ban phát
lương thực, nhưng luôn luôn có những địa phương không được như ý, tỷ
như lương thực không đủ, hay tham quan ở trung gian kiếm lời, bỏ đầy túi
tiền làm của riêng. Dẫn đến loạn dân thừa cơ nổi loạn, Hoàng Thượng
cũng biết những người đó là vô tình mạo phạm Hoàng Thượng, Thanh Nhi lại
càng không là có ý nghịch đạo. Nàng chỉ hy vọng đem thiện ý của nàng
truyền ra ngoài, giáo hóa dân chúng mà thôi, hy vọng Hoàng Thượng có thể
tha thứ Thanh Nhi trong lúc vô tình mà mạo phạm.” Vệ Minh Khê nói rõ
ràng, làm cho Cao Hàn có chút động dung.
“Ừ, hướng người ta truyền bá Phật học cũng là vì giáo hóa thần dân, đứa
nhỏ kia còn phải kêu trẫm một tiếng cô phụ, đều là người một nhà, trẫm
như thế nào lại trách nàng? Hơn nữa Thanh Nhi nghiên cứu Phật học thấu
triệt, Đại Quốc Tự phương trượng đều cam bái hạ phong, ngươi nói trẫm có
nên phong nàng làm quốc sư không?” Cao Hàn lại chuyển ý, hỏi Vệ Minh
Khê, Vệ Minh Khê cảnh giác, Cao Hàn nhất định có ý đồ.
“Không thể! Hoàng Thượng muốn cho Thanh Nhi làm quốc sư, trước hết phế
thần thiếp đã. Vệ gia có gia huấn, không thể cũng lúc có hai người quá
mức vinh quang. Thần thiếp gả cho Hoàng Thượng đã là tột đỉnh vinh
quang, nếu lại để Thanh Nhi làm quốc sư, là vi phạm gia huấn. Hoàng
Thượng nếu vẫn muốn như vậy, thần thiếp xin phép ra đi.” Thái độ Vệ Minh
Khê rất kiên định, Cao Hàn cũng đã nghe qua gia huấn này. Lúc này còn
cảm thấy Vệ gia rất thức thời, chính là hắn lại không có khả năng phế
hoàng hậu.
“Hoàng hậu nói quá rồi, trẫm bất quá chỉ là đề nghị, nếu hoàng hậu nói
không ổn, trẫm liền từ bỏ. Trẫm nghe nói Thanh Nhi có tự chế một ít dược
đan, có khả năng trị bách bệnh, còn có thể cường thân kiện thể, kéo dài
tuổi thọ, Thanh Nhi có đưa đan dược tiến dâng hoàng hậu không? Nghe nói
giang hồ quỷ y Tiếu Trường Thanh dung nhan bất lão, không biết có đúng
như lời đồn đãi, có thể trường sinh bất lão không? Trẫm cảm thấy không
phải là lời nói vô căn cứ.” Cao Hàn ra vẻ không thèm để ý, ngữ khí tò mò
hỏi, khiến Vệ Minh Khê lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra.
“Trường sinh bất lão thì thần thiếp không biết, bất quá hàng năm Thanh
Nhi đều đưa tới cho thần thiếp một ít đan dược, chỉ nói là bổ dưỡng,
cũng không biết có công hiệu thế không.” Vệ Minh Khê cười nói, coi như
nghe không hiểu thâm ý che dấu trong lời Cao Hàn.
Hắn đã nghĩ hoàng hậu làm thế nào còn có thể trẻ như mười năm trước như
vậy? Nguyên lai thực sự là do dược hoàn này! Cao Hàn mặt mày hớn hở.
-----------------------
“Dược hoàn này quả thật là bổ dưỡng, nhưng tam tiểu thư chưa bao giờ đưa
thuốc vào, nương nương vì sao lại lừa Hoàng Thượng đó là do tam tiểu
thư đưa tới?” Tĩnh Doanh chau mày nhìn Vệ Minh Khê nói.
“Hoàng Thượng cầu trường sinh bất lão, hắn muốn để cho Thanh Nhi tiến
cung giúp hắn luyện dược, bản cung sẽ không cho phép chuyện hoang đường
như vậy phát sinh. Hắn muốn luyện đan, bản cung sẽ không gây trở ngại,
nhưng cũng sẽ không đồng lõa với hắn, hơn nữa Thanh Nhi cũng sẽ không
nguyện ý làm chuyện buồn cười đó.” Nếu ta không lừa hắn, hắn sẽ chưa từ
bỏ ý định, mong muốn trường sinh bất lão, nói cái gì cũng đều không có
hiệu quả. May mà Cao Hàn còn có chút lý trí, trong lòng tuy cầu trường
sinh bất lão nhưng cũng không dám nói ra, hơn nữa rõ ràng biết mình sẽ
bị Vệ Minh Khê phản đối.
“Trường sinh bất lão? Thế mà Hoàng Thượng cũng tin!” Tĩnh Doanh nhíu
mày, khóe miệng có chút trào phúng, Hoàng Thượng quả nhiên hoàn toàn
không xứng với hoàng hậu.
“Một kẻ mong muốn vĩnh viễn giữ lấy quyền lực, mặc dù không tin, cũng sẽ
muốn thử một lần.” Hoàng Thượng một khi cầu trường sinh bất lão , tình
cảnh thái tử liền trở nên nguy hiểm.
“Tĩnh Doanh, ngươi đi tra một chút, ai khiến Hoàng Thượng sinh ra ý niệm
hoang đường như vậy?” Những người này chắc chắn sẽ bị xử lý sạch sẽ, Vệ
Minh Khê nheo mắt lại, trong lòng động sát khí.
Xem ra mâu thuẫn với Hoàng Thượng trong tương lai nhất định không tránh
được, hơn nữa sẽ càng ngày càng lớn, nghĩ đến đây Vệ Minh Khê khẽ cau
mày.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.