Cung Khuynh
Chương 32: Là trầm mê sao?
Vệ Minh Khê có chút quẫn bách, chính mình vừa rồi cùng Dung Vũ Ca cãi
nhau sao, mình lại cùng người khác cãi nhau sao!? Vệ Minh Khê trong mắt
người nhà Vệ gia là người cực kì phong phạm lại có ngày cùng người khác
cãi nhau sao? Hoá ra cãi nhau là như vậy, cảm giác thực không vui chút
nào.
Không vui là đương nhiên rồi, bởi vì nàng cãi thua mà thôi.
Bất quá loại cảm giác này đối với Vệ Minh Khê vẫn thực rất mới lạ, nhưng
nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo tươi cười dương dương tự đắc của Dung Vũ Ca
liền cảm thấy chói mắt, vẻ đắc ý của Dung Vũ Ca thoạt nhìn đáng ghét cực
kì. Vệ Minh Khê cơ hồ là bản năng nâng tay lên, ngón trỏ cùng ngón cái
chạm vào nhau, dùng sức búng một phát lên trán Dung Vũ Ca.
“Đau!” Dung Vũ Ca sờ sờ cái trán bị búng, kinh ngạc nhìn Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê thế mà cũng biết đánh lén, người mỗi ngày đều đem lễ tiết
biến thành quy phạm vậy mà cũng thất lễ đánh lén sao. Những việc này lại
do chính Vệ Minh Khê làm, khiến cho Dung Vũ Ca cảm thấy thật mới lạ làm
sao.
Dung Vũ Ca bởi vì bị đánh bất thình lình mà chân mày đều nhíu lại, quả
nhiên vẻ tươi cười cũng tiêu thất. Vệ Minh Khê đột nhiên cảm thấy tâm
tình sung sướng lên không ít, sau đó vui vẻ xoay người hướng thư phòng
mà đi.
Dung Vũ Ca nhìn bóng dáng Vệ Minh Khê xoay người rời đi, vuốt vuốt cái
trán mình cười như đứa ngốc, mẫu hậu nhất định không biết đây là hành
động thân thiết đến cỡ nào.
“Thái tử phi, mấy thứ này làm sao bây giờ?” Thước Nhi hỏi Dung Vũ Ca.
Hiển nhiên hoàng hậu nương nương giải quyết không được cái khốn cảnh ăn
rồi phải nhổ ra, còn thẹn quá hoá giận búng thái tử phi một cái, cho nên
Thước Nhi quyết định hỏi thái tử phi. Nàng phát hiện rất nhiều thời
điểm hoàng hậu nương nương đối với thái tử phi thúc thủ vô sách.
“Không mang về nữa!” Dung Vũ Ca đúng lý hợp tình nói.
Giường chăn này là mình trước đó nằm ngủ hai ngày rồi mới đưa tới cho Vệ
Minh Khê, bên trong có hơi ấm của mình cùng hơi ấm của Vệ Minh Khê, ý
nghĩa trọng đại cỡ nào a. Tuy rằng mình hiện tại không thể làm ấm giường
mẫu hậu, nhưng giường lông này cũng coi như truyền lại tâm nguyện muốn
thay mẫu hậu làm ấm giường của mình, một ngày nào đó sẽ từ thân thể mẫu
hậu truyền đến tâm linh người.
Mẫu hậu thích uống trà, mấy dụng cụ pha trà đó đều là do nàng đặc biệt
tìm riêng cho người, có thể để cho mẫu hậu pha trà bất cứ lúc nào, tương
ứng với dụng cụ pha trà này tất nhiên cần mấy loại trà cực phẩm. Đương
nhiên trước đó nàng cũng thử dùng qua hai lần, tuyệt đối vừa lòng rồi
mới đem đến cho mẫu hậu, có thể cùng mẫu hậu dùng chung chén trà, cũng
có ý nghĩa trọng đại lắm chứ bộ.
Giấy và bút mực, mẫu hậu hằng ngày đều phải dùng, mỗi một loại đều do
chính mình tỉ mỉ chọn lựa. Từ từ thầm lặng, đến một ngày nào đó mình sẽ
chậm rãi chiếm lấy toàn bộ tâm ý của mẫu hậu, ý nghĩa thiệt là trọng
đại.
Còn nữa, cái này, cái kia…… hết thảy đều rất rất trọng yếu.
Hiển nhiên Dung Vũ Ca cảm thấy mỗi một thứ được đưa tới đều đại biểu cho
ý nghĩa cực kỳ trọng đại nào đó, tự nhiên đều phải đóng đinh ở chỗ Vệ
Minh Khê, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi mới tốt.
“Tĩnh Doanh, ngươi thấy sao?” Thước Nhi hỏi Tĩnh Doanh đang đứng một bên.
“Để lại cũng tốt.” Nương nương chắc chắn sẽ không nhắc lại việc này nữa,
hẳn là nương nương rất sợ yêu cầu cực kì vô lại của Dung Vũ Ca: “Ăn rồi
cũng phải nhổ ra cho ta”. Bất quá chắc hẳn ngày sau nương nương sẽ
không dám lấy thứ gì, cũng không dám ăn lung tung nữa, nhưng lưu lại tất
cả những thứ này cũng đã đạt được mục đích mà Dung Vũ Ca muốn rồi.
“Lại xếp vào như cũ?” Thước Nhi nhìn đống đồ xếp thành cái núi nhỏ dưới
sàn, mặt sụ xuống, nếu sớm biết thế thì tối hôm qua đã không thu dọn cẩn
thận như vậy.
“Đương nhiên phải xếp lại như cũ, hơn nữa phải cẩn thận một chút, không
được làm hư đó, tất cả những thứ này đều rất trân quý ……” Dung Vũ Ca lo
lắng nhắc nhở, nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng.
“Thôi để ta xếp, các ngươi ở một bên nghỉ ngơi đi.” Dung Vũ Ca bắt đầu
đem một đống đồ đặt lại vị trí cũ. Dung Vũ Ca chú tâm cẩn thận cực kì,
chỉ sợ nhỡ may làm hỏng thứ gì.
Tĩnh Doanh cùng Thước Nhi mừng rỡ nhẹ nhõm vô cùng, bất quá thái tử phi
không thấy mệt sao? Đã hai canh giờ rồi mà nét mặt vẫn toả sáng như cũ,
tinh lực tràn đầy tiếp tục sắp xếp những thứ nàng đem tới.
Tinh lực thái tử phi thật tốt, ngày hôm qua mình thu dọn hai canh giờ đã
mệt mỏi co quắp, vậy mà xem nàng đứng lên ngồi xuống liên tục thế kia,
tựa hồ còn rất vui vẻ, cũng không biết ở đâu mà có nhiều tinh lực quá
thể. Bất quá mình nghỉ ngơi để thái tử phi thu dọn có phải hay không
không được tốt lắm? Thước Nhi sinh ra một chút bất an.
“Tĩnh Doanh, chúng ta có nên hỗ trợ hay không?” Thước Nhi kéo ống tay áo Tĩnh Doanh hỏi.
Tĩnh Doanh lắc đầu, không thấy Dung Vũ Ca đang rất vui vẻ làm việc sao?
Nói mới thấy, Dung Vũ Ca tựa hồ vĩnh viễn đều có lòng nhiệt tình cùng
tinh lực dùng mãi không hết, mỗi ngày đều khí thế mười phần không giảm,
đấy là không muốn nói là đã rất nhiều ngày đều như thế, thực có chút hâm
mộ.
“Nàng là chủ tử……” Thước Nhi nhỏ giọng nói.
Ủa Thước Nhi đến bây giờ mới biết sao? Nàng nhớ rõ Thước Nhi không ít
lần đắc tội với cái người mà nàng gọi là chủ tử, hết cùng thái tử phi
mắt to mắt nhỏ trừng nhau, lại còn nói xấu thái tử phi, chê bai đủ thứ,
đã làm không ít chuyện phạm thượng như thế, giờ có chột dạ thì đã quá
muộn rồi!
Vệ Minh Khê từ thư phòng đi ra liền đi vào tẩm cung, bởi vì Thước Nhi nói Dung Vũ Ca vẫn còn ở trong này.
Vệ Minh Khê vào tẩm cung liền thấy Dung Vũ Ca vừa ăn điểm tâm vừa uống
trà, thoạt nhìn cực kì thích ý, hoàn toàn coi Phượng Nghi cung như Đông
cung của nàng.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê đi ra, mắt liền lóe sáng.
“Mẫu hậu xong rồi à, có mệt lắm không, ta giúp mẫu hậu xoa vai có được
hay không? Uống chút trà, ăn chút điểm tâm đi nè, điểm tâm này phối với
trà tuyệt đối rất mỹ diệu, người thử xem…… Mẫu hậu cần an bài cái gì, Vũ
Ca sẽ làm cùng người được không?” Dung Vũ Ca trái một tiếng mẫu hậu,
phải một tiếng mẫu hậu, hỏi han ân cần làm Vệ Minh Khê cả người không
được tự nhiên, Dung Vũ Ca nhiệt tình có đôi khi thật sự làm cho người ta
tiêu thụ không nổi.
“Dung Vũ Ca, ngươi sao vẫn còn ở đây?” Vệ Minh Khê cau mày, ngữ khí ghét
bỏ làm Dung Vũ Ca bĩu môi ấm ức, mẫu hậu thực lạnh nhạt, không chút
nhiệt tình gì cả, thật là làm tổn thương người nhà mà.
“Mẫu hậu ôm ta một cái được không? Ôm xong ta sẽ trở về Đông cung, sẽ
không chọc giận cho người chán ghét nữa .” Dung Vũ Ca kéo ống tay áo
rộng thùng thình của Vệ Minh Khê, vẻ mặt nóng bỏng nói.
Vệ Minh Khê không thèm để ý tới điều kiện trao đổi của Dung Vũ Ca, ai
biết lần này mình mà ôm, lần sau Dung Vũ Ca còn đưa ra yêu cầu gì nữa?
Vệ Minh Khê cảm thấy Dung Vũ Ca chính là loại luôn được voi đòi tiên,
cho nên phải cực lực phòng bị.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê lại không thèm để ý mình, thừa dịp Vệ Minh
Khê ngồi kia không phòng bị gì, trực tiếp ôm lấy thắt lưng nàng, đem Vệ
Minh Khê ôm thật chặt vào lòng, làm cho Vệ Minh Khê hoàn toàn không kịp
phản ứng gì nữa.
“Dung Vũ Ca!” Vệ Minh Khê nhíu mày thấp giọng cảnh cáo Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca nghe như không nghe, có tai mà như điếc, ai bảo nàng đối với
mình lãnh đạm như vậy, Dung Vũ Ca đem mặt vùi vào cổ Vệ Minh Khê, giống
như con chó nhỏ tha hồ hít ngửi.
“Mau buông ta ra!” Vệ Minh Khê ngữ khí lại thêm lạnh lùng, không ngờ Dung Vũ Ca thật sự quá lớn mật như thế.
“Không buông, ngươi mà còn dùng ngữ khí lạnh lùng như thế nói với ta, ta
liền…… ta liền…… liếm ngươi……” Dung Vũ Ca tức giận nói, nàng ghét nhất
bị Vệ Minh Khê đối xử lạnh lùng như thế.
Trên thực tế Dung Vũ Ca đã vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm nhẹ vành tai Vệ
Minh Khê rồi lại rút ra, vành tai cảm thấy nóng hổi ướt át chỉ trong
một khắc nhưng đã khiến tóc gáy toàn thân Vệ Minh Khê lập tức dựng đứng
lên. Vốn đã cảnh giới dị thường, muốn đẩy Dung Vũ Ca ra ai ngờ lại bị
Dung Vũ Ca ôm chặt hơn nữa, thân thể mềm mại của Dung Vũ Ca thật nhanh
đè ép lên người mình, thậm chí khiến ngực mình bị ép có chút phát đau,
nhưng mặt khác lại mang đến cho nàng một loại cảm giác hoàn toàn xa lạ,
loại cảm giác làm cho nàng vô cùng khủng hoảng, là cơ thể dù muốn chết
chìm nhưng vẫn liều mạng từ chối đứng lên.
“Đừng cử động, ngoan ngoãn để cho ta ôm một chút, coi ta như hài tử của
ngươi cũng được, ta cái gì cũng sẽ không làm, được không? Ta sắp sửa bị
ngươi bức đến phát điên rồi……” Dung Vũ Ca mềm giọng, vừa giống khẩn cầu,
lại cũng giống làm nũng, ngữ khí cầu xin mềm nhũn, còn mang theo chút
ưu thương. Vậy mà lại có hiệu quả thần kỳ, khiến cho Vệ Minh Khê đang
kịch liệt giãy dụa cũng tạm dừng xuôi xuống. Ngữ khí cầu xin như vậy làm
cho Vệ Minh Khê có chút mềm lòng, tâm Vệ Minh Khê chung quy có một chỗ
rất mềm yếu, lại vừa lúc bị Dung Vũ Ca nhẹ nhàng chạm được.
Vệ Minh Khê cũng không biết nàng vừa rồi giãy dụa như vậy, đã khiến thân
thể của mình như phát hỏa. Cái loại này rõ ràng như thể có một chồng
lớn củi khô lại còn có thêm một ngọn lửa, thoạt nhìn lửa đã lập tức muốn
với tới chỗ củi khô kia rồi, thế nhưng vẫn còn kém một chút xíu, vì
muốn thiêu đốt củi kia quá khó khăn, cơ hồ đem Dung Vũ Ca bức phát điên
rồi, mà Vệ Minh Khê cũng không biết mình khó chịu đến mức nào.
Dung Vũ Ca ôm Vệ Minh Khê, cố bình định đáy lòng đang nóng rang, nhưng
nàng biết chỉ cần nàng ôm Vệ Minh Khê, nàng vĩnh viễn cũng không thể
bình ổn được. Trên người mẫu hậu có hương vị rất lôi cuốn, còn phảng
phất hương trà thanh đạm, đây là hương vị của Vệ Minh Khê, là hương vị
khiến người ta trầm mê.
Dung Vũ Ca rất tín thủ cam kết, cái gì cũng không làm nhưng vẫn khiến Vệ
Minh Khê không được tự nhiên. Hơi thờ của Dung Vũ Ca khi hô hấp phả vào
cổ mình có chút dồn dập, hơi thở nóng hổi ấy khiến cổ Vệ Minh Khê có
cảm giác nhột nhạt kì quái, còn có mùi hoa trên người Dung Vũ Ca đang
tràn ngập nơi chóp mũi nữa, làm cho Vệ Minh Khê không tự chủ hít một hơi
sâu, tràn ngập đều là hương thơm đặc hữu trên người Dung Vũ Ca. Đáng
nói là nàng cảm thấy không có gì chán ghét cả, thậm chí còn có chút
thích nữa.
Vệ Minh Khê bị cái ý nghĩ này làm cho xấu hổ, Dung Vũ Ca có ý tưởng
hoang đường như vậy, mình sao lại còn có thể theo nàng làm loạn đây? Vệ
Minh Khê cảm thấy mình vừa rồi như thể bị trúng tà, sao nàng có thể
ngoan ngoãn để cho Dung Vũ Ca ôm như thế?
“Dung Vũ Ca, buông ta ra, ta không muốn gọi Tĩnh Doanh đâu.” Ngữ khí Vệ
Minh Khê hoàn toàn không giống như vừa rồi bối rối cùng tức giận, giờ
phút này hoàn toàn ở trạng thái thanh tĩnh thậm chí là lý trí.
Dung Vũ Ca nghe vậy liền buông ra, thời gian Vệ Minh Khê cảm thấy không
tự chủ luôn quá ngắn ngủi. Nàng cảm giác được không phải là Vệ Minh Khê
quá chán ghét khi mình đụng chạm, mà thậm chí bởi vì mình thân mật mà
bắt đầu hoảng loạn, rõ ràng là dấu hiệu tốt, nhưng chỉ trong chớp mắt,
ánh mắt kia đã hoàn toàn tỉnh táo lý trí lại. Dung Vũ Ca yêu Vệ Minh Khê
ở hết thảy mọi tính cách của nàng, nhưng với đặc tính này sợ là ngày
sau sẽ khiến mình tổn thương.
“Thuận theo cảm giác chân thật của chính mình không tốt sao?” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, khổ sở hỏi.
Nhưng cho tới bây giờ Vệ Minh Khê cũng không phải là Dung Vũ Ca, Dung Vũ
Ca là một người hoàn toàn có thể hành động theo cảm tính của mình,
nhưng Vệ Minh Khê thì không phải. Từ nhỏ Vệ Minh Khê đã được giáo dục
không thể làm việc tuỳ hứng, cho nên những lời này đối với Vệ Minh Khê
mà nói là chuyện vô cùng xa xỉ.
“Cảm giác của ta nói cho ta biết, ngươi không nên cùng bản cung dây dưa
không rõ.” Vệ Minh Khê thản nhiên nói, không thể hiện cảm xúc gì nhiều
cả. Đây là một Vệ Minh Khê sau khi đã mang vào mặt nạ, một Vệ Minh Khê
hoàn mỹ.
“Vệ Minh Khê, ngươi cảm thấy tuân thủ nghiêm ngặt mỗi một điều là khoái
hoạt lắm sao? Vì sao ta không cảm giác được ngươi có gì vui vẻ?” Dung Vũ
Ca hỏi, bàn tay khẽ nâng chiếc cằm giá lạnh của Vệ Minh Khê nhưng lại
bị Vệ Minh Khê tránh được, chỉ kịp xượt qua.
“Trời đã tối rồi, thái tử phi mau hồi cung đi!” Vệ Minh Khê cự tuyệt tâm
sự cùng Dung Vũ Ca thêm nữa, bởi vì nàng sợ Dung Vũ Ca lại chạm đến chỗ
sâu thẳm trong tâm hồn nàng.
“Ngươi muốn ta đi, ta sẽ đi, bất quá ta nhất định sẽ không buông tay đâu.” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, kiên định tuyên thệ.
Vệ Minh Khê ngồi xuống, không biết từ khi nào nàng luôn vô thức bị Dung
Vũ Ca dắt đi, bị ngôn hành cử chỉ của nàng dễ dàng lay động cảm xúc. Vệ
Minh Khê nhắm hai mắt lại, đột nhiên có cảm giác sợ hãi, nàng có chút
không tin được chính mình.
Nguyên tưởng việc Dung Vũ Ca yêu mình chỉ là chuyện của nàng, nhưng
dường như mình cũng có phần trầm mê bên trong. Nhất định là do chưa từng
có ai đối tốt với mình một cách không hề che dấu như Dung Vũ Ca, cũng
không có ai có thể giống như Dung Vũ Ca biểu đạt với mình sự nhiệt tình
mê luyến rõ ràng như thế, chẳng qua là mình hão huyền mà thôi. Con người
ai cũng sẽ không cự tuyệt khi người khác đối tốt với mình như thế, nhất
định là như vậy, Vệ Minh Khê cố gắng tự thuyết phục bản thân thầm nghĩ.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.